Quan Môn

Chương 750

Sở Tĩnh Huyên tức giận nói với cha mình: - Con xem hai người, là ăn no rỗi việc, phải tìm sự tình ra làm, nếu không thì cảm thấy không được thoải mái. - Hắc, đó là cha đòi đồ cưới về cho con thôi, nha đầu còn không lĩnh tình, thật sự là con gái lớn không cần cha nữa. Sở Vân Tùng nghe xong không khỏi cười khổ nói. - Lễ hỏi một tỷ đô la, nói ra ai không đau đầu chứ, nếu thật sự bảo Diệp Khai đưa ra, đoán chừng Ban kỷ luật trung ương sẽ trực tiếp chạy tới tìm con mất rồi. Sở Tĩnh Huyên nói. - Được được, cha nói không lại con, vậy đem hai nhà máy thế chấp đi. Sở Vân Tùng liên tục khoát tay nói. Thư ký ở bên cạnh nghe xong, lập tức vẻ mặt khiếp sợ, con gái vay tiền cha mình thì không có gì lạ, thương trường vốn là như thế, nhưng Sở Tĩnh Huyên nói tới lễ hỏi một tỷ đô la gì đó, thật sự đem nàng hoàn toàn trấn trụ. Người này rốt cục có được địa vị gì, lại có thể lấy ra được lễ hỏi một tỷ đô la? Thư ký không khỏi nhìn kỹ Diệp Khai, cảm thấy hắn bất quá chỉ là một người trẻ tuổi bình thường mà thôi, nhiều lắm thì có vẻ tuấn lãng soái khí một chút! Sự tình trên thương trường dĩ nhiên phải dựa theo quy tắc thương trường mà tiến hành. Hai cha con Sở Vân Tùng cùng Sở Tĩnh Huyên ký hợp đồng thật chính thức, tiến hành thủ tục thế chấp cho vay, sau đó ký tên lên hợp đồng, ấn con dấu, xem như đã hoàn thành công việc. - Tạm thời mà nói đây là khoản cho vay lớn nhất của ngân hàng chúng ta rồi. Sở Vân Tùng vừa cười vừa nói: - Nhưng cha thật sự cảm thấy rất hứng thú đối với hai xí nghiệp kia của con đấy, phải canh chừng Diệp Khai cho kỹ, tránh khỏi việc đem cả đồ cưới của mình bồi vào luôn đi. - Bồi cũng không sao cả, tiền lại bảo Diệp Khai trả, đồ cưới dù sao cha cũng sẽ trả lại hai xí nghiệp này cho con, thấy thế nào con cũng không phải là người bị thiệt thòi. Sở Tĩnh Huyên ra vẻ đương nhiên trả lời. - Thì ra tính đi tính lại, hai chúng ta mới là người làm việc không công đó à? Sở Vân Tùng nghe xong lập tức nở nụ cười. - Đó là khẳng định rồi. Diệp Khai cũng cười nói: - Kỳ thật cháu cũng không thiệt thòi, kết hôn với Sở đại tiểu thư, trực tiếp hưởng được một nửa tài sản của nàng, tính ra vẫn là cháu thơm lây. - Nào có chuyện dễ dàng như vậy, trước tiên em phải thăm dò của cải của anh sau đó mới cân nhắc việc gả cho anh. Sở Tĩnh Huyên cũng cười nói: - Phải xem thử rốt cục anh giấu diếm bao nhiêu tiền riêng! Tuy bọn họ đều rất tò mò với của cải của Diệp Khai, nhưng lời nói này xác thực khó hỏi ra miệng, nhất là với danh nghĩa bản thân Diệp Khai căn bản không thích hợp có quá nhiều tài chính, nếu không sẽ gặp phiền toái khá lớn, vì vậy tiền của Diệp Khai đều dùng phương pháp khác để tồn tại. Chính yếu nhất dĩ nhiên là bên Chung Ly Dư khống chế tài chính, một bộ phận còn lại đều phân biệt chia ra nắm giữ trong tay những nữ nhân khác của hắn, bên Diệp Kiến Hoan tuy cũng có phần hắn đầu tư nhưng Diệp Khai còn chưa có dự tính lấy về, dù sao tài chính mấy trăm triệu đối với hắn mà nói chỉ như chín trâu mất sợi lông mà thôi. - Ở trong tay anh đúng thật là không có bao nhiêu tiền… Diệp Khai lập tức tỏ vẻ: - Nhưng nếu muốn kiếm tiền, chỉ là một câu nói mà thôi, trong hai mươi năm tương lai trên cơ bản là thời cơ nhẹ nhàng kiếm tiền tốt nhất, không cần lo lắng sẽ không có tiền xài. - Cháu đối với tình thế của quốc gia xem rất tốt sao? Nghe xong lời nói của Diệp Khai, Sở Vân Tùng cũng có chút tò mò hỏi. Trên thực tế trong đoạn thời gian gần đây, quốc gia có rất nhiều thảo luận về xu hướng kinh tế trong cả nước, ý kiến đối với việc phải chăng có thể xác lập thể chế kinh tế thị trường cũng không được nhất trí, cải cách là chuyện tất yếu. Việc này thì không ai dám chối bỏ, nhưng con đường tương lai cần đi như thế nào hiện tại mọi người còn chưa thể kết luận, ai cũng có cách nhìn của riêng mình. Chẳng hạn như vấn đề thay đổi chế độ của xí nghiệp nhà nước, cũng đã tồn tại rất nhiều ý kiến khác nhau. Tuy Sở Vân Tùng giữ thái độ vững vàng về phương diện này, nhưng tận sâu trong nội tâm của hắn vẫn ủng hộ cải cách thể chế tài chính. Hắn cho rằng thị trường tài chính trong nước nếu như muốn đạt được phát triển khỏe mạnh, nhất định phải có biến hóa theo tính căn bản, bằng không mà nói có rất nhiều vấn đề không cách nào quấn đi qua. - Nhắc tới cải cách thể chế tài chính, không thể không đề cập tới vấn đề xí nghiệp nhà nước. Sở Vân Tùng có chút cảm xúc nói với Diệp Khai: - Xí nghiệp nhà nước liên lụy tới ngân hàng quả thật là quá nghiêm trọng rồi, mấy nợ lớn khó đòi, hiện tại khả năng đã vượt qua quy mô ngàn tỷ, nếu như vấn đề này không được giải quyết, bệnh trầm kha của ngành sản xuất tài chính thật sự không cách nào chữa khỏi. Về vấn đề này Diệp Khai cũng hiểu thật rõ ràng, hiện tại theo biểu hiện mà xem, vấn đề lớn nhất làm phức tạp xí nghiệp nhà nước kỳ thật chính là khoản nợ tam giác, nhưng nếu hướng sâu vào cấp độ bên trong mà xem, vẫn là lỗ thủng trong thể chế quấy phá. - Vấn đề khoản nợ tam giác xác thực là phiền toái, đây là do tín dụng không đủ trong kinh doanh tạo thành vấn đề. Diệp Khai nghe qua cũng gật nhẹ đầu. Vấn đề khoản nợ tam giác của xí nghiệp nhà nước, theo căn nguyên nhìn lại hẳn là do sự vặn vẹo trong tín dụng kinh doanh giữa các xí nghiệp mà tạo thành, vấn đề này ở trong lịch sử các quốc gia tư bản chủ nghĩa đều chưa từng xuất hiện qua bao giờ. - Tín dụng thương nghiệp chính là cơ sở mà tư bản chủ nghĩa dựa vào để sinh tồn cùng phát triển, trong điều kiện kinh tế thị trường thành thục vẫn tồn tại một loại quan hệ tín dụng thật phổ biến, nhưng tuyệt đối sẽ không xuất hiện hiện tượng khoản nợ tam giác như quốc gia chúng ta. Sở Vân Tùng là người trong nghề, nhắc tới việc này đương nhiên là rất có cảm xúc: - Bởi vì quyền quan hệ tài sản giữa xí nghiệp tồn tại thập phần rõ ràng, loại quan hệ tín dụng thương nghiệp lấy danh dự làm cam đoan, hiệu quả cùng lợi ích kinh tế làm hậu thuẫn, dùng pháp luật làm thước đo, xí nghiệp gặp phong hiểm rất lớn, ý thức cạnh tranh, nếu như xí nghiệp không trả nổi khoản nợ thì lại chọn dùng phương pháp thật đơn giản, có thể vận dụng tài chính dự trữ hoặc là bán ra một bộ phần tài sản tài chính, hoặc trực tiếp làm cho xí nghiệp phá sản gán nợ. Diệp Khai gật nhẹ đầu, xí nghiệp nhà nước khuyết thiếu tín dụng thương nghiệp, sự phát hiện này xác thực vô cùng nghiêm trọng, mấu chốt nhất chính là mọi người đều là xí nghiệp của quốc gia, thiếu nợ lẫn nhau, vì vậy khiến cho khối thịt cũng bị nát nhừ trong nồi của mình. Thế nhưng khối thịt kia đã càng ngày càng nát, rốt cục mốc meo biến chất, cuối cùng làm cho các xí nghiệp nhà nước thậm chí đều tự hãm sâu vào bên trong vòng xoáy khoản nợ tam giác, cuối cùng không ai nhảy thoát ra ngoài. - Kỳ thật lần này cháu điều tra vụ án tại Lăng Cương cũng đã phát hiện ra vấn đề này. Diệp Khai nói với Sở Vân Tùng: - Sở dĩ Thiệu Giang Bình có thể đem Lăng Cương chế tạo được một hoàn cảnh siêu quần xuất chúng, cũng bởi vì ở tình huống lúc đó hắn đứng vững trước áp lực, cự tuyệt nợ nần tiêu thụ, toàn bộ sản phẩm nhất định phải tiêu thụ bằng tiền mặt, cho nên Lăng Cương không bị lâm vào nguy cơ hãm sâu trong vòng xoáy khoản nợ tam giác. Trên thực tế Thiệu Giang Bình không chỉ làm như vậy, đối với một ít nợ nần rải rác ở bên ngoài còn chưa thể thu được hắn còn chuyên môn tổ chức một tổ đòi nợ chuyên nghiệp, thay nhau ra trận, sử dụng thủ đoạn xem như là cấp tiến, cuối cùng đem khoản nợ bên ngoài đòi về được chín phần, bộ phận tiền mặt này cũng trở thành trụ cột vô cùng kiên cố để phát triển Lăng Cương lúc ấy. - Hai năm trước bên Quốc Vụ Viện đã làm công tác thanh lý khoản nợ tam giác của xí nghiệp nhà nước. Sở Vân Tùng nói: - Lúc ấy bác cũng có tham dự, chúng ta cắm điểm vào một xí nghiệp nhà nước, đối với toàn bộ những tiền nợ xí nghiệp tiến hành tìm hiểu điều tra rõ ràng, thông qua điều tra đã phát hiện ra ba loại tình huống. Loại thứ nhất là tiền nợ sản phẩm, sản phẩm đọng lại hoặc là tiền hàng khó thu, khoản nợ tam giác phản ứng kiểu dây chuyền, xác thực không năng lực trả khoản, chỉ có thể lấy được chút ít tiền trả theo kỳ, dùng thì nhiều mà trả thì ít, quan hệ không ngừng, duy trì sản xuất, nhà xưởng chiếm tiền nợ tới 60%. Loại tiền nợ thứ hai cũng không phải là không có tiền trả khoản, bọn hắn sản xuất cùng tiêu thụ đều thật bình thường, nhưng tiền lại dùng vào việc xây ký túc xá, mua xe hơi, thêm tiền thưởng cùng ăn uống thả cửa, thậm chí còn rầm rộ xây dựng biệt thự tư nhân, thái độ của bọn hắn chính là đòi tiền thì không có, chỉ có cái mạng mà thôi. Vì duy trì sản xuất, áp dụng chiến thuật đánh du kích, đánh một phát đổi một chỗ, hôm nay đến nhà máy này thiếu nợ, ngày mai tới nhà máy kia thiếu nợ, căn bản không hề cân nhắc vấn đề trả nợ cho vay, kiểu lừa dối này chiếm khoảng 20%. Loại nợ thứ ba là nghỉ sản xuất, nhà xưởng đóng cửa, có nơi ngừng kinh doanh thậm chí là chuyển dời nơi khác, loại này chiếm khoảng 20%. Vấn đề này trường kỳ tồn tại, xác thực đã tạo thành áp lực cực lớn cho một ít xí nghiệp kinh doanh, có không ít xí nghiệp ưu tú chính vì vậy mà bị đè sập! Diệp Khai nghe xong gật đầu. Xí nghiệp nhà nước sở dĩ muốn tiến hành cải cách quyền tài sản, trình độ rất lớn là thấy được vấn đề về phương diện này, nếu như không thay đổi chế độ, quyền tài sản không rõ ràng, vấn đề khoản nợ tam giác sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng đem toàn bộ các xí nghiệp nhà nước đều kéo vỡ. Kỳ thực mục tiêu cải cách của xí nghiệp nhà nước là thành lập thật bình thường, phụ họa kinh tế thị trường có quy luật, thành lập hệ thống tín dụng thương mại của quốc gia, nếu không như thế, không khả năng triệt để giải quyết phiền toái cực lớn này. - Hai năm trước Quốc Vụ Viện tổ chức thanh lý khoản nợ tam giác, xác thực làm ra tác dụng rất lớn, cũng đã cứu sống không ít xí nghiệp, nhưng lại không làm được triệt để, hiện tại vấn đề này lại có manh mối ngóc đầu trở lại, cho nên việc xí nghiệp nhà nước phải cải cách là chuyện cấp bách rồi. Sở Vân Tùng có chút cảm khái nói: - Đối với việc cải cách hệ thống tài chính, đồng dạng cũng phi thường trọng yếu, không đem những gánh nặng kia vứt bỏ, cởi ra quan hệ trong xí nghiệp nhà nức, bên ngân hàng cũng không cách nào phát ra nổi tác dụng chính thức của ngân hàng. Trên thực tế có chút vấn đề không giải quyết căn nguyên tồn tại, phiền toái vẫn sẽ liên tục xuất hiện. Trong nước không thành lập hệ thống tín dụng thương nghiệp, loại vấn đề khoản nợ tam giác vẫn không cách nào được giải quyết. - Đôi khi ngân hàng cũng không nguyện ý cho vay, nhưng chính phủ địa phương cùng xí nghiệp lợi ích lại buộc chặt vào nhau, lại trăm phương ngàn kế gây áp lực, gây ảnh hưởng, khiến cho ngân hàng không thể không đồng ý yêu cầu cho vay của bọn hắn, thế nhưng sau khi nắm lấy được tiền cho vay tới tay, không phải dùng trong phát triển mà là đem giải trí vui chơi tiêu xài cho hết, làm vậy thật sự làm cho người phi thường tức giận! Sở Vân Tùng nói: - Chờ không bao lâu, bọn hắn lại tiếp tục chạy tới yêu cầu cho vay nữa, cháu nói mỗi ngày gặp phải loại xí nghiệp chẳng khác gì côn đồ vô lại như thế, hệ thống tài chính còn có thể xây dựng được hay sao? - Cho nên đem ra so sánh, hiện tại xí nghiệp tư nhân càng thêm có sức sống, bởi vì đối với loại chuyện này bọn họ đều có phương pháp ứng phó, hơn nữa phương thức của họ càng thêm linh hoạt. Diệp Khai cười nói: - Nói thí dụ như nhà máy của tiểu Huyên, đều là dự chi tiền mặt, sau đó xếp hàng chờ sản phẩm ra đời mà thu mua, đương nhiên đã không cần lo lắng vấn đề về khoản nợ tam giác. Kỳ thật vấn đề trả bằng tiền mặt cũng là chuyện không có cách nào, nếu như là hệ thống tín dụng thương nghiệp bình thường căn bản không cần làm chuyện phiền toái như vậy, sau khi ký kết hợp đồng, tự nhiên đã có được hiệu quả ước thúc của pháp luật, nhưng ở trong nước dù sao lại không có biện pháp làm được như vậy, nếu ngươi dám làm như vậy với bọn họ, thì đợi ngươi chính là phải tìm người đi đòi nợ, không chừng cửa công ty của bọn hắn ở đâu cũng tìm không thấy. - So sánh mà nói ngân hàng chúng ta cũng tốt hơn một chút, một mặt là vì thành lập sau này, gánh nặng lịch sử không có bao nhiêu, ở phương diện khác là ngay từ đầu đều có chú ý tới những vấn đề như vậy, nên phương hướng đầu tư cũng bất đồng. Sở Vân Tùng nói ra: - Nhưng nghe nói cấp trên có ý định chỉnh đốn ngân hàng, đem những vấn đề nợ khó đòi giải quyết hết, làm cho xí nghiệp tài chính được nhẹ nhàng mà ra trận. - Nợ khó đòi lên tới mấy vạn mấy ngàn triệu, làm sao giải quyết? Sở Tĩnh Huyên nghe xong không khỏi có chút giật mình hỏi ngược lại. - Còn có thể giải quyết như thế nào đây? Sở Vân Tùng lắc đầu nói: - Thì do quốc gia đến trả tiền chứ sao! Diệp Khai nghe xong, ngược lại không nói gì thêm, quốc gia chính là một khái niệm không rõ ràng, gọi là quốc gia trả tiền, chẳng phải tương đương là để toàn bộ dân chúng trả tiền sao, chỉ là bên trên nói chuyện dùng chút kỹ xảo để cho người bình thường cảm thấy không có quan hệ gì tới họ mà thôi. Vấn đề quyền tài sản không rõ, xác thực là luôn tồn tại, vấn đề này không được giải quyết, lợi ích bị hao tổn chính là tất cả mọi người! Vào tháng tư, những việc quốc sự xảy ra đúng là rất nhiều. Đầu tiên là giữa tháng tư Quốc Vụ Viện đưa ra quyết định cải cách quan hệ tới những cơ cấu tương quan, trong quyết định mười chín cơ cấu điều chỉnh còn mười ba cơ cấu. Ngay sau đó đồng chí Hồng Chính lại bắt đầu nhắc tới cải cách tài chính, tỏ vẻ cường hóa chức năng của ngân hàng trung ương, nhanh chóng hình thành cơ cấu điều tiết khống chế vĩ mô hữu hiệu thống nhất.