Quan Môn
Chương 840
Không nghĩ tới, đến lúc này, Diệp Khai lại làm ra quyết định như vậy, bất quá, xác thực rất hợp với tâm tư của hắn.
Không nóng tính một chút, như thế nào xứng đáng khiến cho mọi người bận rộn?
- Được, thế thì tôi đây đi trước một bước, để lại hai chiếc phi cơ cho hai người hộ tống.
Lê Thúc nhìn Diệp Khai, cảm thấy hắn đã quyết tâm, cũng không nói thêm lời nào nữa rồi.
Đợi tới lúc Lê Thúc mang người đi lên một chiếc phi cơ rời đi, Diệp Khai mời mắt đầu gọi mọi người đi vòng qua bên cạnh, đi đường vòng, tiếp tục lái xe tới thủ đô.
- Nhị thiếu gia, vì sao lại không trực tiếp ngôi trực thăng trở về?
Đường Mộc có chút khó hiểu mà hỏi thăm.
Tuy rằng hắn chính là Thư ký của Diệp Khai, trước kia luôn gọi Diệp Khai là lãnh đạo, nhưng mà gần dây thường xuyên ở cùng với những cảnh vệ của Diệp Khai, cũng bắt đầu quen gọi Diệp Khai là Nhị thiếu gia rồi.
Đường Mộc cảm thấy nếu đã gặp phải chuyện ám sát như tế, thế thì Diệp Khai ngồi trực thăng trở về mới là sự lựa chọn tốt nhất, hoàn toàn không cần phải tiếp tục ngồi xe đi lên phía trước.
- Nếu như là ngồi trực thăng trở về, lại có bao nhiêu người có thể biết được vừa rồi chúng ta mới gặp phải ám sát cơ chứ?
Lý Hải liền nói với hắn:
- Cậu hai bên này chịu ấm ức, đương nhiên là phải để cho mọi người biết chứ, ít nhất cũng phải để cho toàn bộ đại thế gia ở thủ đô biết được chuyện này. Đây cũng cho thấy được vấn đề thái độ của lão Diệp gia chúng ta trong chuyện này!
Đường Mộc nghe xong, không khỏi bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn vốn chính là người tương đối thông minh, bằng không mà nói cũng không dễ dàng gì được chọn làm Thư ký của Diệp Khai. Lúc này lại nghe thấy Lý Hải giải thích như thế, lập tức hiểu được dụng ý của Diệp Khai, hóa ra là Diệp Khai muốn xé to chuyện này ra, lấy được ảnh hưởng lớn!
Quả thật mấy chiêc xe Hummer trước mặt đều dính đầy vết đạn, nóc xe đều sắp bị súng bắn tỉa của đối phương làm cho bật tung rồi. Chiếc xe chính phủ số một của Diệp Khai đều bị đập nát thân đằng sau, thân xe lại bị pháo làm bẹp, nhìn giống như chiếc xe vừa mời rời khỏi chiến trường vậy.
Nếu như mang mấy chiếc ô tô như thế về thủ đo, đoán chừng trên đường đi sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt.
Người bìonh tường đương nhiên là không biết mấy chiếc xe này đang làm trò gì, nhưng toàn bộ đại thế gia đương nhiên là rõ ràng.
Diệp Khai chính là hi vọng có được hiệu quả như thế!
- Cậu tới lái chiếc xe này đi…
Diệp Khai nói với ĐƯờng Mộc.
- Vâng.
Đường Mộc lên tiếng, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ, không biết tại sao nhị thiếu gia phải làm như thế.
Đi khoảng chừng chưa tới hai giờ, đoàn xe ba chiếc này của bọn họ cuối cùng tiến vào thủ đô.
Chiếc xe đi đầu tiên nhìn vô cùng hoàn hảo, rất có khí thế, là một chiếc xe việt dã Hummer.
Đi giữa là chiếc xe mang biển của chính quyền thành phố Đông Sơn, hãng xe Audi. Bên ngoài nhìn khá thê thảm, tuy là xe mới, nhưng cũng bị nện cho chẳng còn hình dạng, thân xe không biết bị làm sao mà lại thủng rất nhiều lỗ nhỏ.
Về phần chiếc xe Hummer đằng sau, cũng là loại xe việt dã giống như chiếc xe đi đầu, lại chằng ra dạng gì nữa. Thân xe chằng chịt những lỗ, dường như là vết đạn,
Ba chiếc xe này của bọn họ đi trên đường, rất nhiều người còn tưởng rằng đang quay phim, nhìn xung quanh lại vẫn chẳng thấy chiếc camera nào.
Nhưng mà trên đường đi, bọn họ đã bị cảnh sát giao thông ngăn cản nhiều lần.
