Quan Môn
Chương 1155
Sau khi cảm khái vài câu về kết cục của Lâm Tiên Giác, Diệp Khai cũng không nghĩ thêm.
Lại nói tiếp, hắn lúc này đây đến Giang Hoài vốn chính là làm rối. Không ngờ mục tiêu đầu tiên bị đảo loạn không phải Tùng Hoa thực nghiệp, không phải bên trong tỉnh, mà là quân khu tỉnh Giang Hoài.
Kết quả này làm cho Diệp Khai cảm thấy có chút kinh ngạc.
Theo như kế hoạch của hắn, quân khu tỉnh chỉ là một phần mà thôi, không ngờ Lâm Tiên Giác khai cuộc trược, bị cơn gió lốc cuốn đi vào.
“Thế sự khó luyện thôi, ban đầu cũng không có nghĩ đến, Lâm Tiên Giác tồn tại vấn đề nghiêm trọng.” Diệp Tử Kiện cũng than thở,“Hiện tại đã có người tới chào hỏi, một là ra mặt cho Lâm Tiên Giác, còn lại là muốn tiếp vị trí, mấy ngày kế tiếp, phỏng chừng không được an tâm.”
Diệp Khai gật gật đầu, hiểu được ý tứ của Diệp Tử Kiện.
Bên quân khu tỉnh Giang Hoài luôn luôn là hệ tướng lĩnh Ba Thục, Lâm Tiên Giác chính là một trong số đó, cho nên sau lưng ông ta cũng có thế lực thôi động.
Lúc này Lâm Tiên Giác bỗng nhiên gặp chuyện không may, bên kia không hề chuẩn bị, rối loạn đầu trận tuyến.
Nếu Lâm Tiên Giác thật sự bị cầm xuống, như vậy trung ương rất khả năng lấy cớ chuyển một tướng lĩnh khác tiếp nhận quân khu tỉnh Giang Hoài công tác, nói như vậy, hệ Ba Thục cho dù là ăn đau khổ cũng không thể đánh mất một địa bàn quan trọng.
Cho nên theo phương diện này thì trước khi chọn được nhân tuyển thích hợp, bọn họ khẳng định ra lực bảo vệ vị trí Lâm Tiên Giác.
Thế lực đối lập với hệ Ba Thục thì dĩ nhiên phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhúng tay vào quân khu tỉnh Giang Hoài cướp lấy vị trí.
Phải biết rằng đây chính là một miếng thịt béo.
“ Bên quân khu Giang Hoài có đủ hải lục không quân, còn có một phân hạm đội, hàm kim lượng cao a.” Diệp Tử Kiện nói với Diệp Khai,“Lúc này đây Lâm Tiên Giác xảy ra chuyện, nhiều người thật sự muốn dồn hắn vào chỗ chết, cơ hồ cũng không cần chúng ta động thủ.”
“Cháu cũng không có ý dồn ông ta vào chỗ chết. Chẳng qua họa phúc vô môn, duy nhân tự triệu, chính ông ta muốn tìm chết, ai cũng ngăn không được.” Diệp Khai tỏ vẻ nói.
Nếu không phải con của Lâm Tiên Giác không có việc gì trêu chọc Ngô Mộng Linh thì sẽ không bị Diệp Khai nhìn đến, mà Diệp Khai nếu không phải biết Ngô Mộng Linh, phỏng chừng cũng không nhiều khả năng tự nhiên đâm ngang.
Cho nên chuyện này từ đầu đến cuối là do cha con Lâm Tiên Giác tự đào hố rồi nhảy xuống.
Nếu lúc ấy Lâm Tiên Giác biết cơ một chút, bắt con mình thì Diệp Khai cũng làm ra chuyện lớn như vậy.
Đúng như Diệp Tử Kiện nói, miếng thịt béo quân khu tỉnh Giang Hoài quả thật phi thường mê người, chẳng những quân số đông đúc mà còn có phân hạm đội, tuy rằng chức vụ tư lệnh hạm đội chỉ là đại tá, nhưng bên dưới có mấy quân hạm, thực lực không thể khinh thường.
