Quan Môn
Chương 672
Giống như sự việc của nhà máy thép, kỳ thật trong tỉnh đã xác định hợp tác với người Nhật Bản, tổ đàm phán của nhà máy chẳng qua chỉ bàn bạc thêm chi tiết, vì xí nghiệp tranh thủ thêm càng nhiều quyền lợi mà thôi.
Thế nhưng theo ý tưởng của Diệp Khai, lại trực tiếp muốn đẩy ngã quyết định kia, bắt đầu từ số không.
Hắn làm như vậy đừng nói có thể hoàn thành được kế hoạch cho nhà máy thăng cấp dây chuyền sản xuất hay không, nhưng với lãnh đạo trong tỉnh tuyệt đối sẽ không cho phép hắn đẩy ngã kế hoạch trước đó, hơn nữa sẽ làm lãnh đạo cảm thấy phẫn nộ vì bị kháng lệnh.
- Đầu tư là việc kinh doanh, nếu cô chỉ đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào một nhà đối thủ mà đàm phán, thì trên điều kiện bản thân đã biến thành yếu thế, cho nên nói chuyện thêm với vài nhà là không có chuyện gì xấu, cũng có thêm vài lựa chọn, thuận tiện có thể so sánh ưu khuyết điểm.
Diệp Khai nói:
- Trong tỉnh hạ chỉ thị đàm phán, quả thật chính là can thiệp thô bạo tới quyền tự chủ của xí nghiệp địa phương, hiện tại vùng duyên hải đã tiến hành ủy quyền, bên tỉnh Hà Đông vẫn còn làm kiểu này, con noi theo con đường cũ kỹ quá khứ, đây là việc không bình thường!
Mộc Uyển Dung làm sao không hiểu được ẩn tình bên trong, đối với chỉ thị của một vị lãnh đạo nào đó, sau khi hạng mục bàn xong, dù có lợi nhuận hay không thì không cần biết trước, chỉ là đối với lãnh đạo kia đó đã là công trình chiến tích, sẽ tăng thêm hào quang trên con đường làm quan của hắn.
Lần này cuộc đàm phán của nhà máy thép cùng Tiểu Dã tập đoàn đã bị một ít lãnh đạo trong tỉnh chộp vào trong tay rồi, nếu không cũng sẽ không liên tiếp ra tay, ý đồ can thiệp xu hướng cuộc đàm phán.
Lúc trước đám người Tả Thế Xương làm vậy cũng có thể chỉ là đứng ra làm đại biểu phát ngôn cho vị lãnh đạo nào đó mà thôi, bởi vậy khi bọn hắn bị bắt giữ lập tức khiến cho vị lãnh đạo nào đó phản cảm cùng bắn ngược, tiến tới biến nhà máy thép thành một chiến trường, cùng Diệp Khai triển khai đấu sức, tranh đua cao thấp.
Thế nhưng Diệp Khai làm sao có khả năng sợ bọn hắn?
- Muốn thay đổi hiện trạng nhà máy, làm cho xí nghiệp này có thể đứng thẳng lên lần nữa, nhất định phải phá rồi lại lập!
Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:
- Bắt xuống đám sâu mọt như Tả Thế Xương, chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo mượn việc đàm phán hạng mục với nhà đầu tư mới, có thể thừa cơ thoát khỏi việc can thiệp hành chính của trong tỉnh, đây là bước thứ hai.
- Còn có bước thứ ba?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò hỏi thăm.
Diệp Khai còn chưa kịp trả lời, liền chứng kiến bên kia có người cầm thùng xăng đổ văng lên trên cổng sắt nhà máy!
- Camera chú ý, tập trung ghi lại, không được để cho bọn họ trở lại tính sổ. Sau này ai cũng có khả năng bạo động cướp lấy thế sao?
Dương Khai xem xét tình huống, lập tức có chút tức giận nói.
Lúc này đi theo Diệp Khai tới đây, ngoại trừ nhân viên công tác ra còn có 4 tên cảnh vệ của Diệp Khai . đây cũng là chuyện xảy ra sau khi xe của hắn bị người ta phá hỏng, đâm vào cây cầu ven sông, Nhị lão gia tử cưỡng chế hắn bắt buộc mang theo cảnh vệ, yêu cầu bảo hộ bên cạnh người hai mươi tư giờ trên ngày.
Diệp Khai cũng vẫn để ý tới chuyện này, nhưng kháng nghị cũng chỉ như trứng chọi với đá cho nên cũng đành mặc kệ bọn họ.
Nhưng là lúc này, sau khi xảy ra chuyện bãi công tập thể ở nhà máy thép thành phố, Diệp Khai cảm thấy đám cảnh vệ này rốt cuộc cũng có dất dụng võ, ít nhất cũng có thể lo lắng chu toàn cho bản thân hắn.