Cảnh vệ trên chiếc xe đầu tiên liên tục phải xuất trình giấy tờ chứng minh của mình, sau đó nhìn đối phương đứng nghiêm chào, vẻ mặt nghiêm túc cho đi, thậm chí trong đoạn đường xe cộ đông đúc, còn phái một tên cảnh sát lái mô tô đi trước mở đường cho bọn họ.
Vì vậy, ba chiếc xe của Diệp Khai cứ công khai như thế đi vào nội thành, dọc đường không gặp bất cứ cản trở nào nữa.
- Nhị thiếu gia, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Đường Mộc lại hỏi.
Hắn vẫn là lần đầu tiên lái xe ở thủ đô, cảm giác có chút lạ lãm, chỉ nhìn đám cảnh sát giao thông luôn một mạch để bọn họ đi, thậm chí còn nghiêm túc vẻ tiễn đưa đã biết được Nhị thiếu gia ở thủ đô hoành tráng đến thế nào rồi.
Đi theo một lãnh đạo như thế, thật đúng là may mắn mà, tiền đồ sau này có thể nói là bất kể hạn lượng!
- Đi theo xe đằng trước, chúng ta đi thẳng tới đại nội!
Diệp Khai nói với hắn.
- Đại nội?
Đường Mộc nghe xong, lập tức khẽ run rẩy, không khỏi nhìn vào gương xem Diệp Khai, trong lòng tự nhủ, cậu hai thật sự là đang đùa hay gì thế?
Mấy chiếc xe tàn tạ như thế cứ thế mà đi qua, mấy người cảnh vệ bên đó có thể cho đi sao?
Mặc dù nói ĐƯờng Mộc chưa từng đi tới đó, nhưng mà cũng từng nghe nói qua rồi. Nghe nói người bình thường muốn đi vào trong đó, chỉ là thảm tra chính trị cũng phải qua vài cửa, lúc đi vào còn phải ngoại hình nghiêm chính, đoan chính sạch sẽ.
Mấy chiếc xe tàn tạ này của bọn họ mà muốn tiến vào đại nội, đoán chừng là quá sức nha?
Mặc dù nói hắn hiện tại cũng biết thân phận của Diệp Khai không tầm thường, là cháu đích tôn của Diệp lão gia tử, nhưng mà dù sao cấp bậc chênh lệch cũng quá xa, hắn cứ như thế công khai muốn đi vào đại nội, đoán chừng thật sẽ thành vấn đề.
Nhưng thứ khác không nói, cho dù là muốn đi qua thì cũng phải thông báo trước chứ?
Thế nhưng mà lái xe lâu như thế, Đường Mộc cũng không thấy Diệp Khai gọi điện thoại gì, chẳng lẽ hắn thật sự tin tưởng có thể trực tiếp lái xe thẳng vào trong sao?
Suy nghĩ về vấn đề này, trong lòng Đường Mộc không khỏi rối loạn. Đi theo một lãnh đạo không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán thật dễ làm cho người ta nhân tâm bạo liệt mà.
Đừng nói tình hình hiện tại, thầm nghĩ tới những gì đã trải qua trong vụ tập kích trên đường cũng đủ làm cho Đường Mộc cả đời khó quên.
Sau đó Đường Mộc cũng không nói thêm gì nữa, đi theo chiếc xe Hummer tương đối hoàn hảo đằng trước, đi thẳng lên,
Mắt thấy khu nhà đó càng ngày càng gần, Đường Mộc chợt phát hiện một vấn đề rất nghiêm tọng.
- Nhị thiếu gia, xe tắt máy rồi.
Đường Mộc có chút bất đắc dĩ nói.
- A… chắc là có chỗ nào bị hao tổn rồi, có thể cố gắng tới hiện giờ cũng coi như khó được rồi.
Diệp Khai nghĩ một chút liền nói:
- Thế để cho xe đằng trước dùng dây xích, kéo chúng ta đi vào đại nội…
Đường Mộc đúng là không còn lời nào để nổi rồi chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.
Vì thế lại để cho xe đằng trước lộn ngược trở lại, sau đó lấy chiếc dây xích đằng sau, kéo lấy chiếc Audi con, đi thẳng vào trong đại nội.
Đường Mộc tiếp tục lên xe lái đi, trong lòng lại suy nghĩ miên man,
Cũng không biết bọn hộ thế mà đã đi tới cửa đại nội, gặp được tình huống thế nào đây? Chỗ cảnh sát giao thông có được đãi ngộ, chắc không phải ở đại nội cũng được đãi ngộ như thế chứ?
Mấy phút sau, Đường Mộc liền nhìn thấy từng phiến tường đỏ ngói xanh, cùng với quốc huy to được treo trên cửa lớn.
Thật đúng là ở đó nha! Tâm trạng của Đường Mộc bỗng nhiên trở nên kích động!
