Quan Môn
Chương 1141
“Không đúng!” Ngư Thức Phàm bỗng nhiên lắc đầu nói.
“Cái gì không đúng?” Diệp Khai nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc. Hắn nhìn sắc mặt của Ngư Thức Phàm thấy sắc mặt ông rất nghiêm túc, tựa hồ là nghĩ tới chuyện trọng yếu.
“Không phải Tề Tuyên vương.” Ngư Thức Phàm nghiêm trang nói với Diệp Khai,“Bỗng nhiên nổi tiếng không phải Tề Tuyên vương, mà là Sở trang vương, hoặc là cũng có người nói là Tề uy vương .”
Diệp Khai liếc một cái, thầm nghĩ là ai thì có gì quan trọng, nhưng hắn nghĩ một chút rồi gật đầu thừa nhận nói,“Quả thật không phải Tề Tuyên vương, là cháu nhớ lầm, lúc trung học không chăm học tập, hiện tại phát hiện tri thức nông cạn, điển cố cơ bản cũng không thuộc.”
“Chú nhớ trong [ Hàn phi tử ] có chép lại chuyện này, nói Sở trang vương Lị Chính ba năm không làm gì, Vương Ẩn viết ‘Có loài chim phía nam, ba năm không bay không hót, đây là tên gì?’ Vương viết:‘Ba năm không bay vì lấy xã tắc làm cánh, không hót vì dấy dân chúng làm giọng. Không bay nhưng bay là đến tận trời, không hót nhưng hót sẽ kinh người.’” Ngư Thức Phàm kể lại rõ ràng điển cố rồi nói với Diệp Khai,“Xem trong nền văn hiến thì Hàn phi tử ghi lại thành ngữ sớm nhất.”
Ngư Thức Phàm giảng như vậy đối với người khác sẽ có chút khoe khoang nhưng trước mặt Diệp Khai không có ý tứ này mà muốn nói cho Diệp Khai thấy là chuyện này quả thật là có căn cứ , không phải nói loạn.
“Ngư chính ủy thật sự là hiếu học, [nói có sách, mách có chứng], mạch lạc rõ ràng, quả thật là đáng quý.” Diệp Khai cũng tán thưởng vài câu, dù sao người trong quân có học vấn như vậy quả thật là rất ít gặp .
Bất quá Diệp Khai cũng cảm thấy hứng thú với bằng cấp của Ngư Thức Phàm nên hỏi Ngư chính ủy tốt nghiệp trường gì?
“Lúc tôi còn làm đoàn trưởng thì được lão lãnh đạo đề cử bổ túc ở học viện quốc phòng ba năm, sau đó mới được đề bạt .” Ngư Thức Phàm nói,“Ba năm học này quả thật được lợi không phải là ít.”
Từ vẻ mặt của Ngư Thức Phàm, Diệp Khai thấy được một tia cảm kích, thực hiển nhiên ông ghi nhớ trong lòng ơn của Diệp Tử Kiện.
“Quả nhiên là thế.” Diệp Khai gật gật đầu, thầm nói Ngư Thức Phàm nói đúng. Nếu như người bình thường sẽ không sửa lại câu nói sai của hắn, hơn nữa cũng sẽ không tích cực như vậy.
Diệp Khai thực sự cảm thấy khâm phục Ngư Thức Phàm. Dù sao hoàn cảnh học tập trong quân đội không quá thuận lợi, nhất là những người lớn tuổi thì trên cơ bản bằng cấp cũng không cao, có thể chăm chỉ học tập giống như Ngư Thức Phàm, lại học thực sự quả thật không nhiều lắm.
Nhưng biết đối phương sai lầm lại có thể chỉ ra lại càng đáng quý, Diệp Khai cảm thấy tâm tính Ngư Thức Phàm rất được, có thể giao hảo.
Ngư Thức Phàm cẩn thận phân tích cho Diệp Khai về một số lãnh đạo trong tỉnh. Sở thích tật xấu, ngoại trừ những gì ông chứng kiến còn có cả một số lời đồn đại.
Diệp Khai nghe rất chăm chú. Dù sao tin đồn trên quan trường cũng rất thú vị, hơn nữa phần lớn trong đó đều là thật, chính cái gọi là không có lửa làm sao có khói, tin đồn vô căn cứ, vị tất vô nhân.
