Quan Môn
Chương 787
Mọi người nghe xong bật cười, nhưng bản thân Diệp Khai tính toán qua, nhân khẩu nước Pháp khoảng chừng sáu mươi triệu người, mỗi người mười bộ đồ lót vậy là sáu trăm triệu bộ, có thể đổi về một khung xe như thế.
Nhưng muốn sản xuất ra sáu trăm triệu bộ đồ lót, cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn.
Hiện tại đại đa số người trong nước vẫn luôn mang ý thức quốc gia mình là thiên triều đại quốc, cảm thấy tựa hồ quốc gia mình cường đại rồi, qua thêm vài năm Hong Kong cũng được thu hồi, hiện tại ăn được thịt rồi, mặc quần áo đẹp, nhà ở cũng thương phẩm hóa, như vậy đã là rất giỏi.
Trên thực tế vấn đề mà quốc gia gặp phải còn rất nhiều, địa vị trên quốc tế cũng tương đối thấp, hiện tại là thời đại kẻ có tiền, địa vị chủ yếu của các quốc gia trên thế giới đều dùng tổng sản lượng kinh tế mà sắp xếp.
Ai có được số liệu GDP cường đại, ai có tiền là có thể đạt được quốc gia khác tôn trọng.
Nhưng đại lục mặc dù có tới một tỷ hai nhân khẩu, nói tới tổng sản lượng kinh tế cũng chỉ gấp đôi Đài Loan, cũng không sai biệt bao nhiêu với Hàn Quốc nhỏ xíu như lòng bàn tay kia, thậm chí còn không bằng Nhật Bản một phần tám.
Dưới loại tình huống như vậy địa vị trên quốc tế bị người khinh thị cũng chẳng có gì lạ.
Muốn thay đổi hết thảy ít nhất còn cần hai mươi năm phấn đấu mới có hi vọng.
Người ở thế hệ như Diệp Khai có thể nói trách nhiệm trên vai vô cùng nặng nề.
- Muốn bước lên con đường trở thành cường quốc, chúng ta thật sự còn rất nhiều chuyện phải làm!
Diệp Khai không khỏi cảm khái một câu.
Nhắc tới đề tài này, tất cả mọi người không nói gì, dù sao là nhóm người xem như có kiến thức, những người đang ngồi đều thường xuyên có cơ hội xuất ngoại, tự nhiên biết rõ trong nước cùng nước ngoài chênh lệch rất lớn, vẫn còn thật nhiều địa phương cần phải cố gắng đi hoàn thiện.
Qua một hồi Lê thúc cũng tới, Diệp Khai đi qua đón tiếp hắn.
Bộ tình báo của Lê thúc là một phần cơ cấu thuộc Bộ tổng tham mưu, cho nên Lê thúc xem như là cấp dưới trực tiếp của bộ trưởng Diệp Tử Kiện, hơn nữa quan hệ giữa hai bên cũng mật thiết, vì vậy đến chúc mừng thăm hỏi là chuyện rất bình thường.
- Tiểu Hoan đâu rồi, tại sao không thấy hắn?
Lê thúc thấy Diệp Khai cười cười nói.
- Lão đại trốn rượu rồi…
Diệp Khai trả lời:
- Hôm nay có nhiều thân thích bạn bè đều tới, uống rất nhiều.
- Hắn thật giảo hoạt, còn kiên quyết kéo tiểu tử ngươi tới bồi rượu.
Lê thúc cười nói.
- Cũng không có gì, hiện tại chuyện khác cháu không dám nói, uống rượu xem như ngàn ly không say!
Diệp Khai cười đáp.
Đây cũng không phải Diệp Khai khoác lác, dù sao không biết bắt đầu từ lúc nào Diệp Khai phát hiện mình có được khả năng này, đối với người hỗn trong quan trường sẽ không tránh được chuyện uống rượu xã giao, khả năng này xem như hiếm thấy, ít nhất không cần lo lắng uống rượu làm hỏng việc.
Diệp Khai cùng Lê thúc đi vào một gian phòng ngồi xuống nghỉ ngơi.
- Hôm nay chú nhìn thấy Trần Kiến Hào, tóc hắn trắng hơn rất nhiều.
Lê thúc bỗng nhiên nói ra.
Trần Kiến Hào? Diệp Khai thoáng suy nghĩ một chút mới nhớ tới vị trung tướng đã xuất ngũ kia, trước kia hắn từng đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm tổng chính, là người nổi bật đời thứ hai của Trần gia, là cha của hai anh em Trần Học Văn cùng Trần Học Võ.
Nếu Trần gia không ngã, như vậy hiện tại Trần Kiến Hào đã thuận lợi thăng nhiệm lên thượng tướng, trong ba tổng bộ ít nhất cũng có một vị trí của hắn, thậm chí có thể tiến thêm một bước đi vào trung tâm Quân ủy.
