Quan Môn

Chương 560

Đơn giản mà nói, Diệp Tử Kiện bây giờ là người nắm toàn cục. Diệp Khai đi tới đây thì mấy người đang thảo luận vấn đề, thần sắc vô cùng ngưng trọng. Với tư cách là người quản lý thực tế của quân ủy, tổng tham mưu trưởng, người phụ trách chủ yếu chuyện quân tình, Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Kiện cùng với Lê thúc lúc này đang bố trí hàng loạt công việc. Các loại mệnh lệnh không ngừng từ căn phòng này truyền ra ngoài, ra lệnh cho các đơn vị chấp hành. - Ngoài lỏng trong chặt, nhất định phải chú ý điểm này. Không nên truyền bá tin tức ra bên ngoài, đừng cho bọn chúng có suy nghĩ bất hảo, phải thể hiện lòng tin, có năng lực, cũng có quyết tâm khống chế tất cả tin tức! Diệp Tử Kiện gọi điện thoại thì Nhị lão gia tử nhìn qua hắn. Sau đó Lê thúc dùng thân phận trưởng phòng tình báo tuyên bố mấy mệnh lệnh ra ngoài. Nhưng mà mệnh lệnh của Lê thúc đơn giản hơn nhiều, bởi vì tính chất công việc nên Lê thúc tích chữ như vàng, lời như châu ngọc. Nếu như nói Diệp Tử Kiện phải truyền đạt tinh thần từ trung ương xuống, như vậy Lê thúc truyền đạt là công tác cụ thể. - Đối với bọn này phải làm động tác giả, tránh bên Châu Mỹ đưa ra một ít tin tức kích thích dư luận, đối với việc làm phải tạm thời ít xuất hiện, nhưng tin tức kinh tế phải nổi bật một chút, truyền thông Hong Kong phải chú ý mật thiết, phát hiện có gì không đúng phải uốn nắn ngay. Diệp Khai nghe bọn họ nói chuyện suốt mười phút mới bật cười. - Hắc, ông chủ nhỏ trở về! Nhị lão gia tử nghe được tiếng cười nhìn qua thấy Diệp Khai ngoài cửa, gương mặt giãn ra không ít. - Nhị gia gia tốt, đại bá tốt, Lê thúc tốt, mọi người tốt. Diệp Khai lần lượt chào mọi người xong mới nói. - Cảm giác hào khí thật khẩn trương, làm con sợ tới mức không dám vào cửa. - Tranh thủ thời gian vào đi, đang chờ con đấy. Nhị lão gia tử khoát khoát tay, ý bảo Diệp Khai ngồi xuống nói chuyện. Diệp Khai ngồi vào chỗ của mình lại hỏi. - Trong điện thoại nói không rõ ràng, thân thể Phương lão thân thế nào rồi? Cho tới bây giờ trước khi lên đường tới Long Thành thì Diệp Khai được Lê thúc truyền tin tức, tại trong điện thoại nói mờ mịt là thân thể của Phương lão không tốt, đột nhiên nằm viện trị liệu, tình huống không chuyển biến tốt đẹp, lúc này khó mà đoán trước được, hắn nhanh chóng quay về kinh thành, bởi vậy Diệp Khai lập tức lên đường, thuận tiện còn mang theo Mộc Uyển Dung vội vàng đi vào kinh thành. Tuổi của Phương lão không nhỏ, đoạn thời gian gần đây tin tức nước ngoài liên tục đưa ra nhiều tin tức không tốt. Mỗi lần Phương lão đau đầu, truyền thông hải ngoại lại làm ầm lên, sau khi qua năm thì truyền thông càng chú ý nghiêm mật, trăm phương ngàn kế thông qua đủ con đường tìm hiểu tình huống sức khỏe của Phương lão, sau đó lại loan ra khắp nơi với mục đích không tốt. Lúc này bọn họ cũng ngửi được khí tức mẫn cảm, rõ ràng lại tuôn ra tin tức Phương lão bệnh tình nguy kịch, càng khiến nổi lên sóng to gió lớn. Trong nước thì truyền thông bị khống chế nghiêm mật, ngược lại không có tin tức truyền ra, nhưng mà tin tức này chỉ truyền lưu được trong thượng tầng, nhưng không phân biệt được thật giả. Đương nhiên với tư cách là người hiểu chuyện trong nước, không vượt qua hai mươi người biết tin này, mà bây giờ ngồi ở trước mặt Diệp Khai có ba vị, hiển nhiên là ba người trong hai mươi người này. Khó trách người khác lại đỏ mắt vì lão Diệp gia thanh danh hiển hách, chỉ nhìn cách xử lý tin tức và thủ đoạn làm việc thì không cho người ta đỏ mắt mới lạ. Diệp Khai cũng rất lo lắng thân thể Phương lão, nhưng