Quan Môn

Chương 1157

“Nga?” Diệp Khai nhìn cô một cái. Nói thật ra, Ngô Mộng Linh được Diệp Khai tán thưởng, nếu không hắn không có khả năng ra tay giúp đỡ trong vụ án Cố Hoán Chi. Chuyện kia vỡ lở ra thì chắc chắn sẽ tạo ra phiền toái khá lớn cho Ngô Mộng Linh, thậm chí cắt ngang con đường nghệ thuật của cô, vùi cô xuống vũng bùn. Lúc này thấy Ngô Mộng Linh phản ứng như thế, hiển nhiên là nghe nói lần đầu, thêm vào chắc cô đã biết nội tình trong đó. “Lúc trước quân đội từng sản xuất một bộ phim, tôi được mời thử vai, sau đó đọc kịch bản thấy không thích hợp nên không thành...” Ngô Mộng Linh giải thích với Diệp Khai,“ Bộ phim đó của đạo diễn Trần sau này được giải thưởng quốc tế, khá nổi tiếng.” Có thể bộ ảnh chụp thử vai lúc đó bị cắt xén biên tập lại rồi truyền đến tay Cố Hoán Chi. Diệp Khai gật gật đầu, thầm nghĩ lý do như vậy có thể giải thích thật sự rõ ràng . Hắn cũng từng xem qua bộ ảnh kia của đạo diễn Trần, bên trong quả thật có một số cảnh diễn xuất của Ngô Mộng Linh, trước đó cũng từng nghe đồn cô sẽ tham gia bộ phim, ai ngờ cuối cùng đạo diễn Trần lại chọn ra một cô gái vô danh Đương nhiên, vai diễn nữ trong bộ phim có hở hang một chút nhưng để thành danh thì đó là cái giá phải trả. “ Không tham gia bộ phim kia cũng tốt, sau này tranh cãi khá nhiều.” Diệp Khai nhìn nhìn Ngô Mộng Linh,“Thân phận của cô khác, nếu diễn vai đó thì ngắn hạn nhanh chóng nổi danh nhưng về dài hạn sẽ bị ảnh hưởng khá lớn.” Ngô Mộng Linh dù sao cũng là người trong quân người, hoàn toàn khác với giới giải trí hỗn tạp, cho nên nếu để người khác lợi dụng bộ ảnh đó tung ra, cấp trên có cái nhìn thì sau này rất khó phát triển. “Kỳ thật tình huống trong quân cũng tốt nhưng cũng khó tránh khỏi bị các phương diện làm phức tạp.” Ngô Mộng Linh bỗng nhiên cảm khái,“Hiện tại diễn viên đã không thể còn đơn thuần như trước nữa.” Diệp Khai trầm ngâm một chút, cũng biết Ngô Mộng Linh nói không phải không có đạo lý . Trên thực tế, vào thời thái tổ chuyên bồi dưỡng đội ngũ đều là những cô gái xinh đẹp trẻ trung chưa kết hôn, đến giờ lại tiến thêm một bước là phục vụ lãnh đạo. Đối với loại tình huống này, các phương diện đều biết rõ nhưng cũng không ai ra mặt phản đối. Dù sao chuyện này liên lụy đến đặc quyền rất nhiều người, cá biệt có người phản đối có thể nói là châu chấu đá xe, không có bao nhiêu tác dụng lại khiến bị bắn ngược. “ Thời nào cũng có chỗ tối chỗ sáng, quy luật rồi, ai cũng không thể thay đổi .” Diệp Khai uống ngụm trà, nói với Ngô Mộng Linh,“Cho nên mục tiêu của chúng ta chính là theo đuổi quang minh, tận lực không cho chính mình rơi vào hắc ám. Chẳng qua, đôi khi, loạ theo đuổi quang minh này phải trả giá đắt.” Hai người ngồi ở thư phòng nói chuyện chừng nửa giờ. Bởi vì tuổi tác không quá chênh lệch nên cũng không nhiều ngại ngùng. Nhất là Ngô Mộng Linh ở trong giới văn nghệ quân đội nhiều năm, biết nhiều chuyện thỏa mãn được sự tò mò của Diệp Khai. Đối với Ngô Mộng Linh mà nói, gặp mặt Diệp Khai coi như một sự may mắn với cô. Dù sao khi cô càng nổi tiếng thì người theo đuổi ngày càng nhiều, nhưng nếu có thể tạo quan hệ với Diệp Khai thì có thể loại đi rất nhiều đám thiêu thân này. Về phần nói tin tức trong tầng cao nhất rất linh thông, dĩ nhiên biết vì cô mà Diệp Khai đã ra tay kéo xuống một thiếu tướng, còn giết chết con trai hắn. Có cảnh cáo này, chắc bớt đi rất nhiều kẻ bám lấy Ngô Mộng Linh. Diệp Khai ra tay vì Ngô Mộng Linh là vấn đề thái độ, tỏ vẻ cô là người hắn che chở. Như vậy ai có ý đồ với cô đều phải suy nghĩ bản thân có chọc được Diệp nhị thiếu lẫn toàn bộ lão Diệp gia sau lưng hắn. Hai người nói chuyện một lúc rồi đột nhiên im bặt, không biết nên nói cái gì . Tình hình như vậy có vẻ quỷ dị, hơn nữa cũng có vẻ mập mờ. Hai người đều có thể nghe được hơi thở cảu nhau, thậm chí tiếng tim đập. Trái tim Ngô Mộng Linh không khỏi rạo rực, đối mặt với một thị trưởng trẻ tuổi như Diệp Khai trong hoàn cảnh như vậy, bảo không có suy nghĩ nào là không nhiều khả năng. Các cô lăn lộn trong giới giải trí, tuy