Quan Môn

Chương 704

Diệp Khai động thủ nện vào trán đối phương đơn giản chỉ muốn trừng phạt một chút mà thôi. Đám tiểu tử chơi “tiên nhân khiêu” này, có chút quá kiêu ngạo, nếu như không cho bọn hắn nếm chút khổ sở, bọn hắn cũng sẽ không biết trên đời này có một câu nói gọi là sợ hãi. Chỉ là hắn cũng có một chút đắn đo không chuẩn lực đạo trong tay mình, nện tới làm đầu của đối phương tuôn máu, thoạt nhìn thật đáng sợ. Chỉ là hắn cũng không nghĩ đến cô gái tên Diệp Hiểu Nhàn tự xưng là Hoa Hồng Đen Lăng Thành cũng không sợ ném chuột vỡ bình, mà thừa cơ hội này rút dao chĩa vào ngực hắn. Cây dao bề rộng chừng nửa ngón tay, chiều dài chỉ khoảng nửa bàn tay mà thôi, thoạt nhìn thật giống dao công cụ, chỉ là lúc này chĩa lên ngực Diệp Khai lưỡi dao lóe sáng, tản mát ra ánh sáng màu lam thâm u. - Buông tay! Cô gái dùng cây dao chĩa vào ngực hắn, gầm lên một tiếng. - Lá gan không nhỏ, cô nhìn xem sau lưng các người là cái gì! Diệp Khai không hề quan tâm chút nào, cười nói với nàng. Cô gái hừ một tiếng nói: - Đừng chơi bộ này! Xem thường chúng ta là con nít ba tuổi sao? Bộ xiếc giương đông kích tây như vậy người khác đã sớm chơi nát rồi, nàng làm sao có thể mắc lừa? Nhưng vẫn có người quay đầu lại nhìn xem một chút, lập tức liền ngây ngẩn cả người. - Đại tỷ đầu, hình như tình huống thực sự có chút không đúng… Một tên có chút cà lăm nói. - Đừng dài dòng, còn có thể có tình huống gì càng không thích hợp khi bị người dùng súng chĩa vào đầu sao? Cô gái không chút khách khí mắng lại một câu. Nhưng nàng cũng biết người của mình sẽ không đột nhiên nói như vậy, nếu không thì phát bệnh tâm thần rồi. Cô gái nhìn lại, ngay lập tức cũng bị ngây dại, chỉ thấy bên ngoài có sáu nam nhân dùng khăn đen trùm đầu, mỗi người cầm một khẩu mini đột kích đang chĩa thẳng vào đám người trong phòng, sát khí bức người, làm da đầu run lên. Suy nghĩ một chút cũng biết, không có người nào dưng không vô duyên vô cớ cầm mini đột kích đến hù dọa người khác, sáu người này tuyệt đối không phải người tầm thường. Chẳng lẽ là cảnh sát hình sự địa phương nào, có việc đi ngang qua nơi đây hay sao? Nếu như nói vậy, đêm nay xem như nhóm người mình đá trúng tấm sắt rồi. Trước khi đến bọn họ đại khái đã điều tra qua chi tiết của nhóm người mới vào khách sạn này, biết rõ sáu người khác đều ở phòng đôi, chỉ có Diệp Khai ở một mình trong phòng giữa, điều này nói rõ địa vị của Diệp Khai phải trên những người kia, hơn nữa bởi vì hắn ở một mình nên ra tay cũng thuận tiện. Lại không hề nghĩ đến, có thể dẫn xuất ra phiền toái lớn như vậy, thật sự là có chút bất ngờ. Đang êm đẹp bỗng nhiên bị sáu người cầm mini đột kích chĩa vào đầu, loại áp lực này xác thực rất lớn. - Leng keng… Cô gái ngược lại rất có chủ kiến, trực tiếp đem dao ném xuống mặt đất, sau đó rất dứt khoát giơ hai tay đầu hàng: - Tôi đầu hàng! Mấy nam nhân còn lại cũng lập tức noi theo nhao nhao giơ lên hai tay. Lý Hải đi vào, đá vào mông tên đầu trọc một cước, thấp giọng quát: - Ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, dựa vào tường xếp thành một hàng! Bọn họ đối phó người rất có kinh nghiệm, để cho mông người ta dán chặt vào tường, nói như vậy nếu muốn đứng lên vô cùng bất tiện, cũng là hạn chế hành động của người khác, làm chậm tốc độ phản ứng. Hơn nữa là người trưởng thành khi ngồi xổm quá lâu, muốn đứng lên cũng không được dễ dàng, hai chân sẽ cảm thấy vô cùng tê dại, không dùng được khí lực. - Cô thật sự là rất thức thời, nhưng dù sao cũng là nhân vật trong hắc đạo, nhanh như