Quan Môn

Chương 817

Nhà khách chính quyền thành phố Đông Sơn, hiển nhiên cũng được xem là tương đối đấy, có sáu tầng, có hình chữ công, diện tích tương đối lớn, coi như là có đồng thời mấy trăm người vào ở, cũng có thể thu xếp ổn thỏa. Sau khi mọi người xuống xe, đã là vào lúc giữa trưa. Bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn cũng chạy tới, với tư cách là dòng chính được đề bạt len bởi Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn, hắn và Đặng Kim Hữu đối với Lưu Nhất Sơn tuyệt đối không thể lãnh đạm được, trên thực tế Lưu Nhất Sơn cũng là chỗ dựa lớn nhất ở trong tỉnh của bọn hắn. - Nhất Sơn bộ trưởng đi đường mệt nhọc, hay là trước tiên nghỉ ngơi một chút, bên phía nhà khách cũng đã sớm thông báo qua, chuẩn bị đồ ăn xong xuôi rồi. Bí thư trưởng của chính quyền thành phố Vương Sơn Khôi cũng đã tới, sau khi chào hỏi với Diệp Khai, liền hướng Lưu Nhất Sơn xin chỉ thị. - Ha ha, đã đến Đông Sơn, hết thảy sẽ đều do Diệp chủ tịch an bài. Lưu Nhất Sơn cũng có ý kiến tôn trọng Diệp Khai. Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu nghe xong, cũng cảm thấy Lưu Nhất Sơn tựa hồ như đặc biệt cường điệu địa vị lãnh đạo của Diệp Khai, điều này khiến cho hai người bọn họ cảm thấy có chút hiếu kỳ, không biết từ lúc nào mà Lưu Nhất Sơn đã thân cận với Diệp Khai như vậy rồi? - Cũng vừa vặn là Diệp chủ tịch trở về, hãy để cho lão Vương an bài tốt mọi chuyện. Bộ trưởng tổ chức Lâm Kế Văn liền nói. Đối với những chuyện này thì ngược lại Diệp Khai cũng không để ý lắm, khoát tay áo nói: - Lão Vương an bài là được rồi, trước tiên ta đưa Nhất Sơn bộ trưởng đi nghỉ ngơi một chút. Sau đó hắn hướng Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu nói ra: - Lâm bộ trưởng và Đặng chủ tịch cũng đi qua đây, trên đường xảy ra một chút chuyện, đang muốn hỏi các ngươi một chút. Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu nghe xong, hơi kinh ngạc, bất quá vẫn là theo Lưu Nhất Sơn cùng tiến vào nhà khách, chỉ là trọng nội tâm có một chút khó chịu, dù sao bị một Quyền chủ tịch nhỏ bé như Diệp Khai chỉ huy, ai cũng không cao hứng nổi. Thế nhưng mà đang ở ngay trước mặt Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Lưu Nhất Sơn, đây chính là chỗ dựa của bọn hắn, cho nên không tiện chống đối gì với Diệp Khai, thứ hai là tuy Diệp Khai người ta còn trẻ tuổi, nhưng mà đã làm đến cán bộ cấp Sở, ở cấp bậc còn muốn cao hơn bọn hắn một chút, thực sự là không thể khinh thường được. Hai người lập tức đi theo Lưu Nhất Sơn và Diệp Khai vào phòng, sau đó ngồi xuống nói chuyện. - Nhất Sơn bộ trưởng, trước tiên ta đi xử lý chuyện này một chút, ngài ngồi chờ trong chốc lát. Diệp Khai đối với Lưu Nhất Sơn nói ra. - Diệp chủ tịch cứ đi làm việc đi, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Lưu Nhất Sơn gật đầu hồi đáp. Diệp Khai gật nhẹ đầu với Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu, sau đó liền đi ra. Chờ đến khi Diệp Khai rời khỏi, Đặng Kim Hữu cũng có chút mất hứng nói ra: - Làm bộ làm tịch cái gì, Nhất Sơn bộ trưởng thật vất vả mới đến một lần, cũng không biết bồi tiếp thêm chốc lát, người trẻ tuổi bây giờ, thật sự là quá không lễ phép rồi. - Người ta là Chủ tịch thành phố nha, mới trẻ tuổi mà đã là cán bộ cấp chính Sở, có chút ngạo khí cũng là bình thường, lúc lão Đặng ngươi ở tuổi này, đang làm cái gì nha? Lâm Kế Văn nói ra. - Thời điểm mà ta bằng tuổi hắn bây giờ, aaaa, đại khái còn ở trong bộ đội, mới thoát ly hàng ngũ quân nhân… Nhớ tới chuyện trước kia, Đặng Kim Hữu