Quan Môn
Chương 772
- Ha ha, nếu không phải em đi tìm bộ trưởng bên Ban tổ chức làm gì?
Diệp Khai cảm thấy có chút đắc ý, dù sao chuyện này thật làm người cao hứng, xem như mình thao tác được một quan viên phó bộ cấp đầu tiên rồi, vì vậy nói với Diệp Kiến Hoan:
- Thao tác một phó tỉnh bộ cấp, hắc hắc.
- Lão nhị ngưu bức lớn!
Diệp Kiến Hoan nghe xong cũng cảm thấy có chút líu lưỡi, không nghĩ tới Diệp Khai đùa cấp độ cao tới như vậy, ngay cả chức vị phó tỉnh bộ cấp cũng dám nhớ thương.
- Ha ha, chỉ là người ta nể tình mà thôi.
Diệp Khai nở nụ cười, trong nội tâm thật sự cao hứng, thuận tay gọi điện cho Tề Vũ Thanh.
Ai biết điện thoại của Tề Vũ Thanh lại không ai tiếp, điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút phiền muộn.
Loại tâm tình này giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi rất tốt, muốn đem ra khoe khoang một phen, không nghĩ tới chung quanh lại không có ai chia sẻ, thật sự là mất hứng.
Nhưng Diệp Khai rất nhanh lại cùng Diệp Kiến Hoan nghiên cứu nên mua thêm đồ vật gì trong phòng cho em bé, sau đó lại thảo luận tã không thấm ướt gì gì đấy.
Tần Như Hinh nằm trên giường nghe hai anh em thảo luận những chuyện vụn vặt đời thường, không khỏi bật cười, trong lòng tự nhủ hai vị này được xem như là nhân vật phong vân trên quan trường cùng thương trường rồi, ai biết lại trốn trong nhà nghị luận những chuyện lông gà vỏ tỏi như vậy, thật sự là có chút thú vị.
Tề Vũ Thanh đi lên tỉnh họp, tham gia một cuộc tọa đàm về việc cải cách phân chia chế độ thuế. Trong cuộc họp ai nấy đều phản ứng khá kịch liệt, không ngừng tranh luận, không khí vô cùng căng thẳng.
Hắn vừa ra khỏi phòng họp, liền thấy thư ký đang cầm điện thoại di động của hắn, nóng ruột đi tới đi lui trước cửa phòng họp.
- Làm sao thế?
Trong lòng Tề Vũ Thanh không vui, nhưng vẫn hỏi.
Hắn gần đây không thích những cấp dưới làm việc nôn nóng, đương nhiên cũng hi vọng thư ký của mình có thể gặp chuyện mà không sợ hãi, xử lý mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng.
- Chủ tịch thành phố, vừa rồi có một cuộc điện thoại, là số gọi tới từ Bắc Kinh, tôi cũng không dám nghe.
Thứ ký nói với Tề Vũ Thanh.
Bởi vì đoạn thời gian này phong ba khá nhiều, cho nên Tề Vũ Thanh sớm đã dặn dò trước, cứ hễ là điện thoại từ thủ dô gọi tới thì để đích thân ông ta nghe. Cho nên thư ký của hắn cũng không dám nhận, nhưng lại lo lắng là có chuyện gì đó quan trọng, cho nên vẫn lo lắng chờ ở ngoài phòng họp, ngóng trông Tề Vũ Thanh đi ra.
- Ồ, đưa điện thoại cho tôi.
Tề Vũ Thanh đưa tay về phía thư ký, nói.
Hắn nhìn dãy số trên màn hình, hắn cũng không biết số đố, nhưng thật sự là số gọi tới từ thủ đô, thế nên tiện tay liền gọi lại cho đối phương.
- A lô? Xin hỏi là tìm Diệp Khai sao ạ? Anh ta đi vệ sinh, xin hỏi có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì khẩn cấp, xin mười phút sau lại gọi tới ạ.