Có lẽ lúc bản thân mình nhập sĩ, cũng từng bước tiến tới, hi vọng một ngày kia có thể đi vào được bên trong khu kiến trúc này, thậm chí có thể trở thành một thành viên trong đó?
Mặc dù nói giác mộng này trên cơ bản là không thể thành được hiện thực, nhưng lúc hắn bước vào trong đó, trong lòng vẫn không áp chế được mà kích động.
Mắt thấy đoàn xe dừng lại ngay trước cửa lớn, quả nhiên thấy đám cảnh vệ đang vô cùng khẩn trương chạy tới.
Rất hiển nhiên bề ngoài của mấy chiếc xe này lập tức làm cho bọn hộ khẩn trương.
Với tư cách là cảnh vệ bảo đảm an toàn ở đó, bọn họ trên cơ bản chính là người lành nghề chuyên dùng súng, đương nhiên có thể nhìn ra được mấy chiếc xe này trước khi đến đây đã nhận được đãi ngộ “đặc thù” như thế nào mà có thể biến thành hình dạng như thế được?
- Các người đây là có chuyện gì? Không biết đây nào nơi nào sao?
Cảnh vệ đi tới, nghiêm khắc quát lớn, ánh mắt hiện ra vẻ cảnh giác, hiển nhiên trước giờ chưa từng gặp phải trưởng hợp như thế, trong lòng cũng hồ đồ lắm.
Nhưng mà có một điều rất rõ ràng, hắn tuyệt đối không có khả năng cho mấy chiếc xe tàn tạ này đi qua.
Trên thực tế, toàn bộ xe cho dù là mấy ủy viên cục chính trị trung ương đi tới đây cũng nhất định phải kiểm tra xe, đó cũng là quy củ nhiều năm qua.
Nhìn mấy chiếc xe trước mặt này, chiếc đầu tiên thì còn mắt, nhiều nhất chỉ là thân xe nhiều bụi đấy, rửa lại là xong rồi.
Nhưng mà chiếc xe thứ hai thì không xong rồi, đuôi xe đằng sau đều bị bẹp hết, hai bên thân xe chi chít toàn vết đạn, nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, không biết là xảy ra chuyện gì. Mà nhìn biển số xe đằng sau, hình như là xe trong hệ thống của chính quyền địa phương, hơn nữa lại là xe biến số một, giống như là xe riêng dành cho vị Chủ tịch thành phố nào đó.
Mà lại nhìn sang chiếc xe thứ ba thì càng không thể chấp nhận nổi. Trên thân xe này cũng toàn là vết đạn, thậm chí còn thấy được cả đầu đạn găm trong tấm thép hộ giáp bên trong. Chẳng lẽ nói chiếc xe này mới chạy từ chiến trường tới đây hay sao?
Cảnh vệ bên trong chiếc xe đầu tiên lấy ra thẻ chứng minh của cục cảnh sát trung ương đưa cho hắn xem.
- Cho dù là người của cục cảnh sát trung ương, cũng không thể cứ thế mà đi vào được!
Cảnh vệ là một phần của đoàn cảnh vệ, theo cấp bậc là còn thấp hơn nội vệ của cục cảnh sát trung ương, nhưng mà về phần chức trách,bọn họ cũng không có khả năng cho mấy người đi vào được.
Đúng lúc này, chỉ thấy một chàng thanh niên trẻ tuổi đi ra từ chiếc xe Audi màu đen mang biển số một, bước tới trước mặt anh ta.
- Dừng lại!
Carh vệ duỗi tay ra, làm động tác ngăn cản chàng thanh niên đi lên phía trước.
Nếu người tới dám tiến lên phía trước thì hắn nhất định nổ súng cảnh cáo.
Chàng thanh niên dừng bước, tiếp theo lấy một thẻ chứng nhận từ trong túi ra, ném cho hắn.
Vốn là viên cảnh vệ kia định cự tuyệt, nhưng phản xạ có điều kiện tiếp lấy chiếc thẻ, xem xét màu sắc trên bìa, vẻ mặt lập tức trở nên trịnh trọng, không khỏi nhìn nội dung bên trong, liền hốt hoảng, lập tức đứng nghiêm chào nói:
- Chào thủ trưởng!
- Các đồng chí vất vả rồi!
Diệp Khai gật đầu nói.
- Thủ trưởng, những chiếc xe này…
Cảnh vệ có chút khó xử nói.
- Những chiếc xe này đều là vật chứng quan trọng, tôi muốn mang quay lại đại nội.
Diệp Khai nói với giọng điệu phản đối.
- Vâng.
Cảnh vệ nghe xong, lại nghiêm chào một cái, sau đó khua tay nói.
- Cho đi!
