Quan Môn
Chương 525
Lần này Diệp Khai trọng quyền xuất kích, vận dụng lực lượng quân đội muốn đem những thế lực xã hội đen một lưới tóm gọn, xác thực là rất được lòng người.
Đến lúc này, trong mọi người ngoại trừ một số người dụng tâm kín đáo, đại bộ phận đều vui vẻ khi chứng kiến loại tình huống này xuất hiện, thật tình hi vọng Diệp bí thư cường thế quét ngang, có thể đem nền trị an của thành phố Long Thành nghiêm túc đổi mới hoàn toàn.
- Đồng chí Diệp Khai, anh làm như vậy là không đúng!
Đột nhiên trong hội trường vang lên một thanh âm phi thường tức giận.
Mọi người nghe xong chợt sững sờ, trong lòng tự nhủ Diệp Khai đã tỏ vẻ vô cùng cường thế như vậy rồi, như thế nào còn có người dám động thân mà ra, ngược dòng mà lên đây này? Không sợ gió lớn thổi đau đầu lưỡi?
Nhưng sau khi nhìn thấy rõ người lên tiếng, trên mặt mọi người xuất hiện thần sắc phức tạp, lần này xem như có trò hay để nhìn, ở trước mặt mọi người chỉ trích Diệp Khai, không phải là người khác, chính là ủy viên thành ủy ngồi trên đài chủ tịch, bí thư Ủy ban tư pháp Quách Sĩ Tuyền.
Quách Sĩ Tuyền ra mặt chỉ trích Diệp Khai cũng là hành động bất đắc dĩ.
Nếu như không phải đã hết biện pháp hắn cũng không muốn ngay mặt chống lại người không rõ lai lịch như Diệp Khai, dù sao cán bộ cấp chính sảnh còn trẻ như vậy vẫn do bộ trưởng Niếp Vân Phi của Ban tổ chức trung ương tự mình điểm danh phái xuống, còn có thể là người bình thường sao?
Chớ đừng nói chi ngay cả tư lện quân khu tỉnh Trình Quan Thu cùng tướng quân từ văn phòng Quân ủy đến đều phải hướng Diệp Khai xin chỉ thị, suy nghĩ tới bối cảnh sau lưng Diệp Khai đã đủ làm người hoảng sợ.
Thế nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác, tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn vốn chỉ ngồi xem náo nhiệt, chắc chắn sẽ không nhúng tay, bí thư thành ủy Kim Trạch Khải lại không nên ra mặt, một khi hắn ra mặt sẽ biến vấn đề càng thêm phức tạp, tựa hồ sẽ giống như toàn bộ thành ủy Long Thanh đều bao che cho phần tử xã hội đen nơi này hoành hành.
Mà chủ tịch thành phố Mộc Uyển Dung đi vào Long Thành hơn nửa năm, còn chưa đứng vững gót chân, chắc chắn sẽ không vì những chuyện rối rắm này mà ra mặt, quét xã hội đen đối với nàng thật có lợi, quét không được nàng cũng không bị tổn thất, dù sao nàng không cần vì tiền nhiệm chủ tịch lưu lại những vấn đề rối rắm mà phải chịu trách nhiệm.
Về phần cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Trữ Học Tư, tuy hắn cũng là phó chủ tịch thành phố nhưng bàn về bài danh trong Đảng, hắn còn chênh lệch quá nhiều, tự nhiên không dám cùng ủy viên thành ủy cấp chính sảnh, bí thư Ban kỷ luật thanh tra công khai khiêu chiến.
Nhưng Quách Sĩ Tuyền thì khác, hắn được phân công quản lý chính là công, kiểm, pháp, tư, ngay cả trị an xã hội cũng do hắn quản lý, nếu hắn tùy ý cho Diệp Khai ở đây phát huy, vậy cũng giống như hắn hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, về sau gặp mặt Diệp Khai đoán chừng hắn không cách nào ngẩng đầu lên được nữa.
Nói thế nào đều là ủy viên thành ủy, đó cũng có phân biệt cường thế yếu thế, Diệp Khai là bí thư Ban kỷ luật thanh tra lại chen chân áp chế bí thư Ủy ban tư pháp như hắn, huống chi người ta còn là cán bộ cấp chính sảnh hàng thật giá thật.
Đáng sợ nhất là Diệp Khai còn có thể điều động cả một đội ngũ tăng cường doanh quân đội đến quét sạch thế lực xã hội đen nơi này.
Từ sự kiện Nam Môn, cao tầng đối với quân quyền càng quản lý thật nghiêm khắc, cho dù điều động một liên cũng phải thông qua Quân ủy, huống chi là một doanh, hơn nữa còn là tăng cường doanh?
