Quan Môn
Chương 531
-Nghe xong lời nói của Mộc Uyển Dung, bí thư Kim Trạch Khải cũng gật nhẹ đầu, trong nội tâm có chút xấu hổ, bởi vì hắn sơ sót làm cho những thế lực xã hội đen có cơ hội phát triển mạnh mẽ như thế, hiện tại nghe tiếng pháo nổ, kỳ thật giống như một loại mỉa mai đối với sự quản lý không đủ trách nhiệm của hắn trong những năm gần đây.
Mặc dù nói nền kinh tế của Long Thành phát triển trong mấy năm gần đây đã được cải thiện khá tốt, nhưng phương diện trị an xã hội xác thực xuất hiện một vài vấn đề, đã tạo thành đủ loại hoang mang cùng ảnh hưởng đối với nhân dân quần chúng.
Diệp Khai ngồi một bên lãnh đạm quan sát trong những ủy viên thành ủy Long Thành có người nào là có thể kết giao, người nào cần phải đề phòng, có thể bởi chính nguyên nhân từ thân thể hắn, cho nên cảm ứng trong phương diện khí cơ đặc biệt mãnh liệt một ít, rất nhanh hắn đã có chút kết luận.
Đương nhiên, nếu như muốn xác định cũng còn phải quan sát nhiều hơn, dù sao ấn tượng đầu tiên tuy thật trọng yếu, nhưng vẫn không phải là toàn bộ, làm như vậy quả thật cũng có chút qua loa mất rồi.
- Diệp bí thư, anh có điện thoại!
Bỗng nhiên một đồng chí trong thành ủy cầm điện thoại đến tìm Diệp Khai.
- Cảm ơn!
Diệp Khai cảm ơn, cầm điện thoại nói:
- Alo, tôi là Diệp Khai.
- Đồng chí Diệp Khai, làm sao anh có thể như vậy?
Ngữ khí của đối phương phi thường bất thiện:
- Chưa được Ban kỷ luật thanh tra tỉnh phê chuẩn, anh làm sao có thể đem bí thư Ủy ban tư pháp đồng chí Quách Sĩ Tuyền cùng cục trưởng Cục cảnh sát đồng chí Trữ Học Tư bắt giam? Anh làm như vậy là không hợp quy củ! Đây là không tôn trọng Ban kỷ luật thanh tra tỉnh!
- Ông là ai?
Diệp Khai nghe xong, vẻ mặt không chút cao hứng hỏi ngược lại.
- Tôi là ai?
Đối phương lập tức nổi giận:
- Tôi là ai anh cũng không biết, anh còn đi tới Long Thành làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra? Tôi chính là phó bí thư Tôn Kế Nhân của Ban kỷ luật thanh tra tỉnh!
- Nguyên lai là Tôn bí thư sao, vậy ông muốn làm sao bây giờ?
Diệp Khai tức giận nói:
- Dù sao người đã bị tôi bắt lại, chẳng lẽ còn muốn thả hay sao?
- Làm sao bây giờ? Anh phải có câu trả lời cho Ban kỷ luật thanh tra tỉnh!
Tôn Kế Nhân rít gào trong điện thoại.
- Trả lời cái rắm!
Diệp Khai nhịn không được mắng:
- Ông chỉ là một phó chức còn dám đại biểu Ban kỷ luật thanh tra tỉnh rồi sao? Có gan thì ông cách chức của tôi đi!
- Anh…?
Tôn Kế Nhân nghe xong có chút nghẹn họng trợn mắt, không nghĩ tới Diệp Khai lại trực tiếp mắng lời thô tục vào mặt hắn, loại sự tình bên dưới phạm thượng hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được, không khỏi có chút kinh sợ nói:
- Anh…anh…trong mắt không có lãnh đạo!
Tôn Kế Nhân đã công tác trong Ban kỷ luật thanh tra tỉnh đã nhiều năm, xem như là cán bộ có tư cách lão thành, từ trước tới nay chỉ có người sợ hắn, không có người nào hắn sợ hãi, thế nhưng không nghĩ tới ở trong tỉnh Hà Đông rõ ràng có một cán bộ hiếm thấy như Diệp Khai, còn dám ngay mặt chống đối hắn, ngang nhiên khiêu khích hắn, còn thách thức Tôn Kế Nhân cách chức của hắn.
Loại chuyện này cho dù Tôn Kế Nhân muốn làm cũng không làm được.
Tôn Kế Nhân bất quá chỉ là cấp chính sảnh mà thôi, mà Diệp Khai cũng là cấp chính sảnh, tuy Tôn Kế Nhân làm việc trong Ban kỷ luật thanh tra tỉnh, nhưng chỉ là phó bí thư, có lẽ còn có chút lực uy hiếp, nhưng nếu như một bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố như Diệp Khai không thèm lưu ý tới hắn mà nói, hắn cũng không thể làm được gì, tối đa chỉ có thể đi tới gặp bí thư Ban kỷ luật thanh tra tỉnh Tần Phương Trần mà cáo trạng.
