Quan Môn
Chương 694
Đối với hành vi của Ngô Minh, Phàn Như Kỳ cũng là vô cùng tức giận, nhưng mà tức giận thì tức giận, sự tình vẫn phải giải quyết mới được, nếu bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến sự phục hưng của xưởng thép thành phố, trong lòng Phàn Như Kỳ là không thể thoải mái đấy.
- Chuyện này, vẫn lại phải để cho đồng chí Diệp Khai đi xử lý mới tốt.
Bí thư Nhạc Sơn suy đi nghĩ lại, tốt cuộc vẫn quyết định giao cho Diệp Khai đi làm chuyện này.
Lý do của hắn kỳ thực cũng rất đơn giản, chuyện này vốn chính là do Diệp Khai chủ đạo, người cũng là do Diệp Khai hắn mời tới, mặc dù hôm nay bởi vì tác phong của cán bộ tỉnh Hà Đông có vấn đề ảnh hưởng đến tâm tình của Dư tổng… Nhưng suy nghĩ đến đại cục vẫn phải cần Diệp Khai dũng cảm đứng ra … Vượt khó tiến lên, khiến cho Dư tổng cao hứng, quyết định không thể để cho đơn đặt hàng này biến mất.
Buông xuống điện thoại của Phàn Như Kỳ, Bí thư Nhạc Sơn liền suy tính đến chuyện này, cảm thấy chuyện này không nên để lâu, cần phải giải quyết sớm một chút mới tốt, vì vậy chỉ chốc lát sau … liền gọi một cuộc điện thoại cho người khác.
…
Lúc này Diệp Khai đang ngủ với Chung Ly Dư ở trong phòng của tửu điếm Long Thành, nói chuyện với nàng.
Với tư cách là khách sạn chiêu đãi của thành phố Long Thành hay là của chính quyền tỉnh Hà Đông, cấp bậc phục vụ của đại tửu điếm Long Thành là tương đối cao, các loại thiết bị cần có đều có, cái cao ốc này năm trước mới đưa vào sử dụng, cho dù là đưa tới thành phố Minh Châu, cũng sẽ không cảm thấy thua thiệt ở điểm nào.
Chung Ly Dư vừa mới tắm rửa xong, đang đùa nghịch với tóc của mình.
Diệp Khai thì lười biếng nằm nghiêng trên giường lớn, vứt đôi giày xuống, trong tay cầm chén rượu, ngẫu nhiên uống một ngụm.
- Vì cái gì mà anh nhất định phải để cho e thừa cơ làm khó dễ như vậy?
Chung Ly Dư một bên chải tóc, một bên có chút tò mò hỏi Diệp Khai:
- Người bị đánh chính là người của chính quyền tỉnh, bị mất mặt cũng là người của chính quyền tỉnh, không duyên cớ lại để cho người Nhật Bản ở một bên xem náo nhiệt, anh cảm thấy có ý tứ sao?
- Đương nhiên là có ý tứ, anh xem xét thì thấy tên Ngô Minh kia là kẻ mê gái, đem em trở thành nha đầu khiêu vũ, đây là ánh mắt gì a? Không đánh hắn thì đánh ai? Cách ngôn là nói như thế này nha, không đánh chuyên cần, không đánh lười, chỉ đánh không có mắt.
Lúc này Diệp Khai nhớ tới chuyện này, y nguyên là vẫn đúng.
- Người ta là một cái Phó cục trưởng, lại bị anh đánh cho mặt mũi bầm dập, sợ là răng cũng rơi mất hai cái, lại nói tiếp thật là có một chút thổn thức.
Chung Ly Dư nói ra.
- Người này vừa nhìn cũng chả ra làm sao, nghe nói còn có người có kế hoạch giúp đỡ hắn, mượn cơ hội này bắt hắn xuống, coi như là vì dân trừ hại rồi, bằng không mà nói, đến khi hắn lên cấp, thì không thể thiếu một hồi tai họa cho các tiểu cô nương.
Diệp Khai nói ra.
Nói đến công việc nơi này, Chung Ly Dư liền nói:
- Bất quá tình huống lúc đó em thấy rất rõ ràng, lúc đầu Cưu Sơn Mộc Phu là muốn hóa giải cái mâu thuẫn này, nhưng về sau lại nghĩ tới điều gì, liền trốn qua một bên xem náo nhiệt.
- Đây là rất hiển nhiên.
Diệp Khai ung dung nói:
- Đối với người Nhật Bản mà nói, nếu phá hủy mối quan hệ của các em và tỉnh Hà Đông, khiến cho xưởng thép thành phố không có đơn đặt hàng, thì tập đoàn Tiểu Dã có thể nhân cơ hội đó tham gia vào. Hơn nữa, nếu như Dư tổng em vừa đi, trong tỉnh cũng liền không có thể diện đi mời rồi, làm lãnh đạo, luôn muốn có mặt mũi.
- Cùng làm ăn với người Nhật Bản, xác thực cần nhiều tâm nhãn hơn mà.