cũng không khỏi cười một tiếng nói. Hai vị này mặc dù đang ở trước mặt Lưu Nhất Sơn tương đối tùy ý, nhưng mà trong lời nói, đối với Diệp Khai đều là tương đối không phục. Hoặc là, đây cũng là một trong những thủ pháp của bọn hắn tỏ rõ lập trường của mình trước mặt Lưu Nhất Sơn, dù sao ở trước mặt lãnh đạo của mình làm thấp đi giá trị của người khác, chính là thủ đoạn vô cùng có tác dụng đấy. Bất quá hôm nay Lưu Nhất Sơn đối với những việc này cũng không hoan nghênh, xụ mặt nói ra: - Không nên nói lung tung, đồng chí Diệp Khai vẫn là rất có năng lực, là cán bộ trẻ tuổi mà tinh anh. Tiếp đó Lưu Nhất Sơn còn nói thêm: - Diệp quyền chủ tịch công tác, các ngươi phải ủng hộ nhiều, không được gây ra mâu thuẫn với hắn, chuyện này đối với các ngươi mới có lợi. - Chẳng lẽ Diệp Khai quyền chủ tịch cùng với Nhất Sơn bộ trưởng? Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu nghe xong, đều cảm thấy có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Diệp Khai là người của Nhất Sơn bộ trưởng? - Tóm lại các ngươi ôm lấy cái gốc cây lớn Diệp chủ tịch là được, át chủ bài của người ta rất lớn, ta cũng phải cho mặt mũi. Đối với nền tảng của Diệp Khai, Lưu Nhất Sơn cũng không muốn nói nhiều, chỉ là để cho bọn họ phối hợp hết sức với Diệp Khai mà thôi: - Vấn đề của thành phố Đông Sơn là rất nhiều đấy, Bí thư Nhạc Sơn đã sớm bất mãn, mà Diệp chủ tịch đi vào thành phố Đông Sơn, chính là vì chỉnh đốn lại, vì phát triển kinh tế mà đến, kế tiếp quan trường ở thành phố Đông Sơn, có thể sẽ có một chút thay đổi tương đối lớn, các ngươi cũng phải có lập trường vững vàng, cùng Diệp chủ tịch phối hợp, trao đổi nhiều hơn. Tiếp đó hắn suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu nói: - Nếu như có lúc gặp phải vấn đề khó giải quyết, cũng phải cố định đứng một bên với Diệp chủ tịch, đây là lời khuyên và cũng là lời cảnh báo của ta cho các ngươi. Lưu Nhất Sơn vừa nói như vậy, Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu lập tức liền kinh ngạc, không nghĩ tới Nhất Sơn bộ trưởng lại có thể nói với bọn họ những lời như vậy, đây cơ hồ chỉ còn kém một chút nữa là nói ra với họ, nhất định phải đi theo Diệp Khai, mới có tiền đồ. Nhưng mà có thể làm đến vị trí Phó sở, hơn nữa còn là Trưởng phòng tổ chức công tác, là nhân vật của hệ thống cảnh sát, Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu cũng không phải là người bình thường có thể so được, trong nội tâm lập tức có một phen so sánh. Bộ trưởng Lưu Nhất Sơn chắc chắn sẽ không hãm hại bọn họ, nếu như Diệp Khai ở trong mắt Lưu Nhất Sơn trọng yếu như vậy, chuyện này cũng có ý nghĩa là Diệp Khai ở trong tỉnh cũng có ảnh hưởng vô cùng trọng yếu, cho nên Nhất Sơn bộ trưởng cũng đều toàn lực ủng hộ hắn, nhân vật trọng yếu như vậy, lại được Bí thư Nhạc Sơn tự mình đưa xuống, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chức vị Chủ tịch chắc chắn sẽ ổn thỏa nắm bắt tới tay. Đối với nhân vật như vậy, đúng là chỉ có thể hợp tác hoặc là sẵn sang góp sức, mà không thể là địch. - Chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ dạy bảo của Nhất Sơn bộ trưởng. Sau khi Lâm Kế Văn nghe xong, lập tức liền tỏ thái độ. Đặng Kim Hữu chậm một bước, nhưng mà cũng lập tức biểu thị ra mình tuyệt đối sẽ nghe theo Lưu Nhất Sơn an bài, tuyệt không hai lòng. Trong lòng của hai người, đối với Diệp Khai cũng có chút cảm giác bất đồng, dù sao đã qua nhiều năm như vậy, đi theo Lưu Nhất Sơn đã trải qua không ít mưa gió, nhưng mà có người lại khiến hắn thận trọng bày tỏ thái