Những cấp dưới nghe xong, không khỏi khó hiểu, vì sao lão đại lại cho những chiếc xe tàn tạ này đi, không phải là để cho những thủ trưởng chế giễu sao?
Nhưng mà quân lệnh như núi, bọn họ lập tức mở cửa lớn ra, cho đám người Diệp Khai đi qua.
Nhìn đám người của Diệp Khai chậm rãi lái mấy chiếc xe tàn tạ đi vào, mấy cảnh vệ có trách nhiệm không khỏi bồn chồn, cũng không biết nghe theo mệnh lệnh của vị thiếu tướng Phó Cục trưởng này rốt cuộc là đúng hay sai nữa.
Mặc kệ, dù sao cũng là nhân vật cấp trên, hắn chỉ là một trung tá nho nhỏ, thật sự là không thể quản được mấy chuyện này, cũng không dám quan tâm mấy chuyện đầu quỷ dị như thế.
Hoặc là, thủ đô đã tới thời buổi rối loạn.
Cửa lớn mở ra, rào cản bên trong cũng chầm chậm được kéo ra.
Một con đường rộng rãi trải rộng, thẳng tắp nối tới bên trong đại nội,
Từ nơi này có thể chứng kiến cảnh vật mất trăm mét ở bên ngoài. Một con đường thẳng tắp rộng rãi, hai bên cây xanh râm mất, trên mặt đất được lát đá xanh chỉnh tề sạch sẽ, vừa mới được tưới nước, nhìn không nhiếm chút bụi nào.
Đường Mộc nắm lấy tay lái, bị động theo sát chiếc xe đằng trước, cứ như thế có chút chóng mặt tiến vào đại nội, nơi huyền bí và thần thánh trong truyền thuyết.
- Chẳng qua chỉ là một khoảnh khu nhà cổ nhỏ mà thôi.
Diệp Khai thấy dáng vẻ khẩn trương của Đường Mộc, đành mở miệng khuyên bảo,
- Khu nhà cổ nhỏ thì đúng là khu nhà cổ nhỏ, nhưng mà sân như thế, cả nước cũng chỉ có một cái mà thôi.
Đường Mộc lắp bắp đáp lại.
Chê cười, nếu chỉ là một cái khu nhà cổ nhỏ cũ thì cũng thôi đi, đưa mắt nhìn ra khắp cả nước cũng không dưới mấy trăm tòa nhà cổ còn cổ kính hơn cả tòa nhà này. Bất luận khu nào trong số đó cũng đều có thể gọi là đại viện. Nhưng mà nơi có thể được gọi là đại nội cũng chỉ có nơi này mà thôi.
Ở chỗ này không đơn giản chỉ là một khu nhà nhỏ, mà là một sự tồn tại thần thánh, một biểu tượng đầy ý nghĩa về tinh thần.
- Có nhiều thứ, thật ra là nghe danh không bằng gặp mặt.
Diệp Khai nhìn dáng vẻ của Đường Mộc, liền thở dài nói:
- Với tư cách là biểu tượng ý nghĩa tinh thần vốn là không nên có sự thật trong đó, cho nên nhất định phải duy trì cảm giác thần bí. Bằng không mà nói, giống như Nhà Trắng vật, có thể tùy ý cho người ta đi lại thăm quan, chẳng phải là không còn cảm giác thần bí nữa? Đã không còn cảm giác thần bí thì cũng không có cảm giác kính sợ. Cho nên tổng thống nước Mỹ trong lòng người dân cũng chỉ là người bình thường mà thôi, thế nên mới có người dám nghi ngờ, chửi rủa, thậm chí ném trứng thối, giầy thối vào tổng thống. Ở trong nước mình, anh dám làm thế sao?
- Không dám, nghĩ thôi tôi cũng không dám…
Đường Mộc nghe Diệp Khai nói như thế, tâm trạng hồi hộp cũng đỡ hơn nhiều.
Đường Mộc chợt phát hiện, vị lãnh đạo trẻ tuổi của mình trong lòng có bao nhiêu bản lĩnh, tầm mắt đủ rộng lớn, kiến thức uyên bác. Đối với lửa tuổi hai mươi của anh ta mà nói thật khó trách có người lại gọi anh ta là yêu nghiệt, thật đúng là quá yêu nghiệt mà.
Xe đi vào trong một đoạn liền dừng lại tại một bãi đỗ xe không lớn lắm ở bên trong.
Ba chiếc xe cũng chỉ có hai chiếc là hoạt động, cho nên mọi người cùng chung tay lại, đẩy chiếc xe Audi của Diệp Khai qua, để vào đúng vị trí.
Chỉ là vẻ ngoài của ba chiếc xe này đúng là quá tàn, đặt tạ đây, so với những cỗ xe được rửa sạch sẽ thì đúng là giống như vừa lôi ra từ đống rác vậy
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
166 chương
380 chương