Cho dù đầu óc Quách Sĩ Tuyền có ngu ngốc bao nhiêu cũng biết mình đã gặp phải lựa chọn sinh tử, nếu như không cẩn thận ứng phó, có thể đầy bàn đều thua, cho nên dù áp lực hắn cực lớn vẫn phải mưu cầu xé mở một lỗ hổng từ trong bức màn sắt trước mắt.
Mà hắn có thể nắm bắt chính là lỗ hổng như vậy, là trình tự sai lầm!
- Diệp bí thư, anh làm việc không đúng trình tự!
Quách Sĩ Tuyền trừng mắt vỗ bàn nói:
- Hệ thống chính pháp phá án đều có trình tự, có một bộ quy tắc cụ thể hữu hiệu, anh ngang nhiên nhúng tay sự vụ của chính pháp hệ thống, là chà đạp pháp luật, là chối bỏ toàn bộ hệ thống chính pháp của thành phố Long Thành! Nếu như tất cả mọi người đều làm như anh, chẳng phải quốc gia đều đã sớm rối loạn?
Tự ý động quân quyền, đây là tối kỵ của quan trường.
Mặc dù là người nối nghiệp trong Đảng, trước khi được chuyển giao quân quyền cũng sẽ không tự tiện vận dụng quân đội, bởi vì đây là chuyện phi thường phạm húy kiêng kỵ, quân đội chỉ được sử dụng khi ở thời điểm cần thiết nhất, bằng không mà nói thì đã biến thành quốc gia không có luật pháp rồi.
Quách Sĩ Tuyền bắt được điểm này, muốn gây khó dễ ở phương diện sơ hở đó, kéo Diệp Khai xuống nước, khiến cho hắn không cách nào rửa sạch dấu vết đen kia.
- Nói nhảm!
Đối phó Quách Sĩ Tuyền, Diệp Khai không hề có chút khách khí, khiển trách thẳng vào mặt hắn:
- Nếu không có bí thư Ủy ban tư pháp như ông thu nhận hối lộ, đồng ý biến thành ô dù cho đám xã hội đen, tình trạng an ninh của thành phố Long Thành có thể biến thành bết bát như vậy sao? Người khác thì tôi không biết, phần tử hủ bại tham ô hối lộ như ông, hôm nay tôi nhất định phải bắt ông quy án!
- Anh ngậm máu phun người!
Quách Sĩ Tuyền chưa từng gặp phải tình trạng như vậy, suýt chút bị tức giận đến run rẩy toàn thân.
Hắn từ dưới cơ sở một đường lăn lộn tới vị trí hôm nay, cán bộ cấp phó sảnh, há dễ dàng hay sao?
Nếu đem toàn bộ những gì hắn từng làm, cũng đủ khai mở một hội nghị triển lãm mất rồi.
Lần này lại bị Diệp Khai công khai mắng thẳng vào mặt hắn là phần tử hủ bại, quả thật làm trong lòng Quách Sĩ Tuyền vô cùng khó chịu, hai mắt bị choáng váng như biến thành màu đen.
Đây là địa phương nào? Trên cơ bản xem như là đại hội cán bộ trong toàn thành phố!
Tại hội nghị chính thức thế này, tân nhậm bí thư Ban kỷ luật thanh tra Diệp Khai đem bí thư Ủy ban tư pháp khẳng định là phần tử hủ bại, đây chính là lần đầu tiên, chưa từng có một ai diễn xuất cường thế tới mức độ đó!
- Diệp bí thư, anh làm như vậy thật sự là quá đáng!
Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải rốt cục không còn cách nào bình tĩnh.
Ở trước mặt thật nhiều cán bộ như vậy, tùy ý cho bí thư Ban kỷ luật thanh tra công khai công kích bí thư Ủy ban tư pháp, đây quả thật không còn thể thống, nếu như truyền ra ngoài sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng như thế nào, Kim Trạch Khải thật không dám nghĩ tới.
Ít nhất sẽ tạo thành một loại ấn tượng trong đầu lãnh đạo, toàn bộ ban lãnh đạo thành phố Long Thành đã vỡ nát.
Cho nên về tình về lý hắn cũng phải đứng ra ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh.
- Đồng chí Diệp Khai, đánh đen trừ ác xác thực là công việc của hệ thống chính pháp, anh vừa tới Long Thành, tình huống như thế nào đều không biết, lại làm ra loại chuyện này, nhẹ sẽ ảnh hưởng cảm tình giữa các đồng chí, phá hư đoàn kết đội ngũ, nặng thì tạo thành hiện tượng xã hội không ổn định, dẫn phát hậu quả nghiêm trọng, loại hậu quả này anh gánh chịu nổi sao?
Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải nghiêm túc nói.
- Tôi tự nhiên gánh chịu nổi, nếu như nói đánh đen trừ ác cũng sẽ dẫn phát hiện tượng không ổn định trong xã hội, như vậy xã hội này đã sớm hủy diệt rồi!
