Quan Môn

Chương 662

Diệp Tử Bình cau mày nói ra: - Ta cảm thấy cũng nên cho ngươi biết tin tức này, cùng lúc đi đến Bắc Kinh xem tình hình cho thỏa đáng. Sau khi Chung Ly Dư nghe được tin tức này, trong thời gian ngắn cũng có một ít choáng váng, cũng không biết chính mình lên phi cơ như thế nào nữa. Sau khi Diệp Khai bị thương hai giờ, một cái máy bay hành khách từ Long Thành cất cánh, chở Diệp Khai bị thương, cùng với mười mấy người tạo thành đoàn đội chữa bênh, có Bí thư trưởng tỉnh ủy Chu Tử Kiện tự mình hộ tống, bay về phía Bắc Kinh. Trong một doanh địa bí mật nào đó thuộc ngoại ô thủ đô, trạm gác san sát như rừng. Vào lúc chạng vạng tối, một chiếc xe tải nặng chạy đến. Vệ binh kiểm tra xong thì cho đi. Xe tải một đường thông suốt không trở ngại, trực tiếp lái vào một khu vực giống như một nhà xưởng. Bên trong đã có thật nhiều người đang chờ, nhìn thấy xe tải tới lập tức liền hành động, đưa tới thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, đem đồ vật trên xe tải đưa xuống dưới. Đó là một chiếc xe Hummer việt dã thoạt nhìn còn mới tinh, chỉ là bề ngoài có chút dấu vết va chạm, kính chắn gió cũng đã vỡ tan, nhưng còn chưa rơi xuống, chỉ là bên trên đầy dấu vết rạn nứt như mạng nhện, nhìn vào có chút ảnh hưởng ánh mắt. Một lốp xe cũng vỡ tan, nhìn vào khô quắt, khiến chiếc xe không chút cân bằng, mọi người tìm cái kích đỉnh chiếc xe nâng lên. Không bao lâu đã có nhân viên kỹ thuật bắt đầu vây quanh chiếc xe nghiên cứu. Không gian nơi này rất lớn, khoảng phạm vi trăm thước, giờ phút này đèn đuốc sáng trưng, nhân viên kỹ thuật thông qua đèn cường quang chiếu cả chiếc xe sáng rực, từng chi tiết đều phơi bày ra, cửa xe hơi có chút biến hành cũng mở toang, còn có nhân viên đang cầm thiết bị tiến hành quét hình định dạng trong xe. Cách xe chừng hơn 30m, một người trung niên mặc quân phục trung tướng đang đứng thẳng, tay chắp sau lưng, sắc mặt ngưng trọng, không phải là người khác mà chính là trung tướng Lê Thiên Chính phụ trách Cục tình báo quân đội. Ở bên cạnh hắn còn có vài vị quan quân cấp bậc thượng tá, đều trầm mặc không nói, chỉ nhìn vào chỗ các nhân viên kỹ thuật đang kiểm tra chiếc xe. Qua chừng nửa giờ, rốt cục kiểm tra xong, mọi người tập hợp một chút tình huống tìm hiểu được thành tài liệu giao cho một vị trung tá đem tới báo cáo cho trung tướng Lê Thiên Chính. - Báo cáo thủ trưởng, tình huống đã điều tra xong. Viên trung tá kia nói với Lê Thiên Chính: - Cỗ xe quả thật bị người động tay chân, đã phát hiện bị người cái một máy kiểm soát, khiến cho phanh xe không nhạy, chân ga không nhạy, một khi tăng lên tốc độ xe thì không cách nào giảm xuống thẳng tới khi nào nhiên liệu hao hết. Mà lốp xe bị nổ cũng có trang bị đặc thù, có thể kết luận đây là hành vi ám sát chủ xe có dự mưu! Lê Thiên Chính nghe xong gật đầu: - Phân tích lai lịch đồ vật kia nhìn xem có điều tra được dấu vết gì hay không! - Rõ, thủ trưởng! Trung tá lên tiếng, đem báo cáo lưu lại, tự mình đi qua tiếp tục hạ lệnh tìm kiếm. Lê Thiên Chính lật ra phần báo cáo một lúc, sau đó mới lên tiếng: - Chúng ta đi thôi, bên kia vẫn còn đang chờ xem báo cáo đâu. Mấy người đi ra ngoài, phân biệt lên hai chiếc việt dã một trước một sau rời đi, bên ngoài có năm sáu chiếc xe vây quanh bảo hộ. - Thủ trưởng, vật kia xem ra là hàng của Mỹ! Một vị thượng tá nói với Lê Thiên Chính. - Ân… Lê Thiên Chính gật nhẹ đầu. Lần này Diệp Khai lái chiếc Hummer của hắn, mà máy kiểm soát bên trong xe bởi vì xe rơi xuống