Bên kia đầu nghe có tiếng người trả lời, nghe giọng cũng trẻ, lại mang vẻ ngạo khí quan cách của con cháu thế gia.
- Được.
Tề Vũ Thanh buông điện thoại, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc. Diệp Khai vừa rồi gọi điện cho mình đến tột cùng là vì chuyện gì?
Nhưng mà chưa tới hai phút sau, Diệp Khai liền gọi điện lại.
- Ha ha, xin chào Chủ tịch thành phố.
Diệp Khai vừa cười vừa nói.
- Bí thư Diệp, anh khỏe chứ? Vừa rồi tôi đang họp, thư ký của tôi lại không dám tự ý nghe điện thoại, thật xin lỗi.
Tề Vũ Thanh cười nói:
- Không biết Bí thư Diệp tìm tôi là có chuyện gì không?
- Ha ha, có việc tốt, ông phải khao đấy nhé.
Diệp Khai vừa cười ha ha vừa nói.
Tề Vũ Thanh nghe xong, trong lòng hơi giật mình, hiển nhiên là hơi không tin tưởng.
Mặc dù nói Diệp Khai trước mặt hắn cũng đã gọi điện thoại cho Bộ trưởng Niếp Vân Phi, nói qua tới chuyện tấn chức cho hắn lên cấp phó tỉnh bộ. Nhưng Tề Vũ Thanh vẫn luôn cảm thấy hình như không đáng tin cậy cho lắm.
Dù sao Niếp Vân Phi này cũng là ủy viên cục chính trị trung ương, lại là bộ trưởng chuyên sắp xếp về nhân sự, đây cũng chẳng phải là nhân vật bình thường, làm sao có thể để Diệp Khai chỉ cần tùy ý gọi cuộc điện thoại tới đã có thể đáp ứng yêu cầu rồi. Nói như thế, ông bộ trưởng Niếp này cũng quá dễ nói chuyện rồi.
Tề Vũ Thanh đương nhiên hiểu rõ chuyện muốn thăng lên cấp phó tỉnh là chuyện gian nan cỡ nào.
Ngay cả mấy vị đồng liêu của hắn đều làm rất lâu rồi, đủ tư cách rồi, hơn nữa ai nấy đều có những biện pháp của riêng bản thân mình, gần đây cũng chịu khó chạy đi chạy lại tới thủ đô. Cũng vì thế nên Tề Vũ Thanh cũng chẳng có bao nhiêu tự tin vào bản thân mình.
Nhất là thủ trưởng cũ của hắn, Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ Chu Hiền Minh cũng là có chuyện như thế, so ra trong tỉnh thì cũng là lãnh đạo tương đối quan trọng, nhưng muốn đi thủ đô thì cũng là chuyện khó mà nói được.
Dù sao cũng đã lên tới cấp bộ tỉnh, cục trưởng, phó cục trưởng của một cục nào đó, quyền lực nắm trong tay đều hơn bọn họ rất nhiều.
- Bí thư Diệp nói là…
Tề Vũ Thanh lại hỏi.
- Chuyện của ông đã giải quyết xong rồi, Phó Chủ tịch tỉnh Nhạn Nam, trưởng phòng kiến thiết công nghiệp của các ông.
Diệp Khai rất vui mừng nói với Tề Vũ Thanh:
- Lão Niếp vẫn là nể tình lắm đấy nhé, hôm nay vừa mới đưa tin cho tôi xong, tôi nhất thời vui mừng quá, liền gọi điện thoại cho ông.
- Hả?
Tề Vũ Thanh nghe xong, ngạc nhiên không tưởng được.
Bên phía tỉnh, thậm chí còn chưa tiến hành thảo luận vê việc khảo sát, mới chỉ tiến hành báo danh sách đề cử lên mà thế, lại không nghĩ tới khoảng thời gian ngắn chóng vánh như thế Diệp Khai đã nắm chắc được kết quả rồi, thật sự là có chút kinh người.
- Ở tỉnh các ông thì có thể làm được gì chứ, đơn giản chỉ là đi ngang qua sân khẩu diễn trò chút thôi, chuyện cấp bậc như thế thì thái độ ở trung ương mới là quan trọng nhất.
Diệp Khai trong điện thoại nói với Tề Vũ Thanh:
- Nhưng mà, nếu ông gây quá nhiều thù hắn trong tỉnh thì bên trên có muốn nói chuyện cũng phải tốn hơn tốn sức một chút. Cho nên gần đây, ông cố gắng duy trì hình tượng, cùng hành động, cử chỉ bình thường là được rồi, đừng có hành động gì quá phận, kinh động tới những động thái trên tỉnh.
- Điều này…
Tề Vũ Thanh lúc này vẫn thấy có chút không thể tin được, nhưng đã rơi xuống trúng đầu hắn rồi, hắn liền do dự mà hỏi thăm:
- Bí thư Diệp, tôi có cần phải lên thủ đô một chuyến, gặp anh một lần, sau đó xem xem có thể bái kiến Bộ trưởng Niếp một cái không?
Nếu lời này là Diệp Khai nói thật, thế thì trong chuyện này Bộ trưởng Niếp Vân Phi nhất định là bỏ ra khá nhiều công sức, cho nên Tề Vũ Thanh tới nhà bái tạ cũng là chuyện nên làm.
Dù sao đối với mấy người ủy viên cục chính trị trung ương này mà nói, cán bộ một cấp phó tỉnh là quân cờ khá quan trọng, đáng để móc nối thật sự.
Mặc dù nói lúc này đây Tề Vũ Thanh là nói chuyện với Diệp Khai, để cho Diệp Tử Binh giới thiệu hắn với Niếp Vân Phi. Nhưng chuyện này đối với hắn mà nói, thông báo cho hắn đầu tiên, về tình về lý thì luôn phải tới nhà bái tạ mới đúng.
- Việc bái tạ này thì nhất định phải có rồi, nhưng mà chuyện đi thẳng tới nơi thì không cần. Đợi mấy hôm nữa có công văn bổ nhiệm chính thức gửi xuống dưới, bên phía trung bộ đoán chừng cũng sẽ phái người Cục trưởng xuống dưới, tuyên bố nhậm chức gì đó. Nếu ông có tâm thì chờ thêm khoảng thời gian, xem khi nào tôi thấy Bộ trưởng Niếp có thời gian không lại sắp xếp ông tới làm quen là được.
Diệp Khai nói ra:
- Về phần nói tạ lễ thì coi như xong, hôm đó tôi ôm lấy mười mấy con cua tới nhà ông ấy rồi, ông già đó còn tỏ ra thích lắm đấy.
Tề Vũ Thanh nghe xong lập tức không nói nên lời nữa.
Người khác vì chức vị này mà nhảy trên nhảy dưới, không ngừng chạy từ trong tỉnh cho tới trung ương, cũng không biết phải nhờ vả biết bao nhiêu quan hệ, đi bao nhiêu cửa, huyên náo dư luân xôn xao, làm cho dường như hầu hết ai cũng biết bọn họ đang chạy chức quan. Thế nhưng mà Tề Vũ Thanh hắn cũng là vì được Diệp Khai nhìn trúng, chuyện gì cũng chưa làm, chỉ là nói với lãnh đạo một cái tên, kết quả Bộ trưởng trên trung ương còn tự mình gọi điện thoại xuống cho Diệp Khai, nói là làm thỏa đáng hết mọi chuyện rồi.
Chuyện này không có ai biết, nếu có ai biết thì đúng là làm cho người khác phải nghẹn họng nhìn trân trối. Hóa ra người ta làm việc lại đơn giản như thế sao?
Diệp Khai nói chuyện tào lao mấy câu cùng Tề Vũ Thanh, liền cúp điện thoại.
Tề Vũ Thanh buông điện thoại, trái tim vẫn nhảy lên phịch phịch, hiển nhiên là còn chưa ổn định lại tinh thần được.
