Quan Môn
Chương 576
- Em nói xem, rảnh rỗi quá hay sao mà để móng tay dài như thế làm gì? Còn nữa, sao ngón giữa tay phải em trơn nhẵn móng tay vậy? Đừng nói là dài quá nên gãy rồi chứ?
Diệp Khai để ý thấy, ngón giữa tay phải của Bùi Quân Thu không để móng tay, hoàn toàn khác với các ngón còn lại, rất lạ kỳ.
Bùi Quân Thu nghe vậy, liền đỏ cả mặt, giận giữ nói:
- Sau này em sẽ để dài hết để cào cho anh chết! Có gan thì làm tiếp một hiệp nữa không!
- Tiếp thì tiếp, ai sợ ai chứ?!
Diệp Khai đáp.
- Có điều, em phải cắt móng tay trước đi.
- Hứ, sao em phải nghe lời anh?
Bùi Quân Thu cười khẩy, giơ hai bàn tay, giang rộng mười ngòn ra đung đẩy, dường như rất hài lòng với món vũ khí móng tay của mình.
- Không cắt cũng được.
Diệp Khai nhìn mấy móng tay dài ngoằng của Bùi Quân Thu, cảm thấy cô rất khó thỏa hiệp, bèn điều đình:
- Anh sẽ tìm găng tay cho em mang vậy.
- Hì hì...
Bùi Quân Thu nghe thế liền cười thích thú.
Lúc này, Diệp Khai cứ như trẻ con vậy. Ngày thường, hắn chẳng bao giờ thú vị đến vậy.
Sau một hồi ác chiến, mồ hôi ra hơi nhiều, Diệp Khai ra phòng khách rót chút nước uống.
- Anh mặc quần áo vào trước đi được không? Phô mông đi tới đi lui, nhìn khó chịu lắm.
Bùi Quân Thu nói.
- Thế thì sao?
Diệp Khai đáp dửng dưng.
- Mặc ra cởi vào phiền lắm.
- Không được.
Bùi Quân Thu lấy một cái khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới của Diệp Khai.
Điều hòa trong phòng chạy vừa phải, hai người đều quấn khăn tắm ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đưa mắt nhìn nhau.
- Làm sao đây?
Một lúc sau, Bùi Quân Thu hỏi.
- Gì mà làm sao đây?
Dương Khai giả vờ không hiểu.
Hắn biết rõ vấn đề của Bùi Quân Thu là gì.
Hai người đột nhiên phá vỡ ranh giới, quan hệ rõ ràng là đã thay đổi, từ nay về sau nên xem quan hệ giữa đôi bên là gì, đúng là một vấn đề.
Dù gì thì Bùi Quân Thu cũng không giống với Chung Ly Dư. Chung Ly Dư tuy gia cảnh rõ ràng, nhưng chuyện ban đầu khá phức tạp, Diệp Khai có ơn cứu sống với nhà cô, hơn nữa Diệp Khai còn giao tài sản của mình cho Chung Ly Dư quản lý, do đó Chung Ly Dư tình nguyện từ bỏ danh phận, làm người phụ nữ đứng sau lưng Diệp Khai.
Thậm chí người của nhà họ Diệp, bao gồm cả ông Diệp, cũng biết rõ về sự tồn tại của Chung Ly Dư, hơn nữa còn đã gật đầu.
Có lẽ, Sở Tĩnh Huyên cũng biết rõ chuyện của Chung Ly Dư, chỉ là vờ như không hay thôi.
Còn vấn đề của Bùi Quân Thu thì lại hơi khác.
Tuy cô không có quan hệ vợ chồng thật sự với người con trai đã chết của nhà họ Trần, hơn nữa gã chồng trên danh nghĩa cũng đã qua đời rồi, nhưng quan hệ về mặt danh phận thì không cách nào xóa bỏ được.
Dĩ nhiên, Bùi Quân Thu có thể chọn cách tái hôn, ông Trần cũng sẽ không ngăn cản cô, thực tế cũng không thể cản được. Nhưng nếu muốn gả vào nhà họ Diệp, thì đến nửa khả năng cũng chẳng có.
- Ăn xong rồi lau sạch, anh chuẩn bị bỏ mặc em hả?
Bùi Quân Thu lại định dùng ngón tay hành hạ Diệp Khai.
- Không có chuyện đó đâu.
Diệp Khai phủ nhận.
- Có điều, nếu bảo anh nói sẽ lấy em, chắc là em cũng chẳng tin đâu. Chúng ta đều đâu còn là trẻ con, em nghĩ anh giở trò giả dối này với em thì vui lắm sao?
Quả nhiên, Bùi Quân Thu nghe xong, không hề tức giận, mà chỉ rầu rĩ nói:
- Tất nhiên là em biết không thể, nhưng anh là đàn ông mà không biết dỗ dành em hay sao? Việc này đâu có khó khăn gì.
- Dỗ dành em thì đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng nếu bắt anh lừa em, thì thật sự rất khó.