Nếu như nói chỉ có một mình hắn ở một chỗ cũng chẳng sao, nhưng đối với một cô gái yếu đuối như Mộc Uyển Dung, cùng với việc quan hệ của hắn lại không thể cho ai biết được, Diệp Khai đương nhiên phải để ý tới cô nàng, để tránh xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, lúc đó mấy người cảnh vệ cũng được phát huy tác dụng.
Bên kia, đám người Hồ Văn Tuyển giống như đã điên hết lên, đổ hết xăng trong thùng ra, sau đó lại bật bật lửa lên, ném về phía cửa lớn.
Chỉ nghe được thấy “oanh” một tiếng, cửa lớn bị đốt cháy, lửa hừng hực không ngừng, có một chiếc xe cảnh sát ở quá gần cánh cửa sắt lớn đó, còn chưa kịp lái đi kiền bị bắt lửa, cũng bắt đầu bốc cháy lên.
- Đốt hắn đi, đốt hắn đi.
Ánh lửa bập bụng phản chiếu trong mắt mọi người, giống như sự bốc phát của một cơn điên loạn.
Đúng lúc này, tất cả mọi người đều không giữ được bình tĩnh nữa, cảm giác cuồng nhiệt.
Phá hoại cùng hận thù, còn có ghen ghét cùng tà ác đều là những bản tính thiên bẩm của con người. chỉ có điều sau này trong quá trình trưởng thành, người ta có áp chế, hay giảm bớt được những bản tính này, hoặc lại có người lại càng để cho nó phát triển hơn, điều này chính là nguyên nhân lại có người xấu cùng người tốt trong xã hội.
Nhưng trong một số trường hợp đặc biệt, thông qua sự kích thích của một số yếu tố ngoại lai, những mặt trái của nhân tính con người này rất dễ dàng có thể bị bộc lộ ra ngoài. Cũng vì thế khiến cho những người này lâm vào trạng thái tàn bạo cùng điên cuồng, gây tổn hại cho những con người và sự vật xung quanh.
Diệp Khai chú ý tới, trong nháy mắt lửa bắt đầu bùng cháy lên, trong mắt rất nhiều người đều có vẻ điên cuồng.
Mà chiếc xe cảnh sát bị bén lửa đang bốc cháy kia cũng lập tức trở thành một tiêu điểm gây xung đột.
- Nguy rồi.
Hồ Đại Hải xuất thân từ công nhân, đương nhiên biết chuyện này sẽ dẫn tới điều gì.
Nhưng ngay trong tích tắc chiếc xe cảnh sát bị bén lửa kia, hắn cũng không có biện pháp gì, dù sao hắn cũng chỉ là công nhân cũ, hiện tại tuy rằng lên cấp lãnh đạo, nhưng lại làm việc về bên công tác kỹ thuật, hắn cũng không có phương án gì hay để ứng phó với nhiệm vụ nên dùng tới bạo lực như này.
Nhưng tình hình hiện tại nếu không có được sự khống chế hiệu quả, cánh cửa sắt này mà bị cháy đổ, đám công nhân hơn một ngàn người này nhất định sẽ đi xuống phố, kéo tới cuộc xung đột lớn nhất từ trước tới nay ở thành phố Long Thành.
Trách nhiệm này ai cũng đều không thể gánh vác được.
Hồ Đại Hải nhìn Hồ Văn Tuyến đang dẫn đầu đám công nhân gây chuyện, trong lòng vô cùng lo lắng.
Rất hiển nhiên, thằng cháu họ bên ngoài tưởng như khôn khéo mà thật ra lại vô cùng ngu dốt này đã bị người ta lợi dụng rồi.
Mặc kệ chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào, cũng mặc kệ nhà mày thép thành phố này cuối cùng sẽ cho ai tới đảm đương thì kẻ dẫn đầu khởi xướng công nhân đình công, còn phá phách như Hồ Văn Tuyển không thể đạt được điều gì hay ho cả.
Phái biết rằng loại chuyện như thế này cho tới cuối cùng vẫn phải tìm lấy một người đứng ra gánh trách nhiệm, Hồ Văn Tuyển hiện tại thể hiện hăng hái như thế, đến lúc đó người ta không đi tìm gã thì tìm ai chứ? Dú sao thì cũng là do hắn trốn ở trong nhà máy, kích động những người khác, cuối cùng gây nên cuộc bãi công, phá phách, đốt cửa, thiêu hủy xe cảnh sát, thậm chí còn chặn con đường quan trọng, gây áp lực cho chính quyền nữa.
