Quan Môn

Chương 1110

“ Chuyện hôm nay thật sự đã nhắc nhở tôi.” Đồng chí Giang Thành trầm ngâm một lát rồi nói,“Kỳ thật ta cảm thấy đây là một cái chuyển cơ.” Thấy mọi người đều chú ý cả vào, đồng chí Giang Thành liền nói tiếp,“ Việc khai thác đất hiếm hiện nay trên cơ bản đều là xí nghiệp quốc doanh, vì quy mô xí nghiệp tư còn chưa thể đạt tới trình độ tự khai thác và tinh luyện khoáng sản đất hiếm. Khống chế của quốc gia với quặng đất hiếm cũng chặt chẽ, một số mỏ tư nhân khai thác trộm nhưng không đáng kể. Giờ là thời điểm thích hợp để khống chế.” “Vậy đem công nghiệp đất hiếm giao cho tư nhân là thích hợp sao?” Đồng chí Thạch Thanh Quyền tuy rằng không có công khai phản đối chuyện này nhưng cũng đưa ra ý kiến nghi ngờ. Theo đạo lý mà nói thì dầu mỏ, than đá và tài nguyên mỏ cần phải nắm trong tay quốc gia, nếu không rất dễ dàng xảy ra vấn đề, ảnh hưởng đến ổn định đại cục. Giá trị sản lượng công nghiệp đất hiếm tuy rằng không cao, cũng chỉ chừng một triệu Mĩ kim nhưng mọi người cũng hiểu vị trí của nó trong các nghành công nghiệp, nếu như thiếu đi có thể sẽ ảnh hưởng đến bố cục toàn bộ công nghiệp? Hơn nữa, các quốc gia Âu Mĩ quen hưởng dụng đất hiếm giá rẻ xuất khẩu từ đại lục sao lại từ bỏ ý đồ? Nhưng một trăm năm mươi tấn vàng gây cho mọi người dụ hoặc quá lớn. Cho dù là đồng chí Thạch Thanh Quyền xem Diệp Khai không vừa mắt cũng không dám trực tiếp phủ định đề nghị này mà nhiều nhất cũng chỉ dám đưa ra nghi ngờ. “Còn nữa chính là phản ứng quốc tế, điều này cũng rất trọng yếu.” Có người đưa ra vấn đề này,“Nếu các quốc gia Âu Mĩ và Nhật phản đối thì tôi lo lắng sẽ bùng phát mâu thuẫn.” Mọi người ở bên nghị luận, một nhà ba người Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình lại rất ăn ý không mở miệng, chỉ ngồi yên ở đó xem biến hóa, bộ dạng phi thường quỷ dị. Dù sao, nguyên nhân chuyện này xuất phát từ Diệp Khai. Người trong nhà có thể không mở miệng thì tốt nhất là im lặng, đỡ cho người khác cho rằng phương diện này lại liên lụy đến ích lợi. “Diệp lão có cao kiến gì?” Bất quá bọn họ không nói lời nào thì cũng không ý nghĩa là không ai để ý đến, đồng chí Giang Thành trực tiếp hỏi đến. “Chuyện này tôi không có ý kiến, chờ xem mọi người quyết định .” Diệp lão gia tử cự tuyệt tỏ thái độ. Thái độ của bên Diệp lão gia tử khiến cho rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc. Bởi vì chuyện này dù nhìn từ phương diện nào thì Diệp Khai đều không có lợi, có thể nói là lỗ vốn. Tuy rằng đất hiếm là bảo bối nhưng trước mắt tình hình ứng dụng trong nước còn ở trình độ thấp, cho nên xuất khẩu tạo ngoại hối cũng là bất đắc dĩ. Chỉ là giá xuất khẩu rẻ mạt khiến người ta có cảm giác như ăn gân gà, ăn vào thì vô vị, bỏ đi thì đáng tiếc. Nếu có thể đổi về một trăm năm mươi tấn vàng, như vậy vô luận là ai cũng sẽ không cảm thấy là chuyện lỗ vốn. Đất hiếm đất hiếm. Rất nhiều người tuy rằng biết thứ này là thứ tốt, nhưng cụ thể tốt như thế nào thì cũng không biết rõ. Những người trên chính đàn hầu hết đều dành tâm tư ở chuyện tranh đoạt quyền lợi, nhận thức về đất hiếm đều dừng lại ở “Một loại đất có vẻ đáng giá”. Nhận thức sai lầm này dĩ nhiên làm cho bọn họ không thể nhìn thẳng vào giá trị thật của đất hiếm, từ đó phán đoán sai lầm. Trên thực tế, từ xa xưa tới nay, công nghiệp đất