rằng có thân phận quân đội, nhưng dù sao vẫn là phụ nữ nên cuối cùng cũng phải tìm cho mình một bến đỗ. Nhất là đối với ngôi sao đã thành danh như cô thì càng biết tầm quan trọng của hậu trường. Tuy rằng cô lăn lộn như vậy cũng quen không ít người nhưng so với quyền thế tuyệt đối thì những người này thật không đáng kể. Giống như là Diệp Khai hiện giờ, dù hắn đi người không ra ngoài vẫn có thể được tiếp đón nồng nhiệt, không hề chịu nửa điểm thiệt thòi. Đây chính là lực ảnh hưởng cực lớn mà quyền thế mang lại. Kỳ thật Diệp Khai cũng có khao khát, chỉ là hắn do dự vì thứ nhất không hiểu nhiều về tình cảnh của Ngô Mộng Linh, thứ hai là vừa giúp cô một lần đã phát sinh quan hệ, vậy cũng quá thực dụng, không phải phong cách của Diệp nhị thiếu. Đêm nay Ngô Mộng Linh tới đây cũng trang điểm khá kỹ, nhìn qua rất hấp dẫn, không khỏi làm cổ họng Diệp Khai khô khốc. “ Cơm đưa tới miệng, bỏ qua cầm thú không bằng a.” Diệp Khai đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Ngô Mộng Linh cũng bối rối, thật sự thì dáng vẻ Diệp Khai rất được, không chỉ là thần tượng trong quan trường mà còn rất có thực lực, thực sự là đối tượng mơ ước của những ngôi sao như các cô. Nhưng cô hiểu rất rõ, gia thế Diệp Khai quá cách biệt so với cô, hoặc hắn có thể thu cô làm phòng nhì nhưng tuyệt đối không thể chân chính thành gia đình. Cho nên cô đối với nhân vật như hắn có thể nói là vừa yêu vừa hận. Nhưng cô cũng biết, nếu không phải Diệp Khai hai lần tương trợ vậy thì không biết hiện giờ cô đã thành như thế nào. Nói ngay như một số tiền bối của cô, sau khi qua thời thanh xuân thì trên cơ bản biến thành món hàng, dựa vào đám công tử để kiếm sống. Cô không thể tiếp nhận cách sống như vậy. Từ trong sâu thẳm tâm hồn, Ngô Mộng Linh còn chưa bị sa đọa, vẫn có lý tưởng của mình. Ít nhất, cô có thể tiếp nhận quan hệ với nhân vật có lý tưởng như Diệp Khai mà từ chối giao dịch với đám con cháu như Lâm Hiểu Phàm. Lặng thinh một lát, Diệp Khai bỗng nhiên thấy Ngô Mộng Linh đã nhào vào lòng mình, một tay của hắn đã luồn vào dưới áo, thám hiểm ngọn tuyết lê cao ngất. Rất co dãn, hơn nữa tụ mà không tiêu tan, dường như chưa hoàn toàn thành thục, cực kỳ mềm mại. “Đây là một chỗ chưa từng có ai khai phá....” Diệp Khai coi như lão thủ phương diện này, lập tức có thể phán đoán ra quả thật Ngô Mộng Linh vẫn giữ mình trong sạch, không khỏi kinh hỉ. Ngô Mộng Linh nằm ở trong lòng Diệp Khai, bản thân cũng thấy mơ màng, không biết thế nào lại như vậy, còn được hắn âu yếm. Cảm giác chưa bao giờ trải qua khiến cô thần hồn điên đảo, không biết đang ở phương nào, cả người mềm nhũn không có nửa phần khí lực, ngay cả mí mắt cũng không nguyện ý mở . Diệp Khai cảm thấy như sắp nổ tung, mấy ngày nay hắn bận nhiều việc, hao tổn đầu óc, vì nhân duyên giúp Ngô Mộng Linh, thuận thế thu thập cha con Lâm Tiên Giác mới thoải mái một chút. Lúc này bỗng nhiên có mỹ nhân như ngọc nghiêng người trong ngực khiến cảm xúc hắn dâng trào, không nhịn được âu yếm một phen. Bất quá vào lúc tình ý hai người đang dâng cao thì điện thoại Diệp Khai vang lên. “Diệp Khai, Lâm Tiên Giác lên máy bay gặp chuyện không may.” Trong điện thoại vang lên giọng của bác cả Diệp Tử Kiện, tin tức khiến Diệp Khai lắp bắp kinh hãi, động tác cũng ngừng lại. “Sao lại thế này?” Khuôn mặ Diệp Khai nghiêm trọng. Tuy rằng nói Lâm Tiên Giác đi máy bay tỉnh nhưng phi công rất kinh nghiệm, cho dù bay đêm nhưng với điều kiện hiện tại không thể xảy ra vấn đề gì lớn, thật sự khiến người ta không dám tin tưởng. “Vừa mới nhận được tin từ quân khu đông nam, có một chiếc trực thăng rơi trên địa bàn của họ, sau khi kết luận sơ bộ là đâm vào núi do thời tiết.” Diệp Tử Kiện hồi đáp. “ Máy bay đâm vào núi?” Diệp Khai nghe lý do thế không khỏi ngạc nhiên. Chuyện này đúng là khó tưởng tượng. Máy bay đâm vào núi, Lâm Tiên Giác chết đi vậy đột phá khẩu mà mình vất vả tìm được lại bị đóng lại. Thoạt nhìn chuyện ở tỉnh Giang Hoài không phải khó khăn bình thường. Diệp Khai nghĩ đến chuyện này, không khỏi nhíu mày.