Hồ Đại Hải có chút đau lòng nhìn thằng cháu Hồ Văn Tuyền giống như đang lâm vào trạng thái tâm thần, thầm than lão Hô gia sao lại có thể sihnh ra mộtthằng cháu ngu xuẩn tới như thế? Bây giờ trở thành kẻ bị người khác khống chế, xúi bậy còn không biết, lại còn tỏ ra thích thú tới vậy nữa?
Có thể nghĩ tới, kết quả cuối cùng của Hồ Văn Tuyển sẽ ra sao, bất kể thế nào, hiện tại lãnh đạo cũng không có khả năng sẽ buông tha cho một kẻ nguy hiểm, dẫn đầu mọi người nổi loạn đập phá xí nghiệp như Hồ Văn Tuyển được. Con đường đi trong tương lai của hắn đã bị chính tay hắn phá hủy.
Hắn, chính là một vật hi sinh đáng thương hại, thật đáng buồn là chính hắn hết lần này tới lần khác lại còn không biết, trở thành đạo cụ bị người khác lợi dụng, bị trở thành con tốt thí cho trò chơi mưu quyền của đối phương, cuối cùng chỉ có một kết cục chính là bị vứt bỏ mà thôi.
Hồ Đại Hải thở dài, tình huống hiện tại đã không còn cách nào để khống chế, hắn cũng bất lực rồi.
Thạch Khang đứng cạnh nhìn thấy cũng là bị giận dữ, hoàn toàn thật không ngờ rằng những công nhân này lại có thể làm ra được những chuyện như vậy.
Thiêu hủy chính cánh cửa của nhà máy mình đang làm việc, ý đồ đánh vào cả lãnh đạo đi thị sát, bức bách cấp lãnh đạo thay đổi ý kiến. Cách làm cực đoan như thế chỉ có thể mang lại phiền toái to lớn cho nhà máy thép thành phố.
Người Nhật Bản dễ dàng bị kích động tới thế sao? Mỗi cái điều khoản bên trong đó đều phải rõ ràng dùng phương thức hợp pháp để cướp lấy lợi ích cùng quyền lợi của nhà máy thép thành phố.
Nếu là thật sự dựa theo phân phó của mấy lãnh đạo trong tỉnh, nhận lấy phần hợp đồng này thì tương lai toàn bộ nhà máy thép thành phố đễ không có được chủ quyền vốn có nữa, hoàn bộ đểu phải nghe theo sự sắp xếp của tiểu Dã, đến lúc đó những người chịu thiệt đều không phải là những công nhân này hay sao?
Điều đáng tiếc chính là bọ họ căn bản cũng không hề nghĩ tới điều này, chỉ nhìn một phần lợi lộc bé tí xíu trước mắt mà cam nguyện bị người ta lợi dụng, tự bên tảng đá dưới chân mình lên đập vào chân mình, đến lúc đó hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Quan hệ giữa Hồ Hại Thạch Khang là mối quan hệ thân thiết nhiều năm, cảm tình cũng khá tốt, hai người liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Hiện tại có người đang châm ngòi thổi lửa, không chiếm được sự ủng hộ của trong tỉnh, đám người Nhật Bản xảo trá lại dùng chiêu lạt mềm buộc chặt. Nhà máy thép thành phố giờ đã không còn nhận được sự ủng hộ của công nhân, giờ đã lung lay sắp đổ, đang rơi vào thời khắc nguy hiểm nhất.
- Lão Hồ, vốn nghĩ đến có thể làm chút gì đó cống hiến cho nhà máy, đưa tất cả ra khỏi vũng bùn lầy, đáng tiếc…
Thạch Khang không được người khác hiểu cho, lúc này nước tuôn đầy mặt, trong lòng vô cùng ủy khuất.
Hắn là người có học thức, hiểu quản lý, cũng biết nhiều về kinh tế, thế nhưng vẫn không thể nào đoán được rõ lòng người.
- Lòng người mà, thường hay hồ đồ làm, sinh hồ đồ, tới chết vấn hồ đồ, cả đời cứ như thế đần độn u mê mà trôi qua…
Hồ Đại Hải lắc đầu thở dài:
- Chủ tịch thành phố sao lại còn chưa tới nữa, cứ tiếp tục như thế, hai lão già khọm chúng ta cũng chỉ đành đợi ở đây thôi.
Hắn ngược lại cũng chẳng sợ bản thân mình có chuyện gì, dù sao cũng là lão chiến sĩ thi đua của nhà máy thép thành phố này, có uy tín rất cao trong nhà máy. Đám công nhân nhiều nhất cũng chỉ mắng hắn là lão già mà hồ đồ, ai lại thật sự sẽ làm gì hắn chứ?
Điều hắn lo lắng chính là tương lai của nhà máy thép này, cục diện hỗn loạn như thế, ai có thể đứng ra cứu vẫn tình hình này cơ chứ?