Buông xuống điện thoại, Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này, cảm thấy bác cả Diệp Tử Kiện nói còn có ý tứ khác.
Quân hạm a!
Phải biết rằng loại đại gia hỏa này chẳng những có thể vận binh đánh hải chiến, đồng thời cũng có thể đủ làm một chút việc, tỷ như nói vận chuyển hàng lậu, chẳng phải quá tiện?
Diệp Khai bỗng nhiên phản ứng, nhiều người quan tâm tới vị trí quân khu tỉnh Giang Hoài không phải chỉ vì địa vị kinh tế cao của Giang Hoài mà quan trọng hơn là vì sự tồn tại của phân hạm đội này.
Hạm đội hải quân, đây là chuyện tốt.
Mọi người đều biết, địa vị hải quân ở trong nước vẫn không cao lắm, nhưng cũng là một quân chủng có lợi ích thực tế.
Hải quân sở dĩ khó phát triển vì đầu nhập khá lớn, đầu tư một quân hạm sẽ lên tới một con số cực lớn, đó là còn chưa tính chi phí bảo dưỡng cũng không kém.
Từ thời kiến quốc tới nay, chiến hạm hải quân trong nước không thể phát triển, nguyên nhân mấu chốt vẫn là kinh tế quốc gia không đủ phát triển, tiền trong túi không có nên không thể đóng hay mua thuyền.
Về phương diện khác, xét thấy tình hình quân sự gần mười mấy năm qua thì trên thế giới không có nhiều khả năng xuất hiện chiến tranh quy mô lớn nên tư tưởng bên hải quân lấy phòng ngự làm chủ. Bởi vậy mà có hay không có tàu lớn cũng không sao.
Nhưng nói như thế nào, nhiều thuyền không có, thiếu thuyền luôn bảo trì, hải quân vẫn là nơi tiêu tiền, bao nhiêu tiền cũng không đủ.
Còn có một tình huống có vẻ đặc thù là khi tàu chạy trên biển rất phụ thuộc hoàn cảnh, nhiều khi không thể đúng hạn trở về, chân chính là tướng ở bên ngoài có khi không chịu quân lệnh.
Cho nên trước đó, lúc quân đội tham gia kinh doanh thì hải quân là chủ lực.
Nguyên nhân này dĩ nhiên không phải nói nhiều, bởi vì bọn họ là hải quân, cho nên rất dễ dàng ra vào hải ngoại, nghành hải quan cũng không dám kiểm tra.
Trước kia từng có chuyện như vậy, có quân hạm vừa trở về, kết quả bị hải quan nhận được tình báo đi cano ra yêu cầu kiểm tra, kết quả bên này càng thêm cứng rắn, trực tiếp nổ súng gây thương vong.
Sau đó cũng không giải quyết được gì, bên hải quân có mấy liệt sĩ, bên hải quân bắt vài người có trách nhiệm nhưng xử nhẹ. Nguyên nhân thật sự vẫn là lợi ích kinh tế, không ai có thể làm gì.
Liên tưởng đến việc này với tình huống cha con Lâm Tiên Giác, Diệp Khai liền cảm thấy phân hạm đội của quân khu tỉnh Giang Hoài có chuyện.
Hắn nghĩ đến chuyện này, liền thấy có thể xuất phát từ đó để xem cha con Lâm gia mấy năm nay đã làm chuyện gì. Nếu như bọn họ buôn lậu trên biển vậy thì làm sao tiêu thụ hàng hóa?
Dù sao quân khu cũng đơn thuần, không có khả năng tiêu thụ sản xuất như doanh nghiệp, cho nên tuyệt đối có đồng minh của Lâm gia ở tỉnh Giang Hoài. Nếu không bọn họ cô chưởng nan minh, không có khả năng tự mình đi tiêu thụ hàng.
“Tùng Hoa thực nghiệp?” Diệp Khai nghĩ tới khả năng này, chỉ là không quá xác định.