nước nên không bị va chạm mãnh liệt, cho nên không bị hỏng mất, thông qua kiểm tra là có thể nhìn ra được hẳn là đồ vật của Mỹ sản xuất. Nếu không phải hàng của Mỹ thì cũng đã không dễ dàng khống chế được toàn bộ cỗ xe như vậy, khiến cho muốn điều khiển bằng tay cũng không được. Kỹ thuật trong nước không phải không làm được điểm này, chỉ là bởi vì đối với chiếc xe này cũng không hiểu biết, cho nên muốn làm thật phiền toái rất nhiều, từ phương diện này mà xem, âm mưu nhắm vào Diệp Khai hẳn là nhân vật cao cấp, người bình thường tuyệt đối không chơi nổi loại đồ vật này. Về phần phân tích dấu vết lốp xe bị nổ tung, đồng dạng là sử dụng thiết bị khống chế từ xa, hơn nữa còn lắp đặt thêm thuốc nổ, vì vậy lốp xe có thể dễ dàng bị nổ vỡ, đây không phải tổ chức tội phạm bình thường có khả năng làm được. Nói tóm lại, chuyện lần này tuyệt đối là do một tổ chức có thực lực trù tính. - Người có năng lực làm được điểm này không nhiều lắm, nhưng chúng ta đối với tình huống bên Long Thành cũng không quá quen thuộc, quân đội lại không thể nhúng tay vào sự vụ địa phương, vấn đề này muốn xử lý cũng có chút khó khăn. Thượng tá phân tích: - Hơn nữa Diệp Khai ở tại Long Thành đã đắc tội không ít người, rất khó phán định là thế lực nào ra tay với hắn. - Đúng là có khó khăn, nhưng theo dấu vết phân tích cũng không phải không tìm được dấu vết để lại. Lê Thiên Chính trầm ngâm một thoáng, lại tỏ thái độ: - Để tiểu tổ quan hệ bên Mỹ ra mặt, tìm hiểu chuyện này một chút, xem có dấu vết hay không. - Rõ! Thượng tá gật đầu đáp. - Lần này cũng may Diệp Khai mạng lớn, nhưng thương thế cụ thể nghiêm trọng thế nào hiện tại cũng không nói được. Lê Thiên Chính biểu lộ vẻ nghiêm túc, chỉ thị: - Diệp Khai là cán bộ trẻ tuổi mà mấy vị lão nhân gia phi thường xem trọng, đối với công tác an toàn của hắn chúng ta phải xem trọng hơn rồi, sau khi chuyện này đi qua, phải chọn thêm vài cao thủ làm cảnh vệ cho hắn đi. Kỳ thật lúc trước Lê thúc đã chọn vài cảnh vệ cho Diệp Khai, từ Lê Đại cho tới Lê Ngũ, về sau còn có vài cảnh vệ xuất thân từ Cục tình báo, cũng xem là toàn năng, nhưng lúc ấy bởi vì Diệp Khai không đủ nhân thủ sử dụng cho nên mấy vị cảnh vệ kia đều đã đổi nghề, tiến vào công tác trong chính phủ địa phương. Bởi như vậy lực lượng cảnh vệ bên người Diệp Khai đã biến thành yếu kém. Nếu lần này trên xe hắn bị người động tay chân, mà hắn có cảnh vệ chuyên môn phụ trách an toàn thì cũng đã không xảy ra biến cố, thiếu chút nữa đánh mất luôn mạng nhỏ. Cũng may xe của Diệp Khai là xe đặc chế, năng lực ứng biến tai nạn phi thường mạnh mẽ, nếu không từ địa phương cao như vậy rớt xuống không chết đuối cùng bị ngã chết. - Rõ! Thượng tá đáp ứng, nhưng lại cau mày tố khổ: - Nhân thủ của chúng ta cũng không nhiều, muốn tìm được người thích hợp thật đúng là khó khăn. - Không cần tìm toàn năng, chỉ cần thân thủ thật tốt, năng lực cảnh vệ nổi bật là được, ân, nhất định phải chú ý thân phận lai lịch trong sạch, những việc khác thì không sao cả. Lê Thiên Chính tỏ vẻ. - Rõ! Thượng tá nghe được liền yên lòng. Nếu chỉ cần cân nhắc thân thủ thì nhân tài trong quân rất nhiều, ngược lại thật dễ dàng chọn lựa. Hiện tại thân phận cấp bậc của Diệp Khai đều đã tăng lên, cán bộ cấp chính sảnh, còn là thiếu tướng phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, muốn điều động cho hắn vài cảnh vệ cũng không sao cả, cho dù có người không phục, hỏi tới cũng có đầy đủ lý do ứng phó đối phương. Đoàn xe của họ lái đi ra, trực tiếp