độ như vậy, thì chỉ có duy nhất Diệp Khai mà thôi. Đối với người trẻ tuổi giữ chức vụ Quyền chủ tịch này, trong lòng mọi người thực sự tràn ngập tò mò. - Hôm nay lúc Nhất Sơn bộ trưởng đến đây, đã gặp phải chuyện gì? Lâm Kế Văn không rõ ràng lắm chuyện đường bị lún, cho nên lúc nãy đã nghe Diệp Khai nói ở trên đường đi xảy ra một chuyện, liền có chút tò mò hỏi thăm. - Trên đường đi tới đây gặp phải vùng bị lún, phía trước có một chiếc xe khách bị lật, có mười mấy người bị thương, có hai người bị trọng thương, đã được xe của chúng ta đưa về đây, sau đó xe cứu thương của bệnh viện đưa đi rồi. Lưu Nhất Sơn đơn giản đem chuyện trên đường nói ra một chút: - Diệp quyền chủ tịch vẫn là rất có lòng trách nhiệm, điểm này ta rất tán thưởng. Lâm Kế Văn nghe xong, lập tức liền liếc nhìn Đặng Kim Hữu, mặc dù nói đây là chuyện ở ngoài xa, nhưng mà hành động cứu viện hay gì đó, hẳn là do Đặng Kim Hữu quản lý đấy, chỉ là không biết hôm nay cảnh sát bọn họ có xuất lực hay không? Đặng Kim Hữu cũng có một chút mờ mịt, loại chuyện này, nếu như bình thường cũng không đến được tai của hắn, đã có người xử lý rồi. - Lại nói tiếp, đường cái của thành phố Đông Sơn xác thực tương đối lạc hậu, lúc này có hạng mục kiến thiết đường cao tốc, chính là cơ hội của thành phố Đông Sơn các ngươi. Lưu Nhất Sơn hơi xúc động nói ra: - Có khả năng các ngươi không rõ ràng lắm, Diệp quyền chủ tịch đồng thời còn là một trong những Phó tổ trưởng lãnh đạo kiến thiết hạng mục đường cao tốc này, chuyên môn là đầu tư bỏ vốn đấy, con đường này phải chăng có thể thuận lợi làm thành hay không, cũng phải nhìn tới tiền bạc của hắn. - Phó tổ trưởng, đây chính là cán bộ cấp Phó tỉnh mới có tư cách kiêm nhiệm đó… Lâm Kế Văn nghe xong, không khỏi có chút rung động nói. - Cho nên mới nói, các ngươi không được đối lập với người ta, các ngươi không có tư cách này. Lưu Nhất Sơn nhìn bọn hắn một cái, nàn nhạt tỏ vẻ nói: - Lúc này đây, ta đến chính là vì muốn tuyên bố một chuyện, trước đây ở thành phố Đông Sơn chưa có Bí thư Thị ủy, cho nên Tỉnh ủy quyết định, giao chức Quyền bí thư Thị ủy cho Diệp Khai đồng chí, chủ trì công việc Thị ủy hàng ngày. Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu nghe xong, không khỏi lại là một hồi rung động, trong lòng tự nhủ vị Quyền chủ tịch trẻ tuổi này thật đúng là đã đạt đến mức được trời sủng hạnh rồi, rõ ràng là đã nhận được trao quyền như vậy, đây cũng là chính đảng làm việc a, quyền hạn thật sự là quá lớn. Đến lúc này hai người bọn họ xem như đã hoàn toàn hiểu được, tại sao mà Bộ trưởng Nhất Sơn lại nói bọn hắn phối hợp với Diệp Khai vô điều kiện rồi, tuy Diệp Khai chăn hẳn có thể trực tiếp dùng quyền lực bắt bọn họ, nhưng mà về phía Tỉnh ủy, Diệp Khai tương đối đã đả thông tất cả các con đường rồi đấy, trên có Bí thư Nhạc Sơn bảo kê, trong có Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn phối hợp, phía dưới còn không phải để cho hắn giày vò hay sao. Đối với nhân vật như cọng rơm cứng này, đúng là chỉ có thể hợp tác, không thể đối lập, bằng không mà nói, đoán chừng sẽ chết rất khó coi. Vốn Bí thư Nhạc Sơn đối với đội ngũ cán bộ thành phố Đông Sơn là rất không hài lòng, nếu như Diệp Khai lại nhìn bọn họ không vừa mắt, đây thật đúng là bi kịch. - Mong Nhất Sơn bộ trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp với đồng chí Diệp Khai, đem công tác ở thành phố Đông Sơn làm tốt. Lập tức Lâm Kế Văn và Đặng Kim Hữu lại một lần nữa biểu thị ra thái độ của mình, mà ở lúc này đây, đã bớt đi rất nhiều vẻ ứng