Diệp Khai nói.
- Ôi, thôi bỏ đi, ai bảo anh nhỏ hơn em nhiều tuổi đến vậy. Nếu không phải vì lý do này, em cũng định tranh giành với Sở đại tiểu thư rồi. Dẫu sao thì bà đây cũng là người có chút thân thế mà.
Bùi Quân Thu nói có vẻ hơi nản lòng.
Nói ra thì, xuất thân từ tỉnh Hà Đông, Bùi Quân Thu cũng coi như là con cháu thế gia rồi.
Nhớ đâu nhà họ Bùi cô năm đó còn vượt mặt hẳn đám “tể tướng”, “tướng quân” hay “phò mã”, tài sản tích góp nhiều năm dồn lại phải nói là vô cùng nhiều. Mãi đến tận nay, sức ảnh hưởng của nhà họ Bùi ở tỉnh Hà Đông vẫn khá đáng kể.
Có điều, thân phận cháu dâu ông Trần của Bùi Quân Thu quả thật rất đáng lo, nhất là người chồng trên danh nghĩa của cô năm ấy còn hi sinh vì nước, có thể xem như là liệt sĩ, nên dù Diệp Khai có chịu lấy cô, thì chính bản thân cô cũng không thể vượt qua cánh cửa này.
Nếu vì chuyện này mà bị người đời chỉ trích, thì chi bằng sống một mình một cách tự do. Dẫu sao thì cô chỉ cần không công khai cắt đứt với nhà họ Trần, chỉ tự tìm tình nhân cho mình, thì chẳng ai nói gì được.
Thực tế, trước kia Bùi Quân Thu rất chịu khó giữ mình. Tuy Đế Hào là nơi do nàng mở ra, nhưng cũng chỉ là công cụ kiếm tiền thôi, nếu không thì đã chẳng xảy ra chuyện hai tên em chồng mất nết tính kế hại cô.
- Tóm lại thì tại số em khổ thôi, lẽ nào Bạch Hổ thật sự khắc chồng sao?
Bùi Quân Thu tò mò nhìn Diệp Khai.
Diệp Khai nghe vậy liền bật cười ha hả.
- Chuyện này thì hơi khó nói, nhưng người bình thường chắc không chấp nhận được.
Lần trước, lúc giải cứu Bùi Quân Thu, chính Lâm Tư Vũ đã ra tay giải quyết giúp cô. Tuy Diệp Khai biết dưa leo dính máu, nhưng không biết Bùi Quân Thu lại không có kinh nghiệm. Lần này đích thân trải nghiệm, nhận ra điểm khác biệt ở cô, cũng không rõ tâm lý ra sao hay vì lý do nào khác, mà cảm giác của Diệp Khai quả thực mãnh liệt hơn một chút.
- Thôi bỏ đi, không làm vợ anh cũng được, đỡ phải hại anh.
Bùi Quân Thu thở dài.
Thực bụng cô cũng lấy làm hoài nghi, không biết tin đồn liên quan đến Bạch Hổ khắc chồng rốt cuộc là thật hay giả. Nếu nói tin đồn đó vô căn cứ, thì chồng cô cũng chẳng bỏ xác bên ngoài. Nếu bảo không có ảnh hưởng nào từ việc đó, thì cô cũng không tin lắm.
- Chuyện này rất khó nói là thật hay giả.
Diệp Khai ôm Bùi Quân Thu nói.
- Có điều, đặc thù thể chất của em là thật. Nếu người bình thường có để mắt đến cơ thể em, thì thực sự rất khó nói là có chịu nổi hay không.
- Ý anh là, cậu hai nhà họ Diệp anh chịu được chứ gì?
Bùi Quân Thu tựa trong vòng tay hắn, ánh mắt chợt mơ màng, hai tay xoa lên lồng ngực Diệp Khai, thơ thẩn vẽ mấy vòng tròn.
- Nói mà không làm thì chỉ là lý thuyết suông. Chuyện này bản thân phải nỗ lực, em có thể tin tưởng được.
Diệp Khai cười một tiếng, rồi kéo khăn tắm trên người Bùi Quân Thu xuống.
- Còn chuyện khắc chồng?
Bùi Quân Thu làm bộ nói thêm một câu.
Diệp Khai ở thủ đô mấy ngày, hăng say hết mức cùng Bùi Quân Thu.
Một là vì đã nhẫn nhịn quá lâu, dục vọng cuối cùng cũng có chỗ phát tiết, hai vì là người mới, luyến gian tình nhiệt với Diệp Khai vừa hay lại rất ăn ý, nên có hơi đắm chìm trong khoái lạc.
Còn Sở đại tiểu thư, khoảng thời gian này lại cùng ông Sở xuống miền nam trú đông, nếu không thì Diệp Khai ở thủ đô đến mấy ngày mà không tới nhà thăm, Sở đại tiểu thư chắc chắn sẽ nổi đóa.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
89 chương
23 chương
187 chương
1703 chương
123 chương
387 chương