Chung Ly Dư hơi xúc động nói.
Trước kia không phải là nàng chưa từng cùng người Nhật Bản tiếp xúc, chỉ có điều phần lớn thời gian đều là ở thành phố điên cuồng kiếm lợi nhuận của người Nhật Bản, còn về mặt phân tích tính cách của họ, còn thiếu rất nhiều, hơn nữa, nàng là người thống lĩnh toàn cục, công tác cụ thể đều có đám thủ hạ đi xử lý, tự nhiên cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp.
- Cưu Sơn Mộc Phu người này, được giới chính trị Nhật Bản coi là một nhân vật cường thế đời này, không phải là không có đạo lý.
Diệp Khai giải thích nói:
- Người như vậy nếu không có lòng dạ gì, chỉ dựa vào mị lực của nhân cách đến ảnh hưởng xu thế cục diện chính trị mà nói..., chuyện này chỉ có thể nói là buồn cười.
- Em gái của hắn giống như đối với anh cảm thấy tương đối hứng thú.
Chung Ly Dư bỗng nhiên nói ra.
Diệp Khai liếc nhìn Chung Ly Dư, chỉ thấy trong đôi mắt của nàng có chút hương bị đưa đẩy, hiển nhiên là có chút máu ghen, vì vậy phải trả lời nói:
- Dung mạo của nàng so với em kém xa, vóc dáng lại thấp, tối nay cùng khiêu vũ với nàng, anh chỉ toàn phải khom lưng lại.
Dáng vóc hiện giờ của Diệp Khai không sai biệt lắm đã đến 1m8 rồi, Cưu Sơn Do Kỷ cũng chỉ gần đến 1m6, tự nhiên là khi phối hợp có một chút không được thoải mái.
Bất quá nói lên cái này, ngược lại là Diệp Khai cũng có một ít ý nghĩ khác, thân thể của Cưu Sơn Do Kỷ vẫn tương đối mềm mại đấy, để hắn kéo qua kéo lại, vô cùng tiện tay, hơn nữa cô bé kia nhiều lần vô tình hay cố ý dùng bộ ngực cọ qua cọ lại trên người hắn, cũng thiếu chút nữa đem nhiệt lượng của Diệp Khai cọ đi ra.
Diệp Khai rất là hoài nghi, cô bé này có phải hay không là còn nguyên?
Nghe nói ở Nhật Bản, 14 tuổi trở lên đều rất khó tìm thấy người còn nguyên, nhất là xinh đẹp một chút, đồng thời lại có một anh trai có lòng dạ tương đối đen tối ở bên người, Diệp Khai có lý do hoài nghi Cưu Sơn Do Kỷ sớm đã bị người khác phá thân, mà đối tượng bị hoài nghi thứ nhất chính là anh trai nàng Cưu Sơn Mộc Phu.
Đương nhiên loại suy đoán này, sẽ không phải không biết xấu hổ mà nói cho Chung Ly Dư, tránh cho Dư tổng nói trong đầu hắn đầy thứ loạn thất bát tao.
- Sự tình hôm nay, anh có ý định như thế nào để giải quyết tốt hậu quả?
Chung Ly Dư lại hỏi.
Chuyện phát sinh vào buổi tối này, vốn là Chung Ly Dư cũng không định làm lớn như vậy, dù sao tên Ngô phó chủ nhiệm kia cũng chưa làm gì, tối đa chính là ngôn từ bất kính mà thôi, dựa theo tính tình của Chung Ly Dư, chuyện này căn bản không được tính là đại sự gì.
Khi đó Diệp Khai không ở chỗ đó với nàng, nhưng lại bảo người khác truyền đến tin tức cho nàng, lại để cho Chung Ly Dư mượn chuyện này để nói chuyện của mình, tuyên bố muốn tiêu hủy cái đơn đặt hàng này, điều này khiến cho Chung Ly Dư cảm thấy có chút kỳ quái, không rõ hắn đến tột cũng là muốn làm cái gì?
- Kỳ thật sau khi chuyện đêm nay phát sinh, anh đột nhiên có một ý tưởng.
Diệp Khai đưa cánh tay gối ra sau đầu, sau khi suy nghĩ mọt chút mới lên tiếng:
- Người Nhật Bản tính toán chúng ta, tại sao chúng ta lại không tính toán lại bọn hắn? Tập đoàn Tiểu Dã muốn tiến đến, đây không phải là chuyện gì xấu, anh muốn chặn ngang một cái, đơn giản là vì bọn hắn muốn thừa dịp cháy nhà đi hôi của, ép giá quá đáng mà thôi. Hôm nay anh lấy lui làm tiến, trước tiên đem cơ hội đưa ra, để cho bọn họ mở ra cuộc đàm phán lại, đạt thành một kết quả hợp tác tương đối thích hợp, chẳng phải là muốn để cho trên trăm ức đồng Yên đầu tư vào, thực sự là tốt hơn nhiều?
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
22 chương
109 chương
29 chương
57 chương
184 chương
68 chương
13 chương