Quan Môn

Chương 556

- Bằng không thì như thế nào, người ta thả mày quay về ăn năm mới, chính là hy vọng mày xảy ra vấn đề, như vậy càng dễ cho người ta lấy cớ! Cố Thành lại nói. - Nếu như mày chạy đó là tốt nhất, nếu như mày không chạy người ta cũng biết tao tỏ thái độ trong việc này, nếu như tao có can đảm bảo vệ mày, tin tưởng lập tức sẽ có người đối phó tao ngay. Cho nên nói đây là cái bẫy. - Vậy làm sao bây giờ? Vợ Cố Thành gấp lên, nói: - Nhưng bây giờ tiểu Bình về nhà, chẳng phải nói chúng ta đã trúng bẫy của người ta sao? Lão Cố sao không ngăn cản? - Tình thế bức người, không có chỗ lựa chọn. Cho dù chúng ta lựa chọn thế nào thì ván này cũng phải ứng phó chính diện, trốn là trốn không khỏi. Cố Thành hừ một tiếng nói. - Cố Thành tôi cũng không phải do bùn nặn ra, chỉ một thằng con nít mà dám chọc tôi! Cho nên chuyện này biết rõ là cái bẫy cũng phải chui vào. - Chuyện này phải làm sao bây giờ? Vợ của Cố Thành có chút bận tâm. Mặc dù nói Cố Thành tại tỉnh Hà Đông có được thể lực rất lớn, nhưng mà phóng nhãn khắp cả nước, một thì cán bộ tỉnh bộ chẳng là cái gì. Dứt bỏ lực ảnh hưởng thực tế thì chỉ có trong tỉnh Hà Đông thì chỉ có vài người hơn hắn, về phần nói cán bộ phó tỉnh bộ có hơn vài chục người, tăng cộng thêm các cán bộ kỳ cựu, thật sự là có khối người. Người bình thường cho rằng Cố Thành hắn có thế lực rất lớn, nhưng mà thực tế vào thời khắc mấu chốt lại không thể không cân nhắc, cấp bậc của hắn trong tỉnh còn co vài người to hơn, nhưng mà hắn có chút thua kém người ta. Nhất là vào thời kỹ mẫn cảm này, đồng chí bi thư Nhạc Sơn ôm đòm tỉnh trưởng, quyền thế đạt tới đỉnh phong. Khong như những bí thư trước đó vừa được phái tới tỉnh Hà Đông này gặp phải nhiều chuyện, lực lượng của Nhạc Sơn không ai có thể chế ước, đây cũng là thời kỳ nguy hiểm nhấ của Cố Thành. Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Binh vào lúc này chọc vào Diệp Khai, bị hắn bắt lại. Mặc dù hiện giờ noi Cố Binh bị Diệp Khai thả ra ăn mừng năm mới, nhưng mà trong nội tâm Cố Thành rất rõ ràng, chiêu thức này của Diệp Khai vô cùng xinh đẹp, làm hắn có khổ không noi nên lời, hết lần này tới lần khác không có biện pháp gì. Nếu như Cố Binh không có bị Diệp Khai thả ra, Cố Thành có rất nhiều loại biện pháp có thể cho Cố Binh thuận lợi bỏ chạy, sau đó mai danh ẩn tích. Nếu thật sự là như vậy, Cố Thành chẳng những không có chuyện còn có thể cắn ngược lại Diệp Khai, làm cho hắn không bắt được Cố Binh, hoàn toàn giả thành bộ dáng bị hãm hại, dù sao Cố Binh không còn, không có người đối chứng thì làm gì được hắn đây. Nhưng mà hiện tại Cố Binh về nhà, trách nhiệm bỏ chạy phải nằm trên đầu của Cố Thành. Nếu như hắn dung túng con trai bỏ trốn, vậy hắn không cần phải làm chức phó thư ký tỉnh ủy nữa, ai cũng không bảo hộ được hắn. Không chỉ mất chức mà còn bị điều tra các loại việc làm sai trái trươc kia. Còn co thể tìm được chứng cớ định tội Cố Binh. Cho nên bỏ trốn tuyệt đối không thể làm được, Cố Thành cũng nghĩ qua nên xử lý vấn đề này thế nào, nhưng mà hiện giờ không tìm được biện pháp tốt, chẳng lẽ nói thật là sau lễ mừng năm mới lại mang Cố Bình quay về? Nếu là vậy thì uy tín của Cố Thành tại tỉnh Hà Đông này đem đi quét rác đi. CŨng không có người nào bám vào cánh chim của Cố Thành nữa, bởi vì vậy hắn đã bị mất đi quyền lực. - Trước thành thành thật thật ở qua năm mới đi. Tạm thời Cố Thành không nghĩ ra được đối sách