Diệp Khai nói chuyện với Kim Trạch Khải cũng không chút khách khí, bởi vì hắn biết rõ bí thư thành ủy này là thượng cấp của Quách Sĩ Tuyền, mặc dù nói quan hệ chưa hẳn gần gũi, nhưng khẳng định không thoát khỏi liên quan.
- Hậu quả nghiêm trọng nhất, chính là toàn bộ cửa hàng bán pháo của thành phố Long Thành bán sạch sẽ hết mà thôi!
Ý tứ của Diệp Khai vô cùng rõ ràng, trật tự xã hội sẽ không loạn, dân chúng sẽ đốt pháo chúc mừng.
- Được, chuyện này tạm thời không nói.
Kim Trạch Khải cũng hiểu rất rõ nếu như đã có tư lệnh quân khu tỉnh Trình Quan Thu cùng tướng quân của văn phòng Quân ủy ra mặt chấp hành, vậy thì sau lưng nhất định đã nhận được cao tầng phê chuẩn, cho nên hắn liền tránh né nói chuyện này, mà lại bắt một điểm khác:
- Thế nhưng mà anh ở ngay trước mặt cán bộ trong toàn thành phố nói đồng chí Quách Sĩ Tuyền là phần tử hủ bại, đây có phải là lời quá đáng? Nếu như anh không có chứng cớ rõ ràng, anh phải lập tức xin lỗi đồng chí Quách Sĩ Tuyền, làm sáng tỏ chuyện này! Với tư cách bí thư Ban kỷ luật thanh tra, mỗi tiếng nói hành động của anh đều phải được cân nhắc kỹ càng, tuyệt đối không thể ăn nói lung tung!
Ý tứ của bí thư thành ủy Kim Trạch Khải cũng thật đơn giản, quân đội hành động hắn nhất định là không thể ngăn cản, cấp độ kia quá cao, không phải một bí thư thành ủy như hắn có thể ngăn cản nổi, nhưng ít nhất phải bảo vệ được bí thư Ủy ban tư pháp Quách Sĩ Tuyền, bằng không mà nói mặt mũi của bí thư thành ủy như hắn đã bị đả kích mất hết sạch sẽ.
Bảo trụ Quách Sĩ Tuyền chẳng khác nào bảo trụ mặt mũi của Kim Trạch Khải, ít nhất nói rõ hệ thống chính pháp của thành phố vẫn đáng tin cậy, cũng có thể đem vẻ hung hăng càn quấy của Diệp Khai trấn áp xuống dưới.
- Chức năng của Ban kỷ luật thanh tra, tôi vẫn tinh tường học qua đấy, cán bộ vi phạm pháp kỷ không làm tròn trách nhiệm, đều nằm trong phạm vi giám sát của chúng tôi. Chỉ nói những thế lực xã hội đen của Long Thành, đã nổi lên thật hưng thịnh trong ba năm nay, mà ba năm nay, chính là ba năm mà đồng chí Quách Sĩ Tuyền đảm nhiệm chức bí thư Ủy ban tư pháp! Ba năm qua, ông nhìn xem hắn đã tạo ra thành tích gì? Nuôi dưỡng Long Thành tứ bá sao?
Diệp Khai đối với tâm tư của Kim Trạch Khải thấy rất rõ ràng, hắn thản nhiên nói:
- Đây là không đủ tư cách, đây là không làm tròn trách nhiệm! Như vậy thì cũng thôi đi, càng đáng hận chính là hắn còn đi làm ô dù cho phần tử xã hội đen, mấy thế lực xã hội đen kia đã từng nhiều lần bởi vì giết người cùng đả thương người mà bị cảnh sát bắt quy án, nhưng về sau lại được thả trở ra, cũng bởi vì vị Quách bí thư kia đã thu được chỗ tốt, trái pháp luật phán tội nhẹ, thậm chí là không hề thẩm phán! Tốt, không phải là muốn chứng cớ sao? Tôi có bằng chứng như núi!
Nói xong Diệp Khai cầm lấy văn kiện trong tay, là một phần hồ sơ thoạt nhìn thật dày.
Diệp Khai ngồi hơi nghiêng bên cạnh Kim Trạch Khải, hắn đưa hồ sơ qua, Kim Trạch Khải cầm trong tay vốn muốn nhìn xem, nhưng lại cảm thấy không ổn, lại tỏ ý đưa qua cho tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn xem trước.
- Tôi xem trước chứ?
Lưu Nhất Sơn hỏi một tiếng, liền mở ra hồ sơ.
Chỉ thấy văn kiện bên trong xác thực không ít, có tư liệu văn tự, có ảnh chụp, quả nhiên đúng như lời của Diệp Khai, bằng chứng như núi.