mà hắn không lo lắng như người khac, bởi vì hắn biết rõ sống chết là do trời, phật độ người hữu duyên, Phương lão hiện tại dương thọ đã hết, mặc dù chỉ bệnh vặt cũng lớn chuyện, nhưng không phải bệnh nguy hiểm tới tính mạng, nhiều nhất làm người ta sợ bóng sợ gió một hồi. - Tin tưc hiện giờ truyền về thì tình huống không thể lạc quan! Lê thúc nhìn Diệp Khai giải thích. - Bởi vì bệnh tuổi già và cơ năng thân thể thoái hóa, bác sĩ cũng không có thượng sách, chỉ có thể cầu may, tất cả phải xem tạo hóa của Phương lão. Theo Lê thúc nói thì hôm nay Phương lão vẫn hôn mê, chưa thanh tỉnh, tất cả mọi người rất lo lắng. - Vốn không định bảo con quay về, nhưng mà Phương lão tương giao với con, cũng xem trọng con, thời điểm này con ở kinh thành cũng thuận tiện, có chuyện gì cũng thuận tiện một ít. Nhị lão gia tử nhìn Diệp Khai nói ra. Diệp Khai gật gật đầu, Phương lão đối với hắn không tồi, cái khác không nói, chỉ cần mấy năm trước đi Minh Châu một chuyên, đã giúp hắn và Diệp Tử Bình rất nhiều công việc, nếu không phải có Phương lão ủng hộ thì thành phố Minh Châu khó phát triển, Diệp Tử Bình muốn thuận lợi phát triển kinh tế Minh Châu cũng không dễ dàng như vậy. Chớ đừng nói chỉ hiện giờ mình làm được quan chức cấp chính sảnh, tất cả là do Phương lão đề bạt, nhưng mà Phương lão cũng không ngờ Diệp Khai làm chính sảnh cũng nhanh chóng bắt tay vào làm việc, nhưng trong thời gian ngắn thế sự vô thường, tất cả không thể nói là nắm trong lòng bàn tay. - Cũng không cầ lo lắng, Phương lão cát nhân thiên tướng, tuy lớn tuổi, nhưng mà con xem ra mệnh của Phương lão chưa tuyệt, chống đỡ bốn, năm năm không thành vấn đề. Diệp Khai tin tưởng tràn đầy nói ra. - Con học xem tướng khi nào vậy? Đại bá Diệp Tử Kiện nói ra. - Xem tướng thì chưa hẳn, nhưng mà xem khí sắc đoán sinh tử vẫn có chút tâm đắc. Diệp Khai nói chuyện nửa thật nửa giả, nhưng mà mọi người không để trong lòng, xem như hắn đang khoác lác. Dù sao cũng là người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi, ngẫu nhiên nói khoác cũng không phải đại sự gì, huống hồ trong phòng này đều là trưởng bôi của hắn, tự nhiên không cảm thấy gì không thích hợp. - Hiện tại khó giải quyết nhất chính là trong cao tầng có người truyền tin tức này ra ngoài, nếu không thì truyền thông sẽ tràn ngập tin tức Phương lão bệnh nguy kịch. Nhị lão gia tử vỗ vỗ thành ghế, vẻ mặt không vui nói ra. - Phòng quỷ bên ngoài, không thể phòng trộm trong nhà. - Đây là khó tránh khỏi, trong người một nhà cũng có mâu thuẫn, huống hồ đại sự lớn như vậy thì thế lực khắp nơi khác nhau, tự nhiên cũng làm ra một vài chuyện không phù hợp lợi ích quốc gia. Diệp Tử Kiện an ủi Nhị lão gia tử. - Nhưng vẫn đáng giận! Nhị lão gia tử có chút ghét ác như cừu. Lê thúc ở bên cạnh chen miệng vào. - Để lộ bí mật là thường xuyên có, chẳng có gì lạ. Nhưng tôi cảm thấy ông chủ nhỏ nên vào bệnh viện thăm Phương lão một chút. - Vì cái gì? Nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Kiện nghe xong đều có chút kinh ngạc. Thời điểm này là thời khắc các lãnh đạo khẩn trương, nếu như nói Phương lão không xong thì có nhiều việc phải dừng lại. Mặc dù nói đồng chí Giang Thành vị trí đã ổn định, nhưng một khi có đại xự diễn ra thì mọi người không có bao nhiêu tin tưởng vào hắn cả, cho nên sự tồn tại của Phương lão chính là Định Hải thần châm, đặt ở nơi nào thì nơi đó ổn định, cũng làm mọi người cảm thấy an lòng. Nếu không có thì Phương lão vừa vào viện thì bên này cũng không khẩn trương như vậy, e sợ cho ra đường rẽ gì đó, đủ thấy hắn có bao nhiêu quan trọng với quốc gia.