nào khác, mặc dù có đối sách thì Cố Thành cũng không thể nói cho vợ và con được. Dùng cách nói của Cố Thành thì lão bà và con trai của hắn chính là đầu người não heo. Nếu nói những an bài này cho bọn họ nghe thì tuyệt đối chỉ có chỗ hỏng, còn không bằng chẳng nói để bớt lo. ************************* Cổ ngữ có nói: 23 tháng chạp thì ông táo lên trời, báo cáo với thượng đế chuyện ở nhân gian. Long Thành cũng có phong tục này, trên cơ bản cũng học theo dân phương bắc, nói thí dụ như trong mấy ngày này phải nói "Vâng, tốt" là cát ngôn, không nói "Không, không có" làm người ta phiền lòng. Diệp Khai mang theo lái xe Lý Thuận cùng mấy vị thị ủy đi tới cơ sở quần chúng. Ngày lễ ngày tết an ủi quần chúng, đây là truyền thống tốt đẹp, an ủi cả những đồng chí đã về hưu, động viên quần chúng, thăm gia đình liệt sĩ, còn có các nhân vật đặc thù. Bí thư thị ủy Kim Trạch Khải, thị trưởng Mộc Uyển Dung, phó thư kí thị ủy Tạ Thế Hào, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố Diệp Khai, đây là mấy vị đại nhân vật, tất cả đều chia nhau đi mấy nhóm đi chúc mừng. Diệp Khai phân phối nhận đi an ủi chúc mừng các đồng chí về hưu. - Phân chia này thật ý tứ. Diệp Khai xem xong nhiệm vụ thì cười rộ lên. - Ý tứ như thế nào? Lý Thắng có chút tò mò hỏi thăm. Với tư cách lái xe do Diệp Khai lựa chọn, bản thân Lý Thắng cũng xuất thân từ tình báo, nhìn thấy Diệp Khai cũng không sợ trước sợ sau như trước kia. - Đám cán bộ về hưu chính là những kẻ khó đối phó nhất, tết âm lịch an ủi bọn người này không ai nguyện ý, bởi vì sợ bọn người này kể khổ càu nhàu. Diệp Khai nói ra. - Không nghĩ tới đám người này thật thất đức, lại đem nhiệm vụ này ném cho tôi. Theo đạo lý mà nói, Diệp Khai mới đến, loại trường hợp này tuy cũng có thể tham gia, nhưng mà phân hắn làm nhiệm vụ khó thì có chút nham hiểm, nhưng mà suy nghĩ một chút thì người khác tiếp nhiệm vụ này, tối đa sẽ ứng phó hai câu, qua loa hai câu, quay đầu lại xem như không có chuyện gì. Nhưng mà Diệp Khai thì khác, hắn là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố, những vấn đề đám lão đầu này phản ảnh nếu hắn hờ hững thì tương lai sẽ bị người mắng. Quả nhiên dọc theo con đường này nghe không ít lời càu nhàu. Cũng may Diệp Khai tuổi trẻ, những lão nhân này rất vui mừng, hơn nữa bọn họ cũng nghe được trước kia Diệp Khai ra tay sửa trị tứ bá ở Long Thành, đã cảm thấy bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố này không tồi. Cho nên bực tức thì bực tức, ngược lại không có người nào làm khó hắn. Sau khi quay về thị ủy, đoàn người cùng ăn cơm. Đại sư phụ trong nhà ăn tuổi đã khá lớn, nghe nói đã ở chỗ này hơn hai mươi năm, lúc này đang dán hình ông táo trong bếp, sau đó còn dùng nước đường bôi lên miệng của ông táo. Thời điểm người bên ngoài tới hắn nói. - 23 tháng chạp, Táo quân gia gia lên thiên đình, trong miệng ăn kẹo ăn đường, trước mặt Ngọc Hoàng nói tốt vài lời, trong năm nay chúng ta ăn tốt mặc đẹp. Mọi người nghe xong thì cười, nhưng mà bí thư thị ủy Kim Trạch Khải lại tỏ vẻ, là dân chúng ở Long Thành này nên khi bọn họ còn nhỏ cũng thường xuyên làm loại chuyện này. - Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã tới năm mới rồi, lúc trước còn tham ăn kẹo vừng kẹo đường, lại bôi lên miệng ông táo để cầu phúc. Kim Trạch Khải hơi cảm khái. Ngồi ở giữa đoàn người mà Diệp Khai không có bao nhiêu cảm khái, những người khác trên cơ bản đều gật