vậy đã buông tay, có phải là không có tiết tháo hay không? Diệp Khai đi tới trước mặt cô gái, cười cười hỏi nàng. - Đi ra hỗn chỉ vì muốn kiếm chút tiền nuôi gia đình mà thôi, tiết tháo gì đấy đối với loại tiểu nhân vật như chúng ta mà nói, thật sự là không có ý nghĩa gì! Cô gái rất tự nhiên hồi đáp. - Nói cũng đúng! Diệp Khai gật nhẹ đầu, cũng không nói lời gì khó nghe với nàng, đi tới trước mặt đầu trọc, dùng tay sờ sờ đầu trọc của hắn, có chút tò mò hỏi thăm: - Nàng thật là đại tỷ đầu của các người sao? Thoạt nhìn không giống lắm. Mấy người là nam nhân, vì sao lại chịu phục một cô gái, thật sự là có chút không khoa học! - Hừ! Đầu trọc hừ một tiếng, xoay đầu sang một bên. - Ah, còn rất có tính tình đấy! Diệp Khai mỉm cười, tay không chút khách khí dùng báng súng đập lên đầu trọc của hắn. - Ah… Tên đầu trọc hét thảm một tiếng, tuy không vỡ đầu nhưng lập tức sưng phồng lên một cục lớn, giống nhưu trứng gà, thật rất đau, chỉ nhìn lên khuôn mặt vặn vẹo của hắn là có thể nhìn ra được. Nhưng tên đầu trọc cũng rất kiên cường, chỉ chịu đựng không té xuống, thân thể co lại thành một đoàn, thống khổ như bị rút gân. - Anh làm gì, có gan thì hướng tới tôi! Cô gái nhìn thấy có chút nổi giận hô to. - Câm miệng! Tù binh phải có tự giác của tù binh! Diệp Khai quay người lại đá nàng một cước, đá trúng lên bắp đùi của nàng. Diệp Khai dùng lực đạo không nhỏ, cô gái nhăn mày đau đớn, cắn môi, thân thể có chút lảo đảo, nhưng không rên ra tiếng. Hắn lại đi qua chỗ người khác, hướng đối phương cười cười, làm người kia có chút sợ hãi trong lòng, không biết Diệp Khai làm sao thu thập hắn, xem ra cũng sẽ không có thủ đoạn gì tốt, làm hắn không khỏi có chút sợ hãi. - Lão Lý, đem bọn họ tách ra, các anh phân ra hai người mỗi người thẩm vấn một tên, những người còn lại tìm một phòng nhốt lại canh chừng, lưu cô gái này lại, tôi tự mình thẩm vấn! Diệp Khai đột nhiên xoay người lại nói với Lý Hải. Lý Hải lên tiếng, sau đó có chút do dự nói: - Nhị thiếu gia, làm như vậy không an toàn, tôi đề nghị cậu nên trói nàng lại! - Ha ha, đề nghị không tệ! Diệp Khai gật nhẹ đầu, nhìn cô gái kia, chỉ thấy trên mặt nàng xuất hiện vẻ bối rối nhưng chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Thấy Diệp Khai đã đồng ý, lập tức có hai gã cảnh vệ lao tới lấy ra giường trói cô gái thật chắc chắn, bắt chéo hai tay sau lưng, sau đó ném lên trên giường, lại tách hai chân nàng trói qua hai bên cột giường. Cô gái bị họ trói như vậy lập tức luống cuống, vùng vẫy không tác dụng muốn há miệng kêu cứu. Lý Hải cũng không lưu cơ hội cho nàng, cầm đồ lót của Diệp Khai nhét vào mồm nàng, nhét thật chắc chắn. Cô gái kia trợn mắt tròn xoe, hiển nhiên là bị tức điên. Đám thủ hạ của nàng có chút xao động, nhưng bị người dùng súng chĩa vào đá vào mông mỗi tên một cước, áp giải ra khỏi phòng đi sang một căn phòng khác. - Nhị thiếu gia, chúng tôi đi bên cạnh, có việc gì cậu cứ gọi chúng tôi! Lý Hải nói với Diệp Khai một tiếng, sau đó liền dẫn người rời đi, hắn còn phải thẩm vấn từng tên một xem rốt cục đám người này có lai lịch gì. Tất cả mọi người đã rời khỏi, Diệp Khai liền nhảy lên giường, nhìn cô gái bị trói, lại nhìn ánh mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ của nàng, cười cười nói: - Nhìn cái gì vậy? Đi ra hỗn sớm muộn phải trả lại đấy! Nghiệp vụ của các người quen thuộc như vậy, còn không biết từng làm thịt qua bao nhiêu dê béo đây! Hôm nay gặp phải Diệp nhị thiếu này, xem như đòi lại công đạo cho khách nhân từng bị các người làm thịt rồi!