chạy thẳng về đại nội. Tình huống của Diệp Khai xác thực có chút không được tốt, thẳng lên máy bay mà vẫn còn hôn mê. Đều nói người bị hôn mê là do thân thể xuất phát từ việc tự bảo hộ mình nên áp dụng loại phương án ứng đối cực đoan, thế nhưng nếu người bị thương thế quá mức nghiêm trọng nên lâm vào hôn mê, cũng có khả năng sẽ không tỉnh lại. Thân thể hắn chịu đựng chấn động, lại bị nước sông lạnh băng ngâm một khoảng thời gian, làm thân thể đã suy yếu còn gia tăng thêm đả kích, vì vậy tình huống không quá tốt. Đối với người vốn có thân thể khỏe mạnh cường tráng mà nói, không bệnh thì thôi, một khi bị bệnh trở thành vấn đề lớn, tình huống của Diệp Khai hiện tại chính là như thế. Tuy sau khi được người vớt lên bờ, Diệp Khai có chút thanh tỉnh ngắn ngủi, nhưng vừa nhìn thấy bí thư Nhạc Sơn tinh thần của hắn liền thư giãn xuống, lập tức lâm vào chiều sâu hôn mê. Một mặt là do tình huống thân thể hắn đích xác cần hôn mê để tự bảo hộ mình, một phương diện khác là trên tinh thần đã cảm thấy mình được an toàn, mới đột nhiên buông lỏng, nhưng bởi vì như thế nên làm hắn bất tỉnh nhân sự, quả thật giống như bị tiến nhập vào trạng thái ngủ đông. Sau khi hắn được đưa lên máy bay, nhân viên y tế liền phát hiện dấu hiệu sinh mạng của hắn mặc dù ổn định nhưng lại có dấu hiệu kéo thật chậm, hô hấp kéo dài, nhiệt độ cơ thể giảm xuống, mạch đập chậm chạp lạ lùng. Lúc ấy thật sự làm mọi người sợ hãi, e sợ nếu Diệp Khai xảy ra chuyện gì trên máy bay thì mọi người đều gánh trách nhiệm thật nặng, có trời mới biết người trẻ tuổi mà ngay cả bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn cũng muốn đích thân đưa tới thủ đô, rốt cục lại có năng lượng lớn cỡ nào? Chỉ là nhìn thấy thư ký trưởng Chu Tử Kiện chợt co rút đôi mày, cùng điện thoại mà bí thư Nhạc Sơn gọi tới, có thể nhìn ra được thân phận của người trẻ tuổi kia phi thường trọng yếu, nếu không cũng sẽ không làm ra hành động quy mô như vậy. Sau khi nhân viên y tế đem tình huống của Diệp Khai báo cáo cho Chu Tử Kiện, Chu Tử Kiện cũng cảm thấy lo lắng. - Đừng lo lắng quá! Đúng lúc này một vị lão trung y đi theo máy bay đã lên tiếng: - Người trẻ tuổi này hẳn là có công phu trong người, tình huống hiện tại của hắn cũng giống như đang tiến nhập trạng thái thai tức, sẽ không có vấn đề gì đâu. - Thai tức? Nghe được lời nói của lão trung y, mọi người không dám tin tưởng lắm, mấy vị tây y khác thậm chí có chút xem thường, bọn hắn xưa nay xem thường nhất chính là những trung y luôn ra vẻ thần bí như thế. - Có xác định không? Chu Tử Kiện vội vàng dò hỏi. - Không sai lầm đâu, loại tình huống này trước kia tôi đã từng gặp qua. Lão trung y phi thường khẳng định hồi đáp: - Hai mươi năm trước có một vị quốc thuật cao thủ bị thương, tình huống ngay lúc đó cũng hoàn toàn giống như người trẻ tuổi này, chỉ là tôi không thể khẳng định người này phải chăng là một vị quốc thuật cao thủ. - Chưa nghe nói qua ah… Chu Tử Kiện đối với tình hình của Diệp Khai cũng không quá hiểu rõ. Nhưng nghe xong lời giải thích của lão trung y, trong lòng mọi người rốt cục nhẹ nhõm hơn một chút, dù sao máy bay đã bay lên không trung, hiện tại có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể chuyên tâm chú ý tình huống của Diệp Khai, hi vọng hắn đừng gặp phải chuyện không may mà thôi. Cũng may dọc theo đường đi thời gian cũng không bao lâu, mà tình huống của Diệp Khai tựa hồ đúng như lời nói của vị trung y kia, không xuất hiện tình trạng gì làm người ta phải lo