hiếm khá tự phát, hiện tượng mỏ lậu và giá xuất khẩu thấp không thoát khỏi quan hệ về nhận thức của lãnh đạo về vấn đề này. Bất quá cũng không phải không ai tỏ vẻ phản đối. Có người đưa ra ví dụ về khai thác mỏ lộ thiên ở Bình Sóc. Lúc bắt đầu khai thác, người Mĩ đề nghị hợp tác, bên đại lục rất phấn khởi vì người Mỹ vào có thể đem thiết bị cùng kinh nghiệm kỹ thuật lưu lại. Chỉ là năng lực khai thác của đối phương quá mức nghịch thiên, còn chưa đợi hết thời gian hợp đồng đã khai thác xong, máy móc lưu lại nhìn khí thế nhưng cũng không có bao nhiêu tác dụng. Xuất phát từ kinh nghiệp phương diện, có người đề nghịtuy rằng nói có thể đáp ứng Diệp Khai dùng vàng đến đổi lấy quyền khai thác quyền cùng xuất khẩu đất hiếm nhưng dù sao cũng phải có thời hạn, ví dụ như ba hay năm mươi năm? Chuyện này phải xác định trước mới được. “Vậy ba mươi năm đi, năm mươi năm có chút lâu lắm .” Cuối cùng đồng chí Giang Thành giải quyết dứt khoát nói. Thủ tướng Vân ôm bệnh tham gia hội nghị cũng tỏ vẻ nói,“Chuyện này, mong đồng chí Hồng Chính xem xét xử lý, tranh thủ không để cho nhiều người bàn ra tán vào.” Thủ tướng Vân nói như vậy, cũng là có nguyên nhân . Mặc kệ nói như thế nào, chuyện tư hữu hóa tài nguyên khoáng sản, cho dù trong thời gian nhất định cũng là chuyện rất nhạy cảm. Nhất là hiện giờ vẫn có rất nhiều lão đồng chí vẫn cảm thấy dị ứng với kinh tế thị trường. Nếu chuyện tư hữu hóa toàn bộ nghành công nghiệp đất hiếm truyền ra , phỏng chừng có rất nhiều người bàn tán. Nhất là những quốc gia Âu Mĩ Nhật vốn luôn có nhu cầu cao với đất hiếm lại càng nhân đó làm cho chuyện trở nên thêm phức tạp. Cho nên, vô luận như thế nào, xử lý kín đáo vẫn là vương đạo. “Nếu mọi người đều không có ý kiến gì, vậy như vậy đi.” Đồng chí Giang Thành nói. Tan họp, Diệp lão gia tử phải đi trước tham gia một hoạt động tiếp đãi cấp quốc gia, nhị lão gia tử liền hỏi Diệp Tử Bình tiền căn hậu quả chuyện này. “Tiểu Khai như thế nào lại có ý tưởng như vậy?” Nhị lão gia tử có chút khó hiểu hỏi,“ Nếu là chú thì cất giữ một trăm năm mươi tấn vàng mới tốt a?” Vàng vốn khác biệt với các thứ khác. Tuy giờ nó không còn là thứ bảo đảm cho đô la nhưng giữa giao dịch quốc tế không ai từ chối dùng vàng để chi trả. Bởi vì thuộc về kim loại quý nên nhu cầu dự trữ quốc gia và nhu cầu sử dụng của dân chúng luôn cực lớn. Cũng vì nguyên nhân này, ngân hàng trung ương có thể nói là thèm nhỏ dãi đối với một trăm năm mươi tấn vàng này, hận không thể sớm đem nó thu vào trong túi làm dự trữ quốc gia. “ trong lòng Diệp Khai đã có tính toán cụ thể, cũng không nói rõ với cháu.” Diệp Tử Bình thấp giọng nói,“Có thể là quan hệ đến phương diện chiến lược quốc tế, tiểu tử này không chịu nói kỹ, chỉ nói không bao lâu nữa sẽ có động tác lớn, làm cho người ta chấn động.” “Thật không, nếu nói như vậy, vậy thật sự làm người ta mong đợi.” Nhị lão gia tử nghe xong, nhất thời cảm thấy hứng thú,“ Chuyện mà Diệp Khai tiểu tử này cân nhắc khẳng định là đại sự.” “Đại sự hay tiểu sự còn chưa biết, với cái nhìn của cháu thì tình huống xuất khẩu đất hiếm hiện giờ không quá lạc quan, cùng với bán vãi tài sản, còn không bằng điều chỉnh lại. Diệp Khai muốn tư hữu hóa toàn ngành sản xuất chưa chắc là chuyện xấu.” Diệp Tử Bình có chút đăm chiêu hồi đáp. Còn có một nguyên nhân nữa, Diