Quan Môn

Chương 721

Nghĩ vấn đề này làm Tề Vũ Thanh hoài nghi, chuyện này có phải có người đối đầu với mình hay không? Ôm loại nghi kỵ này, Tề Vũ Thanh mấy ngày nay tâm tình rất phức tạp, hôm nay cuối cùng cũng nghe được người tổ công tác tới, đương nhiên hắn phải chạy tới trước tiên, một mặt là tỏ thành ý của chính phủ Lăng thành, ủng hộ với trung ương, một phương diện khác cũng là cần biết rõ hư thật, nhìn xem lúc này Thiệu Giang Bình đã phạm sai lâm gì? Còn có một chuyện, chính là cân nhắc chuyện này một chút, có ảnh hưởng nghiêm trọng tới địa vị của mình hay không. - Tề thị trưởng, Cảnh bí thư trưởng. Nhân viên quản lý của khách sạn tiến lên chào hỏi Cảnh Xuân Lâm và Tề Vũ Thanh, bởi vậy Tề Vũ Thanh nói thế nào cũng là lãnh đạo trực tiếp của khách sạn này. - Các đồng chí bên kỷ luật tới bao lâu rồi? Tề Vũ Thanh nhìn thấy Đặng Thái Sơn thì chào hỏi. Hắn là lãnh đạo trực tiếp của khách sạn, ngược lại thường tới đây làm việc, bởi vì bên này thanh tĩnh, cho nên Tề Vũ Thanh vô cùng quan thuộc với Đặng Thái Sơn, trực tiếp hỏi hắn mà không cần khách sáo. Kỳ thật với tư cách thị trưởng thành phố, ngược lại cũng không cần phải khách sáo với người của mình như vậy, làm như vậy thật sự là quá mất mặt nhi, trừ phi đối phương có bối cảnh không tầm thường. - Vừa tới không lâu, ước chừng không tới nửa giờ, đang trao đổi với nhau. Đặng Thái Sơn rất rõ ràng, trả lời thật ngắn gọn. Trên thực tế từ khi lãnh đạo thành phố bàn giao chuyện này xuống, Đặng Thái Sơn rất để bụng, biết rõ những cán bộ trung ương này không được đắc tội, nên tiếp đãi thành đại gia mới tốt. Vì chuyện này mà hắn cũng cho người xếp đặt gian phòng của những người này không thua gì phòng năm sao. - Tới đây là những vị nào? Tề Vũ Thanh hỏi. Mặc dù không có nói rõ, nhưng mà Đặng Thái Sơn biết rõ Tề Vũ Thanh thị trưởng hỏi là ai, trừ người phụ trách công tác thì đám người còn lại không được xem trọng. - Vị đó là Diệp Khai, là người của ủy ban kỷ luật thành phố Long Thành, cán bộ cấp chính sảnh, bây giờ đang ở bên trong, đang hợp bàn nên giải quyết chuyện Lăng Cường thế nào. Đặng Thái Sơn giới thiệu cho Tề Vũ Thanh. - Nhưng mà Diệp Khai kia tuổi tác và cấp bậc không hợp thói thường, giấy chứng nhận đã chứng tỏ hắn mới hai mươi tuổi. - Cái gì? Tề Vũ Thanh nghe xong lập tức dừng bước lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Đặng Thái Sơn, thật lâu mới hỏi: - Anh không có nhìn lầm chứ? Làm sao có thể còn trẻ như vậy? - Tề thị trưởng, tôi làm sao nhìn lầm được. Đặng Thái Sơn cười nói: - Tôi cũng bị giật mình, nhìn kỹ nhiều lần, hơn nữa vị Diệp Khai kia đúng là quá trẻ, những người khác vô cùng tôn trọng hắn ta, nhất là đám cán bộ Ban Kỷ Luật Thanh tra của Long Thành, người của trung ương phái xuống lúc đầu không tin và không phục, nhưng sau khi bọn họ đi ăn điểm tâm thì phát hiện bọn họ với lãnh đạo trẻ kia tất cung tất kính, phải biết rằng lãnh đạo của bên trung ương cũng là cán bộ phó sảnh, hắn ở trước mặt càng dễ bảo hơn. - Ân, tôi biết rõ. Tề Vũ Thanh nghe xong, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu, lại nói nhỏ với Đặng Thái Sơn. - Tiểu Đặng anh làm việc rất dụng tâm. Đặng Thái Sơn nghe được lời này của lãnh đạo, tâm hoa nộ phóng, thầm nghĩ rốt cuộc thị trưởng cũng nhìn nhận mình rồi. Tề Vũ Thanh và bí thư Cảnh Xuân Lâm được Đặng Thái Sơn dẫn đi, đi vào sân nhỏ chỗ bọn người Diệp Khai, lúc này nhìn thấy bọn người Diệp Khai đang đi về phía bọn họ. - Hoan nghênh, hoan nghênh. Tề Vũ Thanh lập tức làm ra tư thái nhiệt tình của chủ nhà, nhìn thấy Diệp Khai trẻ tuổi nhất, vội vàng bước nhanh tới nghênh đón. - Hoan nghênh Diệp tổng tới Lăng thành này. - Tề thị trưởng quá khách khí, đều là công tác nha. Diệp Khai bắt tayTề Vũ Thanh, đồng thời dò xét vị thị trưởng Lăng thành này, ý đồ từ trên mặt hắn tìm ra chút gì đó. Khi Diệp Khai dò xét Tề Vũ Thanh, Tề Vũ Thanh cũng đang đánh giá. Chỉ có điều hai người đều có chút thất vọng, cũng không có từ thần sắc của đối phương phát hiện khác thường gì, vì vậy cười ha hả dắt nhau vào phòng. Bí thư trưởng Cảnh Xuân Lâm và Đặng Thái Sơn theo những người khác đi vào. Sau khi đi vào thì có nhân viên phục vụ xinh đẹp châm trà rót nước, mang trái cây lên cho bọn họ. - Lý thị ủy vừa vặn đi tới kinh thành học tập, đoán chừng phải qua mấy ngày mới quay về được. Tề Vũ Thanh do dự một phen, lại nhìn Diệp Khai nói ra. - Anh ta cố ý gọi điện thoại về, bảo tôi chiêu đãi tốt các vị đây, ngàn vạn lần không được bởi vì sinh hoạt bất tiện ảnh hưởng đến công tác. - Ha ha, đa tạ đa tạ, thỉnh Tề thị trưởng nói lời cảm ơn của tôi tới Lý thị ụy. Diệp Khai cũng làm theo lệ cảm tạ một phen. - Nhưng mà chúng tôi tới đây công tác, ăn ở chỉ cần thuận tiện là được, cũng không cần quá phức tạp làm gì. - Lời dù nói thế, nhưng mà cac vị tới Lăng thành chúng tôi làm việc, nếu không an bài thỏa đáng, đó là sai lầm của chúng tôi. Tề Vũ Thanh cười tỏ vẻ. Diệp Khai gật gật đầu, không nói chuyện này nữa, bởi vì chuyện nghênh đón này đi tới chỗ nào cũng không có khác gì nhau cả. Tề Vũ Thanh xưng hô Diệp Khai là lãnh đạo, cũng không thể xem là ăn nói lung tung. Với tư cách là cán bộ do Ban kỷ luật trung ương phái xuống dưới công tác, hơn nữa còn là cán bộ cấp chính sảnh, hoàn toàn chuẩn xác có thể xưng là lãnh đạo, dù sao cán bộ trong thủ đô vẫn luôn có ưu thế hơn tại địa phương, cho dù là đồng cấp nhưng tình huống ở cơ quan công tác vẫn có chênh lệch không ít. Giống như có chút bộ môn mẫn cảm, một tiểu trưởng phòng cũng dám nhăn mặt với cả một vị phó chủ tịch tỉnh, đây không giống như là lực lượng, hơn nữa là do tình thế bất đồng mới tạo thành. Một khi liên quan tới bộ môn có quyền lực, không thể chỉ dùng cấp bậc trên quan trường mà đối đãi vấn đề. - Diệp bí thư, các đồng chí tại địa phương chúng tôi nếu như có thể làm được công việc gì thì mời đừng khách khí với chúng tôi. Tề Vũ Thanh nhìn Diệp Khai nói: - Khó có cơ hội gặp được tổ công tác bên Ban kỷ luật trung ương đi xuống đây, đây cũng là cơ hội cho chúng tôi được học tập. - Ha ha, không có chuyện đại sự gì đâu, đoán chừng chỉ cần giải quyết trong mười ngày nửa tháng mà thôi. Diệp Khai suy tính thời gian của mình một thoáng, cảm thấy sẽ không quá lâu, vì vậy thuận miệng nói ra một thời hạn. Trên thực tế Diệp Khai từ chỗ Vạn Phương Phương nắm giữ bí mật về kho vàng kia, cùng với một ít chứng cớ khác, xem như đã hoàn toàn có đủ lý do trực tiếp bắt giữa Thiệu Giang Bình mang về thẩm vấn. Hiện tại hắn trấn áp lại việc này một mặt là muốn nghiêm khắc dựa theo điều lệ đến làm việc, theo trình tự để công tác được chính quy thêm một ít, một phương diện khác là vì chế tạo thêm ít áp lực cho Thiệu Giang Bình, nhìn xem hắn lo bận rộn chạy việc mà phạm phải sai lầm, tận khả năng tìm hiểu rõ tình huống của Lăng Cương. Mặt khác trong nội tâm Diệp Khai cũng tồn tại tâm tư tiến hành khảo sát Lăng Cương.