lắng. Khi máy bay đáp xuống sân bay phía tây ngoại ô thủ đô, mọi người rốt cục cũng thả lỏng tâm tình. Kế tiếp toàn bộ công tác đều do tổng quân y viện tiếp nhận, nhìn thấy Diệp Khai được đưa đi, tâm tình Chu Tử Kiện cũng thật phức tạp vô cùng. Sự tình lần này thật sự phiền toái, nếu như Diệp Khai không thể hồi phục, thật khó tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì. Người nối nghiệp đời thứ ba của Diệp gia xảy ra chuyện, đại gia tộc kia nếu không có chút phản ứng đó mới là có quỷ! Diệp Khai hôn mê suốt ba ngày, hoặc là nói ngủ suốt ba ngày. Trong ba ngày qua không ít người chạy tới thăm hắn, nhưng xuất phát từ phương diện khác, ngoại trừ người nhà những người khác đều bị ngăn lại bên ngoài. Chuyên gia hội chẩn kết quả đã thật rõ ràng, biểu hiện ra thân thể Diệp Khai chỉ bị xây xát, nội tạng có dấu hiệu xuất hiện nhỏ, nhưng không nghiêm trọng lắm, không cần phẫu thuật, chỉ là tạng phủ vì chấn thương cần thời gian dài điều trị mới có thể khôi phục, khi chụp não bộ cũng không phát hiện có tình huống gì bất lợi, không tụ máu, chấn động não nhẹ, không ảnh hưởng gì lớn. Về phần bề ngoài Diệp Khai thể hiện ra trạng thái thai tức, đã được mấy vị lão chuyên gia xác định. Chỉ là vì sao Diệp Khai tiến vào loại trạng thái này, thật sự là có chút ý vị sâu xa. Nói tóm lại, kết quả chuyên gia hội chẩn chính là hiện tại Diệp Khai đang thông qua năng lực bản thân tiến hành khôi phục, một khi tình trạng của hắn chuyển biến tốt đẹp, đạt tới mức có thể tự thanh tỉnh, như vậy sẽ tự nhiên tỉnh lại. Gia đình đạt được tin tức này đương nhiên là cảm thấy thả lỏng một ít, thế nhưng Diệp Khai nằm im lìm như vậy suốt ba ngày đêm, làm cho bọn họ vẫn thật lo lắng. Khi Diệp Khai mở mắt, cảm thấy thân thể của mình phi thường nhẹ nhõm, không còn chút cảm giác khó chịu. Sự tình lúc trước hắn vẫn còn nhớ thật rõ ràng. Lúc ấy bánh xe sau bị nổ, không khống chế được phương hướng, đã bị lệch ra khỏi cầu lớn, hắn bất đắc dĩ phải khởi động trang bị bắn ra ngoài, sử dụng hệ thống dưới ghế bắn ra ngoài xe. Chỉ là lực trùng kích quá lớn vượt ngoài ý định của hắn, bởi vì thứ này được thiết kế xếp đặt theo nhu cầu của máy bay chiến đấu, được gắn vào trong xe ô tô hiển nhiên có chút không thích hợp, tuy giữ được mạng nhưng thân thể khó tránh bị tổn thương. Bởi vì khi rơi xuống nước hắn đã bị nội thương, còn bị nước sông lạnh băng ngâm một đoạn thời gian. Khi hắn kiên trì tới lúc nhóm người Nhạc Sơn cứu hắn đi lên, Diệp Khai đã không còn khả năng chống đỡ nên bất tỉnh. Lần này hôn mê đến hiện tại mới tỉnh dậy. Diệp Khai mở to mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh còn treo chai truyền dịch, còn có máy giám sát đang vang lên thanh âm tích tích chậm rãi. - Ai, vận khí xem như không tệ, không đến nỗi chết cũng không biến thành người thực vật. Trong lòng Diệp Khai nghĩ thầm: - Không biết linh kiện trên người có còn đầy đủ hay không? Hắn nghĩ tới chuyện này liền không tự chủ được ngồi dậy. Đến lúc này, mới phát hiện bên cạnh hắn nằm sấp một người. - Dư tổng? Diệp Khai nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh, liền nhận ra được nguyên lai là Chung Ly Dư đang canh giữ trong phòng bệnh. Trong lòng Diệp Khai không khỏi có chút cảm động, cũng có một ít kinh ngạc, xảy ra chuyện này đoán chừng người trong nhà đều đến, Chung Ly Dư có thể xuất hiện tại đây rất hiển nhiên là do cha mẹ an bài, bởi vì họ thật rõ ràng Chung Ly Dư là nữ nhân của Diệp Khai, hơn nữa rất quan trọng đối với hắn.