Đôi khi, hắn cũng thấy nghi ngờ với công tác kiểm tra kỷ luật công tác. Vào thời phong kiến thì đám Ngự Sử đều có quyền nghe lời đồn là tấu lên, hiện tại lại ngay cả quyền tự chủ cũng dần dần đánh mất , ở rất nhiều trường hợp biến thành công cụ đấu tranh của người đứng đầu, quả thật không tốt.
Mất đi giám sát cùng chế ước, không thể đúng lúc sửa lại những tồn tại của chế độ, tiểu sai lầm biến thành đại sai lầm, cuối cùng trở nên không thể thu thập.
“Hiện tại hoàn toàn khác với quá khứ.” Nhắc tới chuyện này, Ngư Thức Phàm cũng cảm khái,“ Thời điểm đó, căn cơ xã hội vẫn còn rất tốt, lời đồn ác ý hầu như không có. Đám Ngự Sử nghe lời đồn tấu lên trên cũng chưa đủ đánh ngã quan viên mà đám quan viên cũng có quyền tự biện hộ, không khí xem ra có vẻ dân chủ. Nhưng hiện tại lại khác, nếu anh làm như vạy thì chẳng những Kỷ ủy giúp không được, người vu cáo cũng có rất nhiều, về phần nói án oan lại càng nhiều.”
“ Phong khí hiện giờ đúng là sa sút, tình huống này lúc mới giải phóng rất ít.” Diệp Khai cũng thừa nhận điểm này,“Văn cách quả thật đã phá hủy phong khí xã hội.”
Bốn thứ duy trì rường cột quốc gia bao gồm lễ nghĩa liêm sỉ coi như mất hết.
Một quần thể đã không có lễ nghĩa liêm sỉ ước thúc thì không còn điểm giới hạn, quần thể như vậy phi thường đáng sợ , bởi vì bọn họ có thể làm mọi chuyện.
Hai người nói chuyện một hồi, xem lại thời gian cũng sắp đến giữa trưa.
“Ha ha, phải đi dự tiệc rồi, về chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Diệp Khai nhìn đồng hồ, cười nói với Ngư Thức Phàm.
Đám Vương Tùng cùng Trần Nhiên đặt tiệc buổi trưa. Diệp Khai đã đồng ý thì cũng phải nên đi sớm, nếu không cho dù tình trạng giao thông của thành phố Vân Thu có tốt đến mấy thì cũng chưa chắc đến đúng giờ.
“Cũng tốt, vậy cháu cứ qua đó xem sao, chú chờ cháu buổi tối về ăn no uống say xem văn nghệ.” Ngư Thức Phàm gật đầu, nói với Diệp Khai.
Diệp Khai cáo từ rời đi, mượn quân khu mấy lượng xe jeep, cùng chính mình cảnh vệ nhóm một đạo nhi ra cửa.
Chiếc xe Trần Nhiên phái tới vẫn chờ ngoài cổng lớn, lúc này nhìn thấy đám Diệp Khai ngồi xe đi ra, lập tức liền bám theo, chào hỏi qua rồi chạy trước dẫn đường. Năm chiếc xe một đường hướng về khách sạn mà Tùng Hoa thực nghiệp đặt tiệc.
“Lãnh đạo nói chuyện với Ngư chính ủy thật hợp a?” Đường Mộc ngồi ở vị trí lái phụ, bắt chuyện với Diệp Khai.
“Ân, xem như nhân tình trong nhà.” Diệp Khai gật đầu nói.
Tuy rằng vừa rồi nói chuyện với Ngư Thức Phàm có vẻ tâm đắc nhưng khi đề cập đến vấn đề trung tâm thì Diệp Khai cũng không nói nhiều. Nhất là lần này tới đây hắn còn mang theo phó thác của Lâm bí thư, chuyện này khẳng định không thể nói với ai, trừ phi là thời cơ đến.
Bất quá ấn tượng mà Ngư Thức Phàm lưu cho Diệp Khai rất tốt, diễn đạt cũng hài hước thú vị, cách nhìn nhận vấn đề sâu sắc, có thể nhìn được điểm mấu chốt. Thật sự khó tìm được một người nói chuyện đồng cảm như vậy.