đầu, nhao nhao phụ họa, tỏ vẻ tình huống năm nay chuyển biến tốt, ít nhất là sinh hoạt của dân chúng cải thiện rất nhiều. Phó thư kí Tạ Thế Hào tuổi hơi lớn, gần đây vận khí của hắn không tốt, chẳng những không lên chức, còn bị Diệp Khai đè một đầu, tâm tình không được khá, nói chuyện thì chúa xót. - Lại nói tiếp, ông táo cũng không may. - Nói như thế nào? Có người hỏi. - Trong một năm ông táo chỉ ở trong bếp mà thôi, ngửi được mùi hương mà không được ăn, miệng khô không có nước uống. Lại mệt nhọc bảo vệ một nhà bình an, chức vị tuy thấp nhưng tinh thần tốt. Ngay cả bà táo lấy chồng theo chồng cũng chưa từng nói nửa câu oán than. Tạ Thế Hào nói tieoes. - Thật vất vả mới được một ngày, 23 tháng chạp lên thiên đình nghỉ ngơi, giao thừa thì quay về làm nhiệm vụ. Các người nghĩ xem, hai người bọn họ có thể nói bậy với Ngọc Hoàng Đại Đế hay không? Ngay cả người ta cũng mua đường dỏm để thoa lên miệng ông táo, trong miệng nói lẩm bẩm, 23 tháng chạp ông táo lên thiên đình, nói lời hữu ích không nói chuyện yêu ma. Thừa dịp ông táo không chú ý dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy kẹo đường che miệng của ông táo bà táo ra ngoài. Số kẹo này chia xẻ cho người nhà. Mọi người nghe xong lập tức cười lên. Vừa vặn đại sư phụ đi tới, ra mang thức ăn lên, còn đem một viên kẹo mạch nha theo. - Ha ha, lấy may mắn, hy vọng năm nay trong thành phố có thêm nhà cao tầng. Bí thư thị ủy Kim Trạch Khải cầm một viên kẹo mạch nha lên ăn. Những người khác cũng nhao nhao cầm lên, Diệp Khai cũng không ngoại lệ. Nhưng đối với hắn kẹo mạch nha này không có tốt gì, hơn nữa hắn cũng phát hiện Tạ Thế Hào không muốn ăn. Dường như Tạ Thế Hào cũng thấy Diệp Khai đang nhìn hắn, vừa cười vừa nói. - Lớn tuổi nên có hai cây răng đã không vững, kẹo mạch nha này tôi rất thích ăn, nhưng mà lo lắng mang theo hai cây răng đó. - Vậy cũng rất tốt, dù sao đón người mới đổi hai cây răng cũng được. Kim Trạch Khải cười nói. Kim Trạch Khải và Tạ Thế Hào đã sớm quen nhau, ngược lại không sợ mà chê cười vài câu. - Kim bí thư nói thạt nhẹ nhàng, đổi một cái răng cũng mấy trăm đồng đấy, nhưng mà dùng nó đón người mới thì hơi đắt. Tạ Thế Hào trả lời. Thị trưởng Mộc Uyển Dung xen vào. - Tạ bí thư nói có đạo lý, chuyện năm nay nghe được không ít nghị luận, giá dược phẩm trên thị trường tăng tốc rất nhanh, ảnh hưởng tới dân chúng. - Chi phí chữa bệnh chính phủ không đủ sức, mà viện phí thì hơi cao, gia đình bình thường muốn xem bệnh thì phải ưu đãi đôi chút. Kim Trạch Khải cũng có chút cảm xúc, với tư cách bí thư thị ủy, hắn phải đối mặt với nhiều vấn đề, nhưng hắn vẫn nói. - Nhưng chế độ cải cách thuế ở chỗ chúng ta là làm thí điểm, công tác năm nay phi thường gian khổ, tôi có chút lo lắng có làm được không, áp lực từ chính phủ rất lớn, Mộc thị trưởng phải tốn nhiều tâm lực rồi. - Phải nghĩ biện pháp tăng thu giảm chi, có lẽ đối phó được. Mộc Uyển Dung lại nhíu mày, nói: - Nhưng mà phương diện chi phí công cộng nhất định sẽ bị ảnh hưởng lớn, đến lúc đó vệ sinh cùng giáo dục là hai khu vực trọng điểm, nhưng mà vấn đề cũng khá lớn. Phân chế độ thuế nói nghe hay lắm, nhưng mà bụi quay về bụi, tài chính ở địa phương phân tới nhiều nơi giảm nhiều, cho nên ngành dịch vụ công cộng sẽ giảm đi, giáo dục cùng vệ sinh đứng mũi chịu sào. Nếu như không giảm chi hai khu vực này, tài chính của địa phương tăng thêm nhiều áp lực. Diệp Khai cầm một viên kẹo mạch nha