Quan Môn

Chương 756

Loại chuyện như thế này, há lại là thành viên nào của dự án có khả năng tham dự chứ? Kim Trạch Khải âm thầm theo dõi Diệp Khai, cảm thấy sức chiến đấu của thằng ranh này vẫn hung hãn trước sau như một nha, May mà mình hình như cũng chẳng có xung đột gì trực tiếp với hắn, hơn nữa Diệp Khai ở thành phố Long Thành, ngoại trừ làm công tác ub Kỷ luật Thanh tra một tay che trời, giống như cũng sẽ không nhúng tay vào những công tác mà người khác quản lý, cũng đủ tôn trọng với bản thân Kim Trạch Khải, hai người cũng chẳng có mâu thuẫn lớn lao gì. Nếu như nói Diệp Khai thật muốn lật mặt với hắn, Kim Trạch Khải cũng hình dung được bản thân sẽ vô cùng đau đầu. Dù sao, muốn xử lý Diệp Khai cũng chẳng dễ dàng như thế, hắn tuy nhiên đã tiến vào hàng ngũ thường vụ tỉnh ủy, nhưng muốn xử lý một cán bộ thực chức cấp trưởng ban, lại còn là Bí thư của hệ thống Kỷ luật Thanh tra, thật không phải là chuyện dễ dàng như thế. Sau này vẫn phải hòa bình mới được, không nêu trêu ai chọc ai hết. - Được rồi, năm mồm mười miệng làm cái gì? Đây là cuộc họp! Quả nhiên, Bí thư Nhạc Sơn lại dùng bút máy gõ gõ xuống cái bàn, rất mất hứng nói:; - Thành phố Đông Sơn làm việc không chu toàn, những số liệu mấu chốt lại không rõ ràng lắm, điều này phải phê bình. - Vâng, Bí thư Nhạc, chúng tôi làm việc có lỗ hổng. Mạnh Chiêu đối mặt với Bí thư Nhạc SƠn, đương nhiên là không dám thể hiện thái độ gì rồi, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai. - Vấn đề này hôm nay coi như xong,sau khi trở về làm cho rõ ràng các tình huống, lấy một bản báo cáo, tổ dự án muốn thẩm duyệt. Bí thư Nhạc Sơn sẵng giọng nói. Mạnh Chiêu lên tiếng, hữu khí vô lực ngồi xuống. Sau đó Bí thư Nhạc Sơn lại nói với Diệp Khai: - Đồng chí Diệp Khai cũng không nên nói năng tùy tiện, công tác là do anh phụ trách là phù hợp nhất rồi, cũng là kết quả do những lãnh đạo của thành ủy thương lượng rồi thống nhất thông qua. Anh không cần phải chịu áp lực gì hết, cứ thế thẳng thắn yên tâm mà làm, không phải vì trong đó xuất hiện chút ít hiểu lầm, mà đã muốn bỏ gánh giữa đường, đây chính là biểu hiện của việc không thành thục về chính trị nha, - Bí thư Nhạc Sơn nói rất đúng. Diệp Khai cũng tỏ vẻ hối lỗi, tự nhận sai lầm. - Kiến thiết đường cao tốc là dự án lớn của tỉnh chúng ta trong mấy năm gần đây, có liên qua tới nhiều đơn vị, phải toàn lực ứng phó, làm cho tốt việc này. Bí thư Nhạc Sơn tỏ vẻ nghiêm khắc nói với mọi người: - Trong quá trình này, nếu như phát hiện cỏ ủy viên nào thậm chí cản trở tình hình thi công hạng mục, chỉ cần phát hiện một người liền xử lý một người, nhiều người thì xử lý nhiều người, tuyệt đối không nương tay! - Vâng. Mọi người nghe xong những câu nói của Bí thư Nhạc Sơn đằng đằng sát khí, lập tức liền ngồi thẳng người dậy. - Kiến thiết đường cao tốc chính là hạng mục lớn nhất trong mấy năm gần đây của tỉnh chúng ta, có liên quan tới nhiều đơn vị, phải toàn lực ứng phó làm cho tốt việc này. Bí thư Nhạc sơn biểu lộ thái độ nghiêm khắc nói với mọi người: - Trong quá trình đó nếu như phát hiện có người nào cản trở sự phát triển , thi hành dự án, phát hiện một người liền xét xử một người, phát hiện hai người xử hai người, bao nhiêu xử chừng đó, tuyệt đối không nương tay! - Vâng! Mọi người nghe câu nói đằng đằng sát khí của Bí thư Nhạc Sơn đều lập tức ngồi thẳng lưng lên. - Đường cao tốc nhất định là phải xây, hơn nữa là còn phải làm thật tốt! Bí thư Nhạc Sơn lại nhấn mạnh nói: - Vừa rồi đồng chí Diệp Khai cũng nhắc tới một vấn đề, chính là vấn đề bồi thường đất cùng vấn đề di dời. Phương diện này các đồng chí cũng phải làm cho thật tốt công tác, tránh lại xảy ra tranh chấp. Tiêu chuẩn đền bù tốn thất cùng chính sách bồi thường phải hợp lý, không thể để cho dân chúng bất mãn. Bí thư Nhạc Sơn nói mấy câu này xong, Mạnh Chiêu ở thành phố Đông Sơn lại đứng lên nói chuyện: - Chính quyền thành phố Ds chún tôi có quyết tâm cũng có lòng tin sẽ làm tốt được chuyện này, trước đó chúng tôi đã làm hầu hết công tác, yêu cầu quần chúng có liên quan tới việc phá bỏ và di dời phải nghe theo chỉ thịm một người vì mọi người, tận lực cố gắng bồi thường ít hoặc không cần bồi thường, tiết kiệm tiền tài chính. Diệp Khai nghe xong câu nói này, lập tức cũng thấy rất chấn rồi. Hắn cũng hiểu rõ, đúng lúc này, một bộ phận cán đều chỉ cố gắng giữ lấy chiến tích cho bản thân mình, cũng chỉ nghĩ tới làm sao để cho cấp trên thấy được bản thân mình đã cố gắng công tác ra sao, làm đúng đắn tới mức nào, chứ ít khi suy nghĩ cho dân chúng. Loại suy nghĩ như Mạnh Chiêu cũng là một vấn đề lớn. Điều này cũng khó trách, trong chuyện đền bù tổn thất cùng việc di dời đi nơi khác sẽ thể hiện ra nhiều vấn đề, chỉ cần đưa ra con số đền bù không công bằng, mà chỉ cần có hành vi cưỡng chế thi hành xong, lão bách tính nhất định sẽ xôn xao lên vấn đề. Những chuyện này tuy rằng là đã có nguyên nhân rõ ràng, nhưng về sau góp gió thành bão, sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với hình tượng của chính quyền trong mắt người dân. Dần dà, điều này sẽ làm mất luôn danh dự của chính quyền, nói cái gì, hay làm chuyện gì đều không có ai tin tưởng nữa. - Câu nói của Chủ tịch thành phố Mạnh có chút không ổn rồi. Diệp Khai lập tức chỉ thẳng vào vấn đề này: - Lộ tuyết xếp đặt thiết kế đường cao tốc, sở dĩ phải tránh đi khu có lượng nhân khẩu dày đặc là ngoài việc sẽ tạo thành ảnh hưởng khá lớn đối với bên ngoài, còn có một nguyên nhân chính là tận lực tránh liên quan tới vấn đề dính tới việc đền bù tổn thấy cùng di dời. Nhưng đoạn nào không thể tránh được thì nhất định phải làm việc nghiêm túc dựa theo những tiêu chuẩn đền bù. Mọi chuyện liên quan tới lợi ích của bản thân dân chúng, không thể nào qua loa cho xong việc được. Nên bồi thường bao nhiêu thì phải bồi thường chừng đó, chúng ta không thể chiếm không nhà ở của dân chúng mà lại không thèm trả tiền, thế thì có khác gì thổ phỉ cơ chứ? Các người mà làm như thế thì chính là đang làm bại hoại thanh danh của chính phủ, cũng là làm mất đi danh dự của đảng! Mọi người nghe Diệp Khai nói xong, lập tức đều có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ tên Bí thư Diệp Khai này thế đúng lại không chấp nhận chịu chút thiệt thòi nào nha, trực tiếp ăn miếng trả miếng. Vừa rồi Mạnh Chiêu tưởng Diệp Khai còn non mà nắn, kết quả ai ngờ lại vớ được cọng rơm cứng chứ, bị Diệp Khai bác bỏ một phen, lúc này Diệp Khai lại còn quay đầu phản bác lại, bắt lấy lỗ hổng trong câu nói của Mạnh Chiêu, trực tiếp phủ nhận phá hỏng luôn hình tượng, chụp mũ đánh phủ đầu luôn. Nhưng mà lại nói tiếp, lời nói của Mạnh Chiêu quả thật có vấn đề. Bao nhiêu người ở đây mặc dù biết những chuyện mà hắn làm thật sự có tồn tại, nhưng mà những chuyện đó cũng chỉ có thể làm chứ không thể nói ra. Thế mà lão già này lại nói suy nghĩ của mình ngay trước mặt Bí thư Nhạc Sơn cùng bao nhiêu cán bộ ở đây, lại còn vui mừng nói cố gắng hết sức giảm thiểu đền bù, hoặc không đền bù tổn thất, đây chẳng phải là tự kéo quần vạch mông mình cho người ta đánh hay sao? Diệp Khai là người giỏi nắm lấy cơ hội như thế, làm sao lại có thể buông tha cơ hội giáo huấn hắn được. - Anh… hồ nháo… Mạnh Chiêu nghe thấy Diệp Khai nói như thế, liền giận sôi lên đập bàn mà nói: - Tôi đây chính là tiết kiệm tiền cho chính phủ, sao anh lại nói thành như thế được… - Tiền thì có thể tiết kiệm, nhưng nhất định không được bớt xén! Văn bản tài liệu trong tỉnh có nhắc tới chuyện bảo ông giảm tiêu chuẩn đền bù xuống rồi, nhưng có nhắc tới chuyện bảo ông không đền bù tổn thất cho người ta hả? Diệp Khai lại mỉa mai trả lờ: - Ông lại còn xuyên tạc tinh thần của văn bản trên tình gửi xuống, cố ý phá hỏng tình đoàn kết giữa chính phủ và nhân dân, rốt cuộc là ông có rắp tâm gì? - Được rồi, đừng có cãi nữa. Kim Trạch KHải nghe xong, chỉ sợ hai người này trực tiếp đánh nhau luôn: - Trước mặt Bí thư Nhạc Sơn, có chuyện gì nói là tốt rồi, đừng cãi nhau như vậy, chẳng có tác dụng gì cả. Nhưng mà tuy hắn là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nhưng dù sao cũng chỉ là mới lên chức chưa lâu, cho nên uy phong còn chưa đủ. Mà những lãnh đạo thành phố khác lại nói, bọn họ tuyết đối sẽ tuân theo tình thần trên văn bản của tỉnh gửi xuống, phải đền bù tới tận chân tóc, không để cho dân chúng chịu thiệt thòi, lợi ích bị hao tổn. Có người như thế phụ họa cho Diệp Khai, hiển nhiên là thể hiện sự hoàn toàn không đồng ý với Mạnh Chiêu rồi. Điều này làm cho Mạnh Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ, giống như vừa rồi vừa mới nói bậy, không chỉ bị Diệp Khai bắt lấy lỗ hổng, lại còn bị đồng liêu chê cười, thật đúng là buồn bực muốn chết mà. - Lợi ích của dân chúng phải luôn luôn ghi khắc trong lòng. Lúc này Bí thư Nhạc Sơn cũng không vừa mắt Mạnh Chiêu nữa, chỉ là đúng lúc này, hắn cũng không muốn nói thêm điều gì, chỉ diễn giải: - Tháng trước tôi tới đại học Hà Đông, thăm những sinh viên ở trường này, đi kiểm tra công việc ở căn tim, chợt nghe có học sinh phản ánh nói rằng phụ cấp ăn uống quá ít, bao nhiêu năm qua chưa từng nâng tiêu chuẩn lên. Thế tôi mới kiểm tra một chút, thật đúng là tình hình như thế, sau đó liền yêu cầu những ban ngành có liên quan tăng thêm sáu đồng nữa. - Tăng thêm sáu đồng thì có thể làm được gì chứ? Rất nhiều người đều đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề trong đó, không khỏi có chút nghi hoặc quay sang nhìn Bí thư Nhạc Sơn, chờ ông ta nói tiếp. Chỉ là t Nhạc Sơn lại không hề nói thêm gì nữa, ngược lại Diệp Khai đứng một bên lại nói rõ ra: - Căn tin dành cho sinh viên ở đại học Hà Đông, giá thịt kho tàu là ba đồng một phần, Bí thư Nhạc Sơn nói ra yêu cầu như thế, các học sinh mỗi tháng tổi thiểu cũng có thể ăn thêm được hai bữa thịt kho tàu rồi. Điều này đối với những học sinh khó khăn thì đúng là đã làm một chuyện tốt mà. - Ồ… Mọi người nghe xong, lúc này mới kịp phản ứng lại. Kim Trạch Khải cũng không khỏi liếc nhìn Diệp Khai nhiều hơn mấy cái, trong lòng tự nhủ tình huống như thế mà hắn cũng có thể thăm dò rõ ràng, thoạt nhìn hắn xác thật đã nắm rõ ràng tình hình trong tỉnh rồi. Ngay cả bản thâ mình là Bí thư thị ủy cũng đề không thể nắm rõ tình hình thành phố Long Thành như hắn. - Công tác quần chúng không phải là việc nhỏ. Bí thư Nhạc Sơn nói: - Hơn ba nghìn vạn hương thân phụ lão là cha mẹ cơm áo của những cán bộ tỉnh Hà Đông chúng ta, là bọn họ nuôi sống chúng ta, chứ không phải là chúng ta nuôi sống bọn họ. Có một số đồng chí trong chúng ta lại luôn thích làm điên đảo trật tự này chứ. Điều này là không được. - Bí thư Nhạc Sơn nói đúng, trong một số phương diện này, chúng ta thật sự phải tăng cường hơn nữa, không thể để cho lợi ích của quần chúng ị hao tổn. Bí thư thị ủy thành phố Long Thành cũng rất trực tiếp bày tỏ thái độ: - thành phố Long Thành có quyết tâm chứng thực tốt những chính sách tương quan, đang thúc đẩy nhanh chóng những việc có liên quan tới dự án thiết kế thi công đường cao tốc, đồng thời cũng đảm bảo lợi ích dân chúng không bị tổn hại. Mộc Uyển Dung cũng theo đó tỏ thái độ: - Ý kiến của Bí thư Kim cũng chính là thái độ của chính quyền thành phố Long thành chúng tôi, tôi là Chủ tịch thành phố, nên cũng có trách nhiệm trong việc này. Mọi người cùng nhao nhao xác nhận, udsng là làm cho mặt Chủ tịch thành phố Đông Sơn- Mạnh Chiêu cũng đanh lại. Hôm nay hắn xem như triệt để mất hết danh dự, trước đó rõ ràng muốn thể hiện trước mặt Bí thư Nhạc Sơn, ai ngờ tới lại liên tục chịu nhục như thế, liên lục nói sai lời. Sớm biết như thế không bằng ngay từ đầu chằng thèm nói gì, giờ thì xem như đâm lao phải theo lao rồi. Cũng không biết Bí thư Nhạc Sơn giận lên có truy cứu trách nhiệm của hắn không? Ngược lại Bí thư thị ủy Dương Lăng- Hoắc Đạo Đạt có quan hệ cũng khá tốt với hắn, liền thấp giọng khuyên nhủ: - Ít lời đi thì tốt hơn, nói càng nhiều thì lại sai càng nhiều, đùng làm cho Bí thư Nhạc Sơn có ý kiến riêng với ông. Mạnh Chiêu buồn bực cúi đầu, không hề nói thêm câu nào nữa. Hôm nay cũng coi như hắn không nay, muốn vuốt mông ngựa, hết lần này tới lần khác lại chọc vào đùi ngựa, làm cho chính bản thân mình đầy thương tích ngược lại càng làm nổi bật thêm cho hình tượng Diệp Khai. Hắn không khỏi oán hận trừng mắt nhìn Diệp Khai, không ngờ lại chứng kiến Diệp Khai cũng đang liếc nhìn về phía này. - Chủ tịch thành phố Mạnh, ông không phục thì có thẻ biện luận mà, ông trừng mắt nhìn tôi thì có tác dụng gì chứ? Diệp Khai lại chẳng hề sợ hắn, trực tiếp nói thẳng lại với hắn. Bao nhiêu người ở đó lập tức thiếu chút nữa là cười phụt ra, cũng là lần đầu thấy có người như Diệp Khai vậy, trong cuộc họp mà Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn chủ trì lại dám đứng lên phân cao thấp với người khác. Ms cũng đúng là vận khí suy giảm, vì sao lại đụng phải kẻ khó chơi như Diệp Khai, gây khó dễ với hắn, cuối cùng lại xem như nếm mùi đau khổ rồi. - Đồng chí Diệp Khai, bớt tranh cãi đi, tiếp theo đó còn có nội dung mà. Chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung quát lớn với Diệp Khai. - Ồ, Diệp Khai lên tiếng đáp lại, hiển nhiên là vẫn phải nể mặt mũi Mộc Uyển Dung rồi, hắn lập tức thành thật, đoan chính ngồi vào chỗ, cầm lấy bút với sổ, nghiêng đầu nhìn về phía Bí thư Nhạc Sơn, giống như thật sự chuẩn bị làm bút ký vậy. Mạnh Chiêu sắp bị Diệp Khai chọc cho tức tới phát điên, hết lần này tới lần khác lại không thể phát giận, chỉ là cảm giác được ảnh mắt mọi người đều thường nhìn về phía hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Sỉ nhục mà, đúng là sỉ nhục mà! Trong lòng Mạnh Chiêu nghĩ tới, tên Diệp Khai này đúng là quá ghê tởm, nhất định phải nghĩ cách tìm ra điểm yếu của hắn, trả lại thù này mới được, bằng không mà nói mình gần như ấm ức rồi. Bí thư Nhạc Sơn cũng không nghĩ tới tính tình Diệp Khai lại đột nhiên trở nên nóng nảy như thế, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại một chút, những câu mà Diệp Khai nói cũng không hề sai.