Hắn vội vàng liền gọi điện thoại cho thủ trưởng cũ Chu Hiền Minh, Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ của mình, nói rõ việc này.
- Đây đúng là việc mừng nha!
Chu Hiền Minh nghe xong cũng là vui mừng thay cho hắn.
Tỉnh Nhạn Nam của bọn họ coi như là tỉnh công nghiệp trọng yếu. Chức phó Chủ tịch tỉnh trưởng phòng cộng nghiệp có địa vị rất quan trọng. Uy danh trong tỉnh cũng khá lớn, chỉ kém Phó Chủ tịch tỉnh thường vụ mà thôi, nhưng nếu bàn về thực quyền thì thế lực cũng khá lớn.
Chu Hiền Minh lại vẫn chưa về hưu, nhưng cũng chẳng còn nhiều thời gian cho lắm, nhiều lắm là làm nốt nhiệm kỳ 5 năm này nữa mà thôi, cũng đã làm được hai nhiệm kỳ rồi. Nếu may mắn, không chừng có thể đi vào Hội nghị Hiệp thương gì gì đó, hay làm cái chức quan nhàn tản cấp tỉnh, còn nếu làm không tốt thì hoàn toàn cáo biệt quan trường luôn rồi.
Hiện tại thư ký tiền nhiệm của ông ta là Tề Vũ Thanh đã đột nhiên ngoi được lên tới trên tỉnh, trở thành cấp chỉ dưới Phó Chủ tịch thành phố thường vụ, điều này với lão Chu mà nói là chuyện vô cùng có ý nghĩa.
Hai vị này nếu liên thủ thì ngay cả Chủ tịch tỉnh cũng phải đau đầu không thôi.
- Mặc dù nói hiện tại đi bái phỏng Bộ trưởng Niếp là không ổn, nhưng bên phía Diệp Khai thì nhất định phải gặp mặt mà nói lời cảm ơn. Không có hắn mà nói thì chuyện này sợ là không thể nào thành được. Chu Hiền Minh vẫn là có thể nhìn thấu triệt được tình hình, thoáng cái chỉ rõ điểm mấu chốt cho Tề Vũ Thanh.
Tề Vũ Thanh cũng gật đầu đồng ý, Chu Hiền Minh nói không sai mà, nếu Diệp Khai không ra tay, hắn cũng chỉ có cùng kết cục như “ thái tử đọc sách” mà thôi. Hiện tại Diệp Khai chỉ nói một câu liền có thể thay đổi tình thế hoàn toàn. Nếu như hắn có thể yên ổn mà gia nhập vào Diệp hệ, thế thì hắn coi như quan to cấp Phó tỉnh bộ lại có chỗ dựa ở thủ đô rồi. Sau này mặc dù thủ trưởng cũ Chu Hiền Minh có về hưu thì hắn cũng có đủ lực lượng tự bảo vệ mình, thậm chí là mong ngóng việc leo lên chức vụ cao hơn.
Hắn năm nay với bốn mươi sáu tuổi, năm năm nữa cũng chỉ mới có năm mươi mốt tuổi, muốn cạnh tranh vào cấp tỉnh bộ cũng không phải là chuyện không thể được.
Đương nhiên, trong đó cũng có một vấn đề rất quan trọng, chính là Diệp Khai sở dĩ nhìn trúng hắn chính là vì hắn có thể phát huy được năng lực của bản thân trong cộng việc. Cho nên hắn lo lắng nếu sau khi mình làm được chức Phó Chủ tịch tỉnh kiêm trưởng phòng công nghiệp, nhận lấy quyền lãnh đạo các xí nghiệp tỉnh Nhạn Nam xong thì nên phát triển theo phương hướng nào cho vẹn toàn giờ/
Lần trước gặp mặt Diệp Khai một lần, liền phát hiện kiến thức của Diệp Khai về phương diện kinh tế thật là kinh người. Lần này đi tới thủ đô, Tề Vũ Thanh cũng đã quyết định chủ ý, phải thỉnh giáo Diệp Khai nhiều hơn nữa, để có thể lấy được nhiều sự ủng hộ của Diệp Khai hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Tề Vũ Thanh liền vội vàng nói thêm một hai câu cùng Chu Hiền Minh, liền vội vàng ngắt điện thoại, sau đó liền đi ra ngoài.