thè lưỡi ra liếm một cái, đã cảm thấy có chút ngọt, nhưng mà cẩn thận chặc lưỡi một cái, lại cảm thấy dư vị của viên kẹo này đắng chát. Trong lòng của hắn bỗng nhiên khẽ động, nghĩ thầm chế độ thuế này trên thực tế cũng không khác bao nhiêu viên kẹo này, tài chính trung ương tang thu mạnh thì đó là chuyện tốt, nhưng mà tùy theo đó mang rất nhiều phiền toái, nhưng đây là chuyện khó tránh khỏi. Đến cuối cùng là ngọt là khổ vẫn khó mà kết luận được. Đại khái là gần tới tết âm lịch, bình thường đám thị ủy bằng mặt không bằng lòng, lúc này đều cười cười nói nói và ngồi ăn chung với nhau, nhìn qua rất có sinh khí. - Diệp bí thư trong tết có tính gì không? Kim Trạch Khải nhìn Diệp Khai lại hỏi. - Quay trở lại kinh thành thăm các trưởng bối, lại đi Minh Châu một vòng. Diệp Khai trả lời sau đó hỏi ngược lại. - Bên thị ủy có phân công gì thêm không? Diệp Khai hỏi. Ý hắn hỏi những lời này rất đơn giản, thời điểm có trách nhiệm thì hắn sẽ làm, còn thời gian khác hắn muốn nghỉ ngơi. - Vậy anh có thể cùng Mộc thị trưởng quay về kinh thành đi, nàng ba năm nay chưa quay về, năm nay cho dù như thế nào cũng phải quay về mới được. Kim Trạch Khải nói ra. - Ah, vậy cũng xem như cùng đường. Diệp Khai gật đầu nói. Kỳ thật Diệp Khai cũng không có ý định cùng đi với Mộc Uyển Dung, dù sao hắn cũng có ý định của mình, qua mấy ngày nữa hắn phải quay về Minh Châu vấn an cha mẹ, sau đó lại đi kinh thành chúc tết, đợi đến lúc đầu năm thì quay về tỉnh Hà Đông công tác. Mộc Uyển Dung nhìn qua Diệp Khai, trong nội tâm cảm thấy hứng thú với thằng này. Nhưng ma nghĩ tới cùng quay về kinh thành với Diệp Khai thì Mộc Uyển Dung không có nghĩ qua, dù sao nam nữ hữu biệt, thực tế tuổi của nàng không tính là lớn, tuy lớn hơn Diệp Khai mười tuổi, nhưng mà đứng chung một chỗ khác nhau thật sự không tính là lớn, ít nhất đứng cùng Diệp Khai và đám thị ủy khác càng nổi bật. Nếu như hai người cùng nhau quay về kinh thành, sợ rằng sẽ có tin đồn. Phó thư kí Tạ Thế Hào nói. - Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố mới vừa đề xuất tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị, đột nhiên Diệp bí thư không ở đây có phải không thuận tiện không? Không có người nào ở lại chỉ thị, rất khó nói chuyện này có khống chế được hay không... Nói thật ra Tạ Thế Hào đối với cái chính sách tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này không có hảo cảm gì. Ngày lễ ngày tết có qua có lại là chuyện không tránh khỏi, có người không thích thu lễ, có người ưa thích thu lễ, Tạ Thế Hào cảm thấy Diệp Khai làm ra chuyện này hoàn toàn là hành vi hại người không lợi mình, Diệp Khai có nhiều tiền cho nên không biết gạo cải dưa mắm gì đó, cho nên không biết người khác có già trẻ cần nuôi. Dùng trình độ hiện giờ thì lương lãnh đạo đủ sống sao? Nếu như nói không có thêm chút thu nhập, mọi người ai tốn sức tranh giành vị trí làm gì, có cần phấn đầu làm lãnh đạo không? Thiệt tình vì nhân dân phục vụ sao? Hoặc là có người sẽ nghĩ như vậy, nhưng mà đại đa số người chỉ muốn cải thiện địa vị xã hội của mình, thuận tiện vơ vét của cải mà thôi, nhưng mà chỉ lo vơ vét của cải thì những người kia cuối cùng đã thành tham quan. Tình hình thực tế như thế, ngược lại cũng không phải Tạ Thế Hào có bất mãn gì với Diệp Khai, bởi vì hắn sớm nhìn thấu tình đời rồi. Cho nên hắn đối với tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này không có bao nhiêu hảo cảm.