Cho tới nay, Diệp Khai chỉ biết là Tùng Hoa thực nghiệp tồn tại vấn đề khá lớn, thế cho nên ngay cả bí thư Lâm Viễn Hành cũng phái hắn đến bên này xử lý, lấy cầu loạn trung thủ lợi, mà không trực tiếp an bài người xử lý, từ đó cũng có thể nói rất rõ vấn đề. Mà từ sau khi Diệp Khai đến Giang Hoài chứng kiến cũng có thể thấy Tùng Hoa thực nghiệp quả thật không phải xí nghiệp bình thường.
Nghĩ tới chuyện này, Diệp Khai liền rút ra một cây thuốc, sờ vào túi tìm bật lửa.
“Ân?” Dường như hắn đã sờ vào cái gì đó, không khỏi sửng sốt.
Sau khi lấy ra thì thấy vẫn là một tờ khăn giấy, trên đó vẫn nét chữ thanh tú như cũ.
Diệp Khai nhìn thoáng qua, có thể nhận ra là cùng với nét chữ trên tờ khăn giấy trưa nay.
Chỉ là lần này đối phương không phải dùng son môi mà là dùng bút kẻ lông mày viết ra.
“Là ai?” Diệp Khai nhíu mày, sau đó bắt đầu nhớ lại ngay lúc đó tình huống.
Chuyện đêm nay khá phức tạp, nhưng không có mấy người có cơ hội nhét khăn giấy vào túi Diệp Khai, chỉ trong mấy người ngồi xem ở lễ đường.
Hơn nữa, mục tiêu đã thực minh xác, Trần Nhiên không có khả năng, dù sao thân phận của hắn bất đồng, hiện tại đã có thể xác định hắn chính là người phụ trách chủ yếu của Tùng Hoa thực nghiệp, dĩ nhiên không đào hố chôn mình.
Chắc chắn là một trong hai cô gái Tả Phi cùng Lý Quyên.
Nhưng là ai trong hai cô?
Diệp Khai cẩn thận nghĩ nghĩ, khoảng cách giữa mình và Lý Quyên tương đối xa, cũng không tiếp xúc trực tiếp. Tả Phi chính là đối tượng hoài nghi duy nhất, khoảng cách giữa cô và Diệp Khai rất gầm, đồng thời cũng tồn tại cơ hội tiếp xúc thân thể.
“Tả Phi có lý do gì để cung cấp cho mình mấy thứ này?” Diệp Khai nghĩ nghĩ, chung quy là cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.
Cha của Tả Phi là giám đốc sở tài chính, chắc chắn là đối tượng trọng điểm nhờ cậy của lãnh đạo trong tỉnh. Bản thân cô cũng tham gia Tùng Hoa thực nghiệp, chắc chắn có liên quan, cô làm vậy là vì cái gì?
Lại nhìn nội dung tờ giấy thì hỏi đã xem qua tài liệu hay chưa, thêm mấy cảm nghĩ, đồng thời nói vẫn còn chứng cứ quan trọng khác.
“Vấn đề lớn như thế.” Diệp Khai có chút nhíu mày.
Theo như danh nghĩa thì lần này hắn thay mặt các xí nghiệp Đông Sơn đến đây đòi nợ, đối phương cũng không hẳn là liên tưởng đến chính mình có ý tưởng động vào Tùng Hoa thực nghiệp.
Chẳng lẽ nói, thân phận chân chính của hắn đã bại lộ, chuyện mà bí thư Lâm Viễn Hành ủy thác cũng không phải bí mật ?
Nghĩ tới loại khả năng này, Diệp Khai không khỏi đau đầu.
Vì kế này mà hắn cần gặp mặt Tả Phi, làm rõ xuất xứ tờ giấy, nếu không sẽ càng thêm phức tạp.
“Ai, chuyện này đúng là phiền, đòi được nợ, còn phải hoàn thành nhiệm vụ của bí thư Lâm Viễn Hàn, thật sự là không dễ dàng.” Diệp Khai cũng chưa biết phải làm thế nào.
Truyện khác cùng thể loại
281 chương
228 chương
8 chương
98 chương
58 chương
41 chương
1694 chương
58 chương