“ Không biết hôm nay có thuận lợi nói chuyện Tùng Hoa thực nghiệp hay không....” Nghĩ tới nhiệm vụ lần này, Đường Mộc vẫn lo lắng .
Dù sao, tuy rằng lần này là Tùng Hoa thực nghiệp mời bọn họ lại đây nói chuyện nợ nần, hơn nữa đối phương cũng bị vây hoàn cảnh xấu. Nhưng như Đường Mộc trước đó đã phân tích, nếu đối phương không thể tiếp nhận điều kiện thì đàm phán cũng có khả năng đổ vỡ.
Nếu nói vậy, không chắc đối phương sẽ đánh bài cùn, tiền không có chỉ có mạng. Thật sự điều này xảy ra thì bên Diệp Khai sẽ lâm vào khó khăn.
Tùng Hoa thực nghiệp hiện tại thật sự là tư không gán nợ. Muốn thu được ba triệu tiền nợ này thì nhất định phải làm cho bọn họ ý thức được, chỉ có trả nợ cho Đông Sơn thì bọn họ mới có khả năng đưa lên sàn.
Nhưng vấn đề này lại mâu thuẫn vì một khi bọn họ xuất ra ba triệu trả nợ vậy thì căn bản không còn cái gì có thể chống đỡ bọn họ thành công đưa lên sàn.
Bởi vậy, bọn họ vẫn là mất nhiều hơn được.
Đi con đường nào còn phải xem phản ứng ở tiệc rượu trưa nay.
“Uống rượu mà thôi, ngày đầu tiên sẽ không nói được vấn đề gì mang tính thực chất.” Đối với điểm này, Diệp Khai ngược lại không có áp lực tâm lý gì, bảo với mọi người,“Coi như là ra ngoài thư giãn, ngày mai tôi mang mọi người thăm mấy thắng cảnh của Giang Hoài, bên này có rất nhiều chỗ đáng xem.”
Đám Đường Mộc nghe xong, không khỏi hai mặt nhìn nhau, không biết Diệp Khai vì sao có bộ dạng như vậy.
Theo đạo lý thì bên Đông Sơn nóng lòng thu hồi số nợ. Dù sao cũng là một số tiền lớn, một khi thao tác không tốt sẽ bị Tùng Hoa thực nghiệp gây khó dễ, chỉ có sớm cầm trong tay mới có thể an tâm.
Nhưng xem thái độ của Diệp Khai thì dường như chuyện này không phải quan trọng như vậy. Mục đích tới đây lần này của họ như không phải nhanh chóng thu hồi nợ, không biết Diệp nhị thiếu đang chơi trò gì?
“Ai, luôn rất khó đoán tâm trạng lãnh đạo, đoán đến đoán đi cũng đoán không rõ.” Đường Mộc không khỏi lắc lắc đầu, thôi không nói thêm chuyện này mà nói sang tỉnh Giang Hoài có chỗ nào thú vị để đi hay không. Mọi người sắp xếp du lãm một phen, coi như là không uổng công lần này.
Chiếc xe dẫn đường chạy rất từ tốn, đoàn xe phía sau cũng thoải mái.
Qua chừng hai mươi phút thì mọi người từ chỗ quân khu đến cổng khách sạn của Tùng Hoa khách sạn.
Nhìn vào thì thấy bộ máy lãnh đạo của Tùng Hoa thực nghiệp đã sớm chờ sẵn.
Thảm đỏ được trải từ cửa khách sạn tới cổng, dài chừng hơn trăm thước, tận hiển bản sắc xa hoa. Các nữ tiếp viên đều mặc sườn xám xẻ sâu, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Nhìn qua chừng ba mươi người, dáng dấp đều rất đẹp, tuổi còn trẻ, dưới ánh mặt trời trông tràn đầy sức sống, khiến người ta khó có thể rời mắt.
“ Quá phô trương rồi.” Diệp Khai cũng hết hồn, không nghĩ tới Tùng Hoa thực nghiệp bày ra tiếp đón lớn như vậy, chỉ thiếu đội danh dự còn thì không khác nghi thức đón tiếp nguyên thủ nước nhỏ.
Vào lúc Diệp Khai bước thảm đỏ thì nhạc tấu lập tức liền vang lên.
Truyện khác cùng thể loại
281 chương
228 chương
8 chương
98 chương
58 chương
41 chương
1694 chương
58 chương