Ấn tượng của Diệp Khai đối với Trần Kiến Hào không nhiều, thậm chí cũng không rõ ràng đã đại phát thần uy khiến cả Trần gia lập tức trầm luân xuống dưới, bởi vậy khi Lê thúc nhắc tới Trần Kiến Hào phản ứng của hắn cũng không quá mãnh liệt.
Chỉ là Lê thúc sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới Trần Kiến Hào, việc này làm Diệp Khai cảm thấy có chút hiếu kỳ, không biết vì sao Lê thúc phải nói như vậy? Vì vậy Diệp Khai cũng có chút nghi hoặc nhìn qua Lê thúc.
Quả nhiên Lê thúc lại nói với hắn:
- Tuy người của Trần gia đều bị đánh xuống, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút không cam lòng, gần đây vẫn liên tiếp hoạt động, cháu nên lưu tâm một chút.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ bọn hắn còn dám làm ra chuyện gì mờ ám hay sao.
Nhưng nghĩ tới lần trước ở tại Long Thành bị người phá hỏng xe suýt chết, trong lòng Diệp Khai vẫn còn chút khiếp hãi.
Nếu như không phải lần đó vận khí của hắn thật tốt, bên trong xe còn trang bị dù cấp cứu nói không chừng hắn đã thực sự đi đời nhà ma, như vậy phải bảo đảm phương diện an toàn tính mạng nhất định phải làm đến trình độ không còn chút sơ hở nào mới xong.
Sự tình xảy ra trên cầu Lâm Hà tuy đã tra xét thật lâu nhưng vẫn chưa có kết luận, lúc ở tại Giang Trung Diệp Khai từng bị tập kích trên đường núi cho nên rốt cục chuyện ám sát có phải do một đám người gây ra hay không vẫn chưa thể biết được rõ ràng.
Tuy lúc ấy đem chuyện ám sát đổ lên trên đầu gián điệp Đài đảo, nhưng trong lòng người của Diệp gia đều biết thật rõ ràng nội tình bên trong chỉ sợ không được đơn giản như thế.
- Tóm lại cháu phải cẩn thận một chút, mới đi Đông Sơn, tình huống bên đó đại đa số đều là vùng núi, mỗi khi đi ra ngoài nên mang theo nhiều cảnh vệ thì tốt hơn!
Lê thúc nói với Diệp Khai.
- Cháu đã biết, Lê thúc!
Diệp Khai gật đầu đáp ứng.
Nếu như chuyện này đã nằm trong sự chú ý của Lê thúc, Diệp Khai cũng không còn bao nhiêu lo lắng, bởi vì hắn biết rõ Lê thúc rất quan tâm an toàn của hắn, hiện tại mới phát hiện một ít manh mối không tốt tự nhiên sẽ gấp rút tiến hành giám sát Trần Kiến Hào, sẽ không đến mức gây ra nhiều trò.
Đương nhiên chính bản thân Diệp Khai cũng phải cẩn thận một ít, dù sao có ngàn ngày làm tặc nhưng không ai có thể ngàn ngày đề phòng kẻ cướp.
Không sợ tặc trộm, chỉ sợ tặc nhớ thương ah!
Hai người hàn huyên chốc lát nhìn thấy bác cả Diệp Tử Kiện đi vào.
- Thiên Chính đã đến, tốt, cùng nhau uống một chén!
Diệp Tử Kiện thấy Lê thúc lập tức cười nói.
- Chỉ uống một ly thôi!
Lê thúc có chút khó xử đáp.
Bình thường hắn tuyệt đối không uống rượu, bởi vì lo lắng uống rượu hỏng việc, cũng lo lắng rượu cồn tạo thành tổn thương cho đại não, làm tư duy không rõ ràng, phát sinh phán đoán sai lầm, cho nên cho dù là tiệc đầy tháng của cháu trai Diệp Tử Kiện, không thể chối từ, nhưng hắn cũng không dám uống nhiều, chỉ nhận lời uống một ly.
- Ha ha, biết rõ thói quen của chú rồi!
Diệp Tử Kiện nở nụ cười, lại rót ly rượu cho Lê thúc, sau đó còn nói thêm:
- Chỉ là rượu vang, xem như tham gia không khí vui mừng mà thôi.
Lê thúc nhận lấy ly rượu, cầm trong tay, cùng Diệp Tử Kiện nói tới công việc trong bộ.
- Phương diện công tác tình báo Thiên Chính nên quan tâm nhiều hơn một chút.
Diệp Tử Kiện nói với Lê thúc.
Hắn nói như vậy không phải là không có đạo lý, trước đó không lâu, bên trong bộ lại bắt được hai nhân vật gián điệp hai mang, có liên lụy không rõ với bên Đài đảo, tuy không có chứng cớ rõ ràng nhưng nhân vật hiềm nghi xác thực không còn thích hợp ở lại trong bộ.
Xét thấy việc này, Diệp Tử Kiện cùng Lê thúc thoáng thương lượng, cho rằng với tư cách người phụ trách, phải cam đoan bên trong đơn vị của mình không thể xuất hiện những nhân vật hiềm nghi như vậy, bằng không mà nói bên cạnh mình có kế hoạch tác chiến, còn chưa kịp đưa xuống dưới bộ đội trước hết đã bị người tiết lộ cho đối thủ.
Chuyện như vậy Diệp Tử Kiện là bộ trưởng Bộ tổng tham mưu tuyệt đối không cho phép xảy ra.
- Có nhiều việc còn phải nhờ anh trao quyền mới được, nếu không tôi cũng không dễ làm.
Lê thúc tựa hồ đã có chút phát hiện, thừa cơ hội này trao đổi với Diệp Tử Kiện.
Đối với nội dung cuộc nói chuyện của họ Diệp Khai cũng không quá quan tâm, loại chuyện này không có quan hệ gì tới hắn, hiện tại hắn cần quan tâm là vấn đề sinh hoạt đời sống của hơn bốn triệu dân cư thành phố Đông Sơn.
Quyền chủ tịch thành phố nghe qua thật êm tai, nhưng nếu thực sự đảm nhiệm Diệp Khai cũng cảm thấy có chút áp lực, hắn cũng không muốn nhàn rỗi không lý tưởng mà phải thực sự đem công việc làm cho chắc chắn, để dân chúng thành phố Đông Sơn có thể vượt qua được những ngày tốt lành.
Không sai, Đông Sơn không thiếu tài nguyên, nhưng tài nguyên không thể tái sinh, sau khi đào rỗng chỉ còn lại những mảnh đất trống trơn, lưu lại tai họa ngầm, ngoài ra không còn gì nữa.
Diệp Khai phải tranh thủ trước khi tình huống này phát sinh làm ra được lựa chọn chính xác, đem Đông Sơn kiến tạo thành căn cứ gia công than đá, đây mới là việc cấp bách trước mắt.
Uống chút rượu, trò chuyện với người nhà một lát, cùng Chu Ly Dư trò chuyện tình huống trong căn cứ Hoa Đông Thần Vận, đối với công việc ngày sau đưa ra chút ý kiến chỉ đạo, vốn buổi tối dự định quay về nhà ngọt ngào với Chung Ly Dư, kết quả bên văn phòng đại diện tỉnh Hà Đông tại thủ đô gọi điện thoại tới, nói là tối nay đồng chí Long Chính Tiết muốn tới gặp mặt các đồng chí, dặn hắn tối quay về tham gia tiệc rượu.
- Long Chính Tiết là ai?
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút mờ mịt.
Ngược lại Chung Ly Dư ở bên cạnh nói ra:
- Chính là người đảm nhiệm chức chủ tịch tỉnh Hà Đông đó thôi, thậm chí cả em cũng nhận được tin tức này rồi, có lẽ mới bổ nhiệm xuống cho nên anh không lưu ý.
Diệp Khai nghe xong lúc này chợt hiểu.
- Thoạt nhìn thời đại đồng chí Nhạc Sơn một tay che trời tại Hà Đông rốt cục tuyên cáo kết thúc.
Diệp Khai vừa cười vừa nói:
- Nhắc tới cũng thật kỳ quái, đồng chí Nhạc Sơn rõ ràng đảm nhiệm chức bí thư Tỉnh ủy lẫn chủ tịch tỉnh suốt nửa năm thời gian, chẳng lẽ nói làm chủ tịch tỉnh Hà Đông thật sự khó khăn đến như vậy sao? Lâu như vậy mới tuyển được một vị tân chủ tịch?
Chung Ly Dư nói:
- Việc này cũng không kỳ quái, đối với việc tuyển chọn chủ tịch tỉnh Hà Đông, cho dù là Diệp bí thư ở tận Minh Châu cũng khá quan tâm đấy, bởi vì quan hệ tới kế hoạch nguồn năng lượng, nghĩ tới thật lâu không được tuyển ra là do các mặt thế lực không ngừng tranh chấp với nhau đi?
Diệp Khai nghe xong lời nói của nàng liền gật nhẹ đầu, cảm thấy phân tích của Chung Ly Dư thật không sai.
Hiện tại việc cung ứng điện lực Hoa Đông chủ yếu là nhiệt điện, đại bộ phận đều dựa vào nhà máy điện bên Hà Đông cung cấp điện, cho nên chủ tịch tỉnh Hà Đông rốt cục sẽ do vị nào đảm nhiệm xác thực là tác động tâm tư của các nhân vật ở khắp các nơi, cả nửa năm còn chưa tuyển được cũng là chuyện thật bình thường.
Chỉ là Diệp Khai không quá quen thuộc với đồng chí Long Chính Tiết gì đó mà thôi.
- Ai, tối nay đành phải quay về xem sao rồi, tránh khỏi người đã đến mà quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn như anh không đến, đến lúc đó quan tân nhậm nổi giận còn không cầm anh đem ra khai đao xử trảm sao?
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Vậy hắn cũng phải có được phách lực quyết đoán như vậy mới được!
Chung Ly Dư cười nói.
Đã bước lên tới cấp bậc chủ tịch tỉnh hoặc là bí thư Tỉnh ủy, ít nhất đều đã có thân phận ủy viên trung ương, nhân vật như vậy tự nhiên cũng là một trong vài trăm người nằm trên trung tâm quyền lực, đương nhiên đã có tư cách biết được đủ loại tin tức nội tình, không có khả năng không hiểu rõ vị cán bộ Diệp Khai cấp chính sảnh trẻ tuổi nhất trong cả nước chính là người thừa kế đời thứ ba của Diệp gia, là cháu nội của đồng chí Diệp Tương Kiền, cho dù hắn muốn hạ mã uy hay lập uy chứng tỏ quyền lực của tân chủ tịch tỉnh, cũng sẽ không tới mức mới đi tới đã dám va chạm với khối xương cứng như Diệp Khai.
Diệp Khai trẻ tuổi, có rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội, bất kỳ một thủ trưởng nào cũng không muốn cùng một cấp dưới như vậy dùng cứng đối cứng, bằng không mà nói ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai biết về sau sẽ là tình huống như thế nào?
- Ai, nguyên lai nghĩ tối nay có thể cùng Dư tổng chơi trò uyên ương nghịch nước đâu, ai biết lại tới một thủ trưởng, lại khiến cho hai chúng ta chia ly rồi, thật sự là ông trời không toại ý nguyện của người nha, người hạnh phúc luôn sẽ bị ông trời ghen ghét, lời này quả nhiên không giả.
Trong miệng Diệp Khai ba hoa, nhưng trong nội tâm quả thật có chút khó chịu, đúng như lời hắn nói đối mặt với tân nhậm chủ tịch tỉnh nếu như hắn kiếm cớ không đến, đây chẳng phải là tạo cho người ta một tín hiệu sai lầm, Diệp gia không ủng hộ người ta đảm nhiệm công tác chủ tịch tỉnh?
Loại tín hiệu dễ dàng tạo thành hiểu lầm như vậy, tuyệt đối không thể lung tung phát sinh, cho nên tiệc rượu đêm nay Diệp Khai còn phải đến tham dự.
- Buổi tối chớ đi, ở nhà chờ anh đi?
Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư nháy mắt hỏi.
- Không được, em phải về nhà rồi, đã thật lâu không thăm cha mẹ.
Chung Ly Dư mím môi cười nói.
Văn phòng đại diện tỉnh Hà Đông tại thủ đô, bắt đầu từ sáu giờ tối đã kín người hết chỗ.
Hôm nay tỉnh Hà Đông có mười ba thành phố địa cấp, hiện tại toàn bộ chủ tịch thành phố kể cả quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn như Diệp Khai đều có mặt, chờ đợi tân chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết quang lâm.
- Nghe nói Long chủ tịch là ủy viên trung ương dự khuyết, người Giang Nam, nhưng nghe nói người phương nam nhưng tướng mạo lại giống phương bắc, rất có khí phách!
Có người đang đàm luận tình huống của tân chủ tịch mới.
- Trước kia Long chủ tịch đã nhậm chức ở đâu?
Thoạt nhìn mọi người đều cảm thấy thật hứng thú đối với tân chủ tịch.
Diệp Khai cũng cảm thấy có chút tò mò, hắn còn chưa kịp nghe ngóng về chuyện của Long Chính Tiết cho nên đối với tình huống của hắn cũng không biết được rõ ràng.
Thoạt nhìn sau khi về nhà phải hỏi thăm Diệp lão gia tử mới được.
Dù sao hắn đang làm việc tại tỉnh Hà Đông, theo quan hệ thượng hạ cấp mà xem cũng là thủ hạ trực tiếp của Long Chính Tiết, cho nên phải trước tiên tìm hiểu rõ tình huống của lãnh đạo tinh tường sẽ có lợi cho việc khai triển công tác.
Nhưng nghĩ tới Diệp lão gia tử chưa hẳn đã có thời gian nói cho hắn nghe những chuyện này, Diệp Khai bắt đầu dùng tay đỡ cằm miên man suy nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
65 chương
109 chương
16 chương