phó, thay vào đó là vẻ trịnh trọng nhiều hơn. Lưu Nhất Sơn nhìn thấy, không khỏi gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ không uổng công mình nói nhiều như vậy, cuối cùng cũng để cho bọn họ minh bạch tình thế của thành phố Đông Sơn, hiện tại đã nghiêm trọng đến cỡ nào. Qua một thời gian, Diệp Khai đã trở lại. - Vừa mới hỏi qua bên phía bệnh viện một chút, vấn đề của hai người trọng thương chưa tính là quá lớn, tính mạng xem như là đã được bảo vệ, hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi. Diệp Khai cười đối với Lưu Nhất Sơn nói ra. - Vậy là tốt rồi a, cuối cùng là làm được chuyện tốt. Sau khi Lưu Nhất Sơn nghe xong, tâm tình cũng trở nên vô cùng không tệ, bắt đầu nói: - Đến buổi tối, cùng đến bệnh viện nhìn xem. - Được rồi, ta sẽ cho người an bài một chút. Diệp Khai gật đầu đồng ý, trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ, có phải hay không cũng nên đem đài truyền hình sử dụng, quay chụp một đoạn hình ảnh lãnh đạo tỉnh và lãnh đạo thành phố quan tâm đến sự kiện nhân viên bị thương do đường lún? Làm như vậy, coi như là cấp cho Lưu Nhất Sơn một cái hình tượng chính diện, cho hắn có chút mặt mũi. Dù sao, Bộ trưởng Lưu Nhất Sơn người ta đưa cho hắn hai vị cấp dưới đáng tin cậy làm lễ gặp mặt, như vậy thì bánh ít đi, bánh quy lại, lại khiến cho hắn cao hứng một hồi, cũng là chuyện rất bình thường. Bảy giờ tối, đám Thường ủy và Phó chủ tịch của thành phố Đông Sơn, tề tụ ở nhà khách chính phủ thành phố Đông Sơn, là đi mở tiệc tẩy trần cho Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn. Các ban lãnh đạo của thành phố Đông Sơn, lúc này đều ngồi ở một chỗ, kế có Phó bí thư thị ủy, Quyền chủ tịch thành phố Diệp Khai, Thị ủy chuyên trách Phó bí thư Lý Văn Biển, Bí thư kỷ ủy thành phố Đoạn Phi, Bộ trưởng tổ chức Thị ủy Lâm Kế Văn, Bộ trưởng tuyên truyền Thị ủy Hà Mộc Dương, Bộ trưởng Mặt trận thống nhất Thị ủy Trương Thiểu Kiệt, Bí thư trưởng Thị ủy Trương Trùng, Chủ nhiệm Thị ủy Tôn Kế Hải, Bí thư Chánh pháp Thị ủy Triệu Thế Lễ, Tư lệnh phân khu Quách Toàn Nghĩa. Bên chính quyền thành phố lại có Thường vụ Phó chủ tịch Tống Lâm SInh, Phó chủ tịch kiêm cục trưởng cảnh sát Đặng Kim Hữu, Phó chủ tịch Lý Đồng Văn, Phó chủ tịch Hà Hữ Liên, Phó chủ tịch Trần Hữu Văn, Bí thư trưởng chính quyền thành phố Văn Sơn Khôi, Chủ nhiệm văn phòng chính phủ Tôn Thánh Đẳng. Đại chủ nhiệm thành phố Cao Lâm Sơn, Chủ tịch Sử Kiệt, Chủ tịch công hội Hình Thạch Căn, Chủ nhiệm Liên hợp Phụ nữ thành phố Lưu Lì Vân, Bí thư đoàn ủy Điền Thanh, vân vân, có thể nói là rất nhiều người, mấy nhân vật chủ chốt đều có mặt, cái mặt mũi này cho ra là khá lớn. Mặc dù Lưu Nhất Sơn là Thường ủy Tình ủy, Bộ trưởng tổ chức, nhưng mà đối mặt với tràng diện tiếp đãi của các lãnh đạo thành phố, hắn cũng có một ít kinh ngạc, trong lòng tự nhủ thành phố Đông Sơn là như thế nào đây? Đoán chừng cho là Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn đến, cũng chưa chắc có thể bày ra tràng diện lớn như vậy, ít nhất cũng không thể góp được đủ số người nhiều như vậy. Sau khi mọi người nói mấy câu mang tính hình thức, Lưu Nhất Sơn liền dứt khoát vừa cười vừa nói: - Bây giờ ta tới đây, kỳ thật chính là đại biểu Tỉnh ủy tuyên bố một chút về việc xử lý cái ghế trống Bí thư thị ủy Đông Sơn, tối nay ngược lại mọi người đã có mặt đầy đủ, dứt khoát liền đơn giản nói hai câu là được. - Hoan nghênh Bộ trưởng Nhất Sơn đưa chỉ thị trọng yếu cho mọi người. Người đại chủ nhiệm Cao Lâm Sơn nghe xong, liền vỗ tay tỏ vẻ nói.