Quan Môn

Chương 802

Là ngựa chết hay lừa chết, luôn phải lôi ra mà kéo, nếu như Diệp Khai có thể thuận lợi giải quyết được vấn đề thay đổi chế độ của xí nghiệp nhà nước, lại để cho xí nghiệp tỏa ra được lực lượng thực sự, như vậy mới xem như đại tài chân chính. - Nghe nói Lăng Cương chuẩn bị thay đổi chế độ, chính là từ lời đề nghị của hắn, khả năng hắn cũng tham gia bên trong. Trần Tĩnh thoáng do dự rồi nói ra. - Ah? Tình huống kinh doanh của Lăng Cương không phải rất tốt hay sao? Còn phải thay đổi cả chế độ? Trần Hi Ngôn nghe xong lập tức nhíu mày, phản ứng đối với tin tức này hiển nhiên là có chút không đồng ý. - Hắn nói xí nghiệp chất lượng tốt cần sửa chữa đầu tiên mới có thể bảo chứng sẽ không giẫm lên vết xe đổ! Trần Tĩnh hồi đáp. Trần Hi Ngôn suy nghĩ một lúc gật đầu nói: - Có chút đạo lý, nhưng phải xem hiệu quả cuối cùng mới có thể quyết định đúng hay là sai! - Có thời gian mà nói có thể chú ý xem việc Lăng Cương thay đổi chế độ, cha không phải đang làm trong Quốc Vụ Viện sao, nên quan tâm nhiều một chút trong phương diện này. Trần Tĩnh đề nghị. Trần Hi Ngôn nghe được gật nhẹ đầu, cảm thấy chủ ý này không tệ. … Nhiệm vụ phỏng vấn của Trần Tĩnh làm trễ nãi thời gian của Diệp Khai hơn một giờ, nhưng trên thực tế cũng như ăn một bữa cơm trưa, chẳng qua thời gian ăn cơm lâu hơn một chút. Sau khi chia tay với Trần Tĩnh, Lý Hải nói với Diệp Khai: - Nhị thiếu gia, về sau hãy để chúng tôi đi theo tốt hơn, anh cùng đồng chí Hồng Chính sau này tách ra còn có một đoạn thời gian trống, cũng rất dễ dàng bị người có ý đồ thừa dịp làm bậy! - Trong thủ đô, nào có đáng sợ như lời anh nói đây! Diệp Khai cười cười đáp: - Lại nói tôi cũng không phải là người không hề có chút sức đánh trả, bình thường gặp vài người tôi cũng không quan tâm! Đây cũng không phải Diệp Khai khoe khoang, ở trên đường lớn tại thủ đô, thật sự không phải địa phương mà ai cũng dám tùy tiện làm chuyện xằng bậy, nếu quả thật xảy ra vấn đề sẽ bay lên tới mức độ an toàn quốc gia, nhân viên nhúng tay vào xử lý cấp bậc đều sẽ cực cao. Đấu tranh trên quan trường, không đáng nháo tới loại tình trạng này, nếu như là đối thủ ở phương diện khác, thực sự sẽ cố kỵ đến quyết tâm của cao tầng, sẽ không dễ dàng sử dụng thủ đoạn đặc thù chung quanh thủ đô, phòng ngừa xuất hiện đại nguy cơ. Đối với điều này Diệp Khai nhìn thấu thật rõ ràng, cho nên hắn mới không hề sợ hãi. - Tôi muốn tới chỗ đại ca, trước tiên đi thăm cháu nhỏ trước. Diệp Khai phân phó Lý Hải. Lý Hải gật nhẹ đầu, quay đầu phân phó Cam Tĩnh đi lái xe, mọi người lên xe lái về hướng nhà của Diệp Kiến Hoan cùng Trầm Tuyết. - Nhị thiếu gia, hình như nghe nói văn phòng Ủy ban thành phố đã an bài cho anh một thư ký tên là Đường Mộc! Lý Hải nhớ ra chuyện này liền nói với Diệp Khai. - Thư ký? Diệp Khai thoáng sửng sốt, sau đó gật đầu nói: - Xác thực nên có một thư ký rồi, nếu không thật nhiều việc không tiện an bài, nhưng loại chuyện này lại không hỏi ý kiến của tôi trước, bên thành phố Đông Sơn xác thực là có chút vấn đề, chờ sau khi tôi trở về mới từ từ thu thập bọn họ! Diệp Khai thật sự có chút căm tức, đoạn thời gian gần đây những cán bộ lãnh đạo trong thành phố Đông Sơn rõ ràng không thấy tới tìm hắn báo cáo công tác, điều này làm Diệp chủ tịch cảm thấy quyền uy của mình bị người khinh thị, loại tình huống này là không thể được, sau khi trở về nhất định phải cho bọn họ chút giáo huấn nhìn xem, cho dù một chủ tịch thành phố có trẻ tuổi nhưng người ta cũng là chủ tịch! Quyền uy của lãnh đạo tuyệt đối không cho phép xúc phạm. Diệp Khai đang suy nghĩ chuyện này, xe đã đến trước biệt thự của Diệp Kiến Hoan. Bảo vệ cổng nhìn thấy xe của Diệp Khai đã sớm nhận ra, tranh thủ thời gian mở cửa cho họ chạy vào. Bên trong nhà Diệp Kiến Hoan cũng đã nhận được tin tức, liền tươi cười ra đón: - Lão nhị, chú tới vừa lúc! - Sao vậy? Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm. - Bùi tổng đã tới, đang ở bên trong chơi với con của anh đâu. Diệp Kiến Hoan thần thần bí bí nói với Diệp Khai, ánh mắt nhìn hắn có chút thần sắc mập mờ. Diệp Khai lập tức trừng mắt liếc hắn, nói: - Bùi tổng tới thì tới, anh nhìn tôi như vậy là có ý gì? - Đừng giả vờ đi… Diệp Kiến Hoan dùng bả vai đụng vào Diệp Khai, nháy mắt ra hiệu: - Hai anh em chúng ta, còn giả vờ sao? Chuyện giữa chú với Bùi tổng trong lòng anh biết rõ tinh tường! - Tôi cùng Bùi tổng thật sự là không có chuyện gì! Diệp Khai cười khổ nói. Giữa hắn cùng Bùi Quân Thu thật sự là không có quan hệ trực tiếp, tuy giữa hai người có chút mập mờ, nhưng còn chưa kịp xuyên phá tầng cửa sổ kia. Đương nhiên, tầng màng kia của Bùi Quân Thu khó giữ được ngược lại là có quan hệ tới Diệp nhị thiếu, chỉ là như vậy cũng không thể nói Diệp Khai làm gì nàng, chỉ có thể nói dưới sự trợ giúp của Diệp Khai làm Bùi Quân Thu bị phá thân mà thôi. Nhớ tới chuyện này Diệp Khai cũng cảm thấy thật ngại ngùng. Lúc ấy là vì cứu người nên không cảm thấy có gì, nhưng về sau mỗi khi hai người ở chung ngẫu nhiên lại nghĩ tới chuyện kia, luôn cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ thật sự sắp xảy ra sự tình gì, cũng không nên suy nghĩ lung tung. - Chú cứ giả vờ đi, tôi xem như đã nhìn ra, chú biết giả vờ hơn tôi nhiều. Diệp Kiến Hoan kẹp lấy vai Diệp Khai, cười kéo hắn vào nhà. Quả nhiên Diệp Khai vừa đi vào cửa, lại thấy được Bùi Quân Thu đang trò chuyện với Trầm Tuyết. Trầm Tuyết đang ôm em bé, có lẽ mới uống sữa xong hiện tại đã ngủ, khuôn mặt đỏ hồng non nớt, nhìn xem phi thường đáng yêu, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của cha mẹ nó, đoán chừng ngày sau trưởng thành sẽ là sát thủ của thiếu nữ. - Tiểu Khai tới rồi sao? Trầm Tuyết nhìn thấy Diệp Khai liền cười chào hỏi. - Chào chị dâu, Bùi tổng cũng tới chơi à? Diệp Khai đáp lại một tiếng, sau đó chào hỏi Bùi Quân Thu. - Mấy ngày trước em bé có tiệc đầy tháng bởi vì có công việc nên không tới chúc mừng kịp lúc, thật sự là tiếc nuối. Bùi Quân Thu giải thích một câu, sau đó lại nói: - Em bé nhìn thật đẹp mắt, đại phú đại quý mệnh ah! - Từ lúc nào Bùi tổng cũng đã biết xem tướng rồi sao? Diệp Khai vừa cười vừa nói. - Thấy nhiều thì dĩ nhiên cũng có chút nhìn ra được. Bùi Quân Thu hồi đáp: - Nghe nói Diệp bí thư đã trở thành Diệp chủ tịch thành phố rồi sao? Đây là chuyện vui ah, vì sao không thấy đãi tiệc chúc mừng một chút? - Quyền chủ tịch thành phố mà thôi, chỉ làm tạm thời, ai biết có thể ngồi được vững vàng hay không, bên Đông Sơn sao, vùng khỉ ho cò gáy lại nhiều điêu dân, không tốt quản đâu. Diệp Khai nói một tiếng tìm vị trí ngồi xuống. - Không biết dân chúng Đông Sơn nghe được anh nói như vậy, bọn họ sẽ có cảm tưởng gì? Bùi Quân Thu cười nói. Diệp Khai cười cười, bỗng nhiên nhớ tới chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa của Hong Kong muốn trùng tu Đông Sơn Tự ở thành phố Đông Sơn, kiến tạo đại phật lớn nhất thế giới gì đó, hắn nghĩ tới phải dẫn vào một nhà đầu tư thứ hai tham dự, lúc này Bùi Quân Thu tới lại là một nhân tuyển thật phù hợp.