Chỉ là ở một tờ giấy trên cùng phía trên, lập tức làm Lưu Nhất Sơn giật mình.
Giấy viết chuyên dụng của Ban kỷ luật thanh tra trung ương, bên trên viết một đoạn chỉ thị phê duyệt, trọng điểm chính là chữ ký cuối chỉ thị cùng con dấu.
- Lâm Viễn Hành?
Lưu Nhất Sơn cảm thấy toàn thân khẽ run rẩy:
- Bí thư Ban kỷ luật thanh tra trung ương Lâm Viễn Hành tự tay viết chỉ thị!
Không nghĩ tới, sự kiện tại Long Thành đã sớm làm kinh động tận trung ương, khó trách Diệp Khai không chút sợ hãi, vốn hắn đến đây rõ ràng là bới lông tìm vết, lại không ngờ vừa đến thì bị trộm xe, lập tức giúp Diệp Khai tìm được chỗ đột phá, một lần hành động bão nổi, dùng khí phách gió thu cuốn sạch lá vàng quét ngang toàn bộ thế lực xã hội đen Long Thành.
Nếu như không có chuyện kia, Diệp Khai cũng không khả năng hành động nhanh như vậy, sẽ không cao điệu như thế, cũng không kiêu ngạo tới mức như bây giờ, ít nhất sẽ lưu lại một ít thể diện cho thành ủy Long Thành.
Nhưng mà hiện tại, các người đã phạm tới trên đầu Diệp Khai người ta, người ta tự nhiên không cần phải lưu mặt mũi cho các người.
Lâm Viễn Hành là ai? Tân nhậm bí thư Ban kỷ luật thanh tra trung ương, một trong những ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương vừa nhậm chức, là đại nhân vật chính quốc cấp chấp chưởng giám sát toàn bộ cán bộ thể chế trong cả nước!
Hắn tự tay viết chỉ thị, uy lực rốt cục có bao nhiêu, không cần nói cũng biết.
Nhất là lần này rõ ràng còn có quân đội phối hợp, nhất định đã nhận được sự đồng ý của thủ trưởng số một đồng chí Giang Thành.
Không nghĩ tới một ổ côn đồ lưu manh thành phố Giang Thành lại nhắm trúng hai vị cự đầu cao tầng trung ương ra tay, xem như bọn hắn chết cũng có ý nghĩa.
Nhìn đến đây, Lưu Nhất Sơn đã không còn chút do dự, lập tức nói:
- Tôi đại biểu tỉnh ủy tuyên bố ý kiến, miễn đi chức vụ bí thư Ủy ban tư pháp thành phố Long Thành của đồng chí Quách Sĩ Tuyền, miễn đi chức vụ của đồng chỉ Trữ Học Tư trong Đảng, đề nghị thành phố Long Thành tạm dừng chức vụ hành chí của hắn, tạm thời giao cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố Long Thành xử lý. Tình huống cụ thể tôi sẽ hướng tỉnh ủy hồi báo, làm tiếp an bài!
Lời này vừa nói ra, đám người bên dưới sợ ngây người, không nghĩ tới Lưu Nhất Sơn lại dứt khoát đưa ra quyết định như thế.
Tuy hắn là ủy viên tỉnh ủy, nhưng muốn đại biểu tỉnh ủy làm ra an bài cũng cần phải hướng bí thư tỉnh ủy xin chỉ thị trước tiên, hành động khác thường như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, sự tình quả nhiên đã nháo lớn.
Kim Trạch Khải chấn kinh, mấp máy môi nói không ra lời.
Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư ngây ngẩn toàn thân, tê liệt trên ghế ngồi, mất đi thần trí.
- Mang đi!
Diệp Khai vung tay lên, lập tức có người tiến tới đem Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư khống chế mang đi ra ngoài.
Nhìn Quách Sĩ Tuyền cùng Trữ Học Tư vừa rồi còn ngồi trên đài chủ tịch đã bị người mang đi, trong hội trường lập tức liền trở nên yên tĩnh xuống.
Bí thư thành ủy Kim Trạch Khải đã hoàn toàn trầm mặc, nếu như tỉnh ủy trưởng ban tổ chức Lưu Nhất Sơn đã bày tỏ thái độ, chỉ có thể nói chuyện này xác thực đúng như lời Diệp Khai đã nói, bằng chứng như núi.
Không chỉ là như thế, thậm chí còn có cao tầng phê duyệt, nếu không Lưu Nhất Sơn sẽ không quyết đoán lập tức tỏ thái độ như vậy.
Có thể làm cho ủy viên tỉnh ủy lưu loát tỏ thái độ, khẳng định phải là ý kiến đến từ lãnh đạo trung ương.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
89 chương
23 chương
187 chương
1703 chương
123 chương
387 chương