Nhưng nếu như làm thế trong vô hình tự đem mình hạ xuống một cấp bậc rồi.
Nếu để bí thư Tần Phương Trần biết được, hắc, ngay cả một cán bộ cấp dưới mà ông cũng không làm gì được, còn muốn gọi tôi ra mặt, thật đúng là có bản lĩnh ah, thật là làm tăng thể diện cho Ban kỷ luật thanh tra tỉnh chúng ta ah!
Nếu như Tần Phương Trần thật sự nghĩ như vậy thì xem như tiền đồ của Tôn Kế Nhân đã biến thành ảm đạm không chút ánh sáng, không nói sẽ bị đá qua một bên, chỉ nói bí thư người ta gạt ngươi bỏ sang bên biên giới không phân công tác gì đàng hoàng cho ngươi làm, thì ngươi cũng bị rỗi rảnh tới phát điên.
Công tác của Ban kỷ luật thanh tra chủ yếu là soi mói tật xấu của người khác, nhưng không phải muốn tùy ý soi mói thì soi mói được, bình thường đều phải được thượng cấp lãnh đạo phê chuẩn, sau đó mới có thể chủ động đi tra xét hành vi của một cán bộ nào đó, nếu ngươi tùy tiện đi soi mói người, nói không chừng lãnh đạo đầu tiên soi mói ngươi trước đã.
- Tôi nói Tôn phó bí thư, hai chúng ta đều là cấp chính sảnh, ông nói ai là lãnh đạo của ai đây?
Diệp Khai xì mũi coi thường nói.
Đối với cuộc điện thoại gọi tới không chút phân biệt thị phi kia, dùng giọng điệu tự cho mình là lãnh đạo, muốn răn dạy người khác, Diệp Khai tự nhiên không cần cho hắn sắc mặt tốt gì, cho dù đứng trước mặt bí thư Ban kỷ luật thanh tra tỉnh Tần Phương Trần, Diệp Khai cũng có thể ngồi thẳng người, phó bộ cấp đối mặt với chính sảnh cấp, tuy có một ít ưu thế nhưng cũng chỉ có hạn mà thôi.
Nhấc là ở trước mặt cán bộ trẻ tuổi tới mức làm người lộn ruột như Diệp Khai, cho dù là đám quan viên cấp chính bộ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng vô lễ, có một câu nói như thế nào? Đừng khi dễ thiếu niên vô tài!
Diệp Khai trẻ tuổi chính là vốn liếng, càng quá trẻ tuổi thì càng ý nghĩa về sau con đường quan trường của hắn còn rất dài, cho dù kéo tư lịch, Diệp Khai cũng có đầy đủ thời gian đi so đấu cùng người khác, huống chi ngươi thật nghĩ sau lưng một cán bộ mười chín tuổi sẽ không có một thế lực cường đại tới mức đáng sợ nào đang ủng hộ hắn hay sao?
- Chẳng lẽ Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành không phải lệ thuộc Ban kỷ luật thanh tra tỉnh hay sao?
Tôn Kế Nhân cả giận nói.
- Chuyện này thì tôi thừa nhận, Ban kỷ luật thanh tra vốn làm việc dưới hai tầng lãnh đạo của Đảng ủy cùng Ban kỷ luật thanh tra đồng cấp đấy.
Diệp Khai nghiêm trang hồi đáp:
- Nhưng mà Tôn phó bí thư, ông hình như chỉ mới là phó bí thư đi? Tần bí thư còn chưa nói gì, ông vội vã nhảy ra làm chi? Chẳng lẽ nói bí thư Ủy ban tư pháp đồng chí Quách Sĩ Tuyền của thành phố Long Thành có liên quan gì với ông sao? Bởi vì tôi bắt hắn cho nên ông tức giận sao? Muốn thay hắn ra mặt à?
- Anh…
Tôn Kế Nhân có chút chột dạ, thật lâu mới lên tiếng:
- Ngậm máu phun người!
Dứt lời Tôn Kế Nhân gác mạnh điện thoại, thở hồng hộc ngồi xuống, hắn làm sao cũng không nghĩ đến Diệp Khai không cho hắn một chút mặt mũi, rõ ràng còn chống đối thẳng với hắn, chẳng lẽ lời đồn đãi không giả, người này là một kẻ cứng đầu ngu ngốc hay sao?
Theo vài câu đối thoại ngắn gọn vừa rồi, Tôn Kế Nhân có thể cảm giác được Diệp Khai tựa hồ không hề cho ai mặt mũi, cán bộ còn trẻ như hắn vậy mà không biết tôn lão kính hiền, quả thật là quan trường dị loại!
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
89 chương
23 chương
187 chương
1703 chương
123 chương
387 chương