Hồ Đại Hải lắc đầu, hắn không được, Thạch Khang cũng không được, thật sự không tìm được người như thế.
- Lao ra, mọi người lao ra đi.
Hồ Văn Tuyển có chút giận dữ hô lên, hai tròng mắt đỏ bừng, hắn lúc này đã lâm vào trạng thái điên cuồng, lửa cháy hừng hực cũng kích động bao nhiêu cảm xúc cùng sự cuồng bạo trong lòng hắn, giống như sắp lâm vào trạng thái điên cuồng.
Cửa sắt của nhà máy thép thành phố đã có lịch sử hơn bảy mươi năm rồi, chính là chế phẩm thủ công tử thời dân quốc, cũng là chứng nhân cho bao nhiêu năm thăng trầm đã qua của nhà máy thép thành phố này.
Lúc này, trên cánh cửa vẫn còn lửa đang cháy hừng hực, nung cho những mảnh kim loại được gò thủ công thành hoa văn trang trí cũng đã chảy ra, biến dạng, bắt đầu thay đổi hình dạng khác đi, rồi dần tróc ra.
Đám công nhân xông tới, đạp đổ cánh cửa, cuối cùng nó cũng bị bung ra, lửa vẫn không ngừng thiêu đốt, bị lật úp xuống, dần dần biến hình thành vặn vẹo.
Ài, cũng không còn cách nào ngăn cản được điều gì nữa rồi, chỉ có thể giương mắt nhìn cánh cửa sắt lịch sử đó đổ xuống, sau đó lại nhìn đám công nhân đó đổ ồ ạt ra đường, kéo thành mối nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay của thành phố Long Thành.
Dù là ai cũng không thể nào hình dung được sau chuyện này, toàn bộ nhà máy thép thành phố sẽ rơi vào tình trạng ra sao, chính quyền thành phố sẽ lâm vào tình trạng ra sao
Cũng không ai có thể lường trước được lần nguy cơ này có thể dẫn tới cuộc thanh tẩy trong đám lãnh đạo tỉnh Hà Đông, có thể nào dính dáng gì tới lãnh đạo cấp cao hay không, có thể kéo tới cả sự chú ý từ trung ương không?
Toàn bộ đều là chưa biết chừng, không ai có thể đoán trước được.
Đúng vào lúc cánh cửa sắt lung lay sắp đổ, cuối cùng cũng nghe được một tiếng nổ mạnh mà thanh thúy.
- Tiếng súng?
Hai bên xung đột đều ngây ngẩn cả người, trong chớp mắt liền ngừng lại.
Ở địa phương như thành phố Long Thành này, nhà máy thép thành phố cũng có thể coi là “ngoại đào nguyên” hoàn toàn biệt lập rồi. Bình thường nơi này thành một hệ thống, rất ít thời điểm có liên hệ cùng bên chính quyền thành phố, cũng dần dần hình thành khu vực có hoàn cảnh khép kín ổn định. Mà ngay cả lực lượng bảo vệ của khu sinh hoạt của nhà máy thép thành phố này cũng đề là do bảo vệ của tự nhà máy phụ trách.
Tiếng súng, từ bao nhiêu năm nay rồi chưa từng nghe thấy tiếng súng.
Lúc này lại rõ ràng nghe thấy tiếng súng, đôi bên xung đột đều không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt nhìn về hướng âm thanh đó truyền tới.
Chỉ thấy cách đó không xa, một thanh niên cầm trong tay không khẩu súng ngắm 64, họng súng chỉ lên trời, còn đang bốc lên một làn khối xanh.
Rất hiển nhiên, người nổ súng cảnh cáo hồi nãy chính là anh ta.
- Người kia là ai?
- Sao hắn lại dám tự ý nổ súng?
Trong đúng thời khắc vô cùng mẫn cảm này, tiếng súng này quả thật chính là chất xúc tác, ai cũng không thể cam đoan sau khi nổ súng thì mọi việc sẽ phát triển theo chiều hướng nào.
- Hồ nháo, hắn cảnh sát ngầm mặc thường phục hay sao?
Hồ Đại hải thấy, không khỏi tròn mắt lên, vạn nhất xảy ra chuyện gì lớn, làm người khác bị thương thì biết làm thế nào cơ chứ?
Có quá nhiều kinh nghiệm tham gia những cuộc vận độn cỡ lớn, Hồ Đại Hải đương nhiên biết rõ trong trường hợp đám người tụ tập đông đảo này, thì tiếng súng có những tác dụng gì, chỉ thấy hơn một ngàn người đang tụ lại trước mắt đã có rất nhiều dao động bất an.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
22 chương
109 chương
29 chương
57 chương
184 chương
68 chương
13 chương