- Chủ tịch thành phố, hiện tại trở về Lăng Thành sao?
Thư kỷ của hắn hỏi.
- Không về Lăng Thành vội, anh đi đặt vé máy bay, chúng ta liền trực tiếp đi tới thủ đô một chuyến.
Tề Vũ Thanh nói với thư ký.
Thư ký đáp lại, trong lòng tự nhủ lãnh đạo của mình cuối cùng cũng nhận ra phải đi thủ đô hoạt động rồi sao/
Kỳ thật trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người đều chạy vạy khắp nơi trong tỉnh cùng thủ đô, chỉ có lãnh đạo của mình thờ ơ, chuyện này cũng quá khó hiểu rồi. Nếu là không được đề cử thì cũng chẳng nói làm gì, bởi vì cũng chẳng có hi vọng gì. Nhưng Tề Vũ Thanh lại có được cơ hội này, bản thân hắn lại không biết quý trọng thì cũng đừng trách người khác.
Bất kể thế nào mà nói, đây đều là việc tốt.
Thư ký vội vàng đi đặt vé máy bay, Tề Vũ Thanh cũng nhanh chóng chạy về nhà khách chính phủ, nghĩ tới mình nên ngủ trước một giấc, sau đó liền đi thủ đô bái phỏng Bí thư Diệp luôn.
Đi được nửa đường liền thấy Bí thư thị ủy thành phố An Thủy – Khổng Hựu Lượng, chính đang hăng hái mà bước đi.
Hoàn toàn khác với hắn, Khổng Hựu Lượng lúc này là nhân vật đứng đầu tấn chức phó tỉnh bộ, cũng là cấp dưới được Bí thư tỉnh ủy Nhạn Nam- An Thanh Nguyên vô cùng coi trọng, nổi tiếng hơn Tề Vũ Thanh rất nhiều.
- Xin chào Bí thư Khổng.
Tề Vũ Thanh rất có lễ phép đứng nhường sang một bên, cười ân cần hỏi thăm.
Khổng Hựu Lượng hừ một tiếng, có chút gật đầu, coi như là cũng có bắt chuyện qua rồi, liền ngẩng đầu mà bước thẳng đi.
Tề Vũ Thanh thấy thế, trong lòng cũng không khỏi có chút coi thường, hắn cũng cao ngạo quá sớm nha, còn chưa trở thành cán bộ cấp Phó tỉnh bộ mà.
- Xin chào Khổng Bí thư.
Tề Vũ Thanh rất lễ phép nhường đường, đứng sang một bên, cười ân cần hỏi thăm một tiếng.
- Ừm.
Khổng Hựu Lượng hừ mũi một cái, hơi gật đầu, coi như là cũng đáp lời qua loa, ngẩng đầu bước đi thẳng.
Tề Vũ Thanh thấy thế, trong lòng cũng không khỏi có chút xem thường, tên này cũng là vui mừng quá sớm đi, còn chưa trở thành cán bộ cấp phó tỉnh bộ cơ mà.
Khổng Hữu Lượng thật sự chính là người trong phe của Bí thư tỉnh ủy An Thanh Nguyên, cũng là người mà An Bí thư đó muốn đề bạt lên thành cán bộ cấp phó tỉnh. Nhưng cũng chẳng phải dễ dàng như thế, trong việc này có liên quan tới nhiều mặt, nhất là phải căn nhắc tới thế lực khắp nơi trong tỉnh, còn có cách nghĩ của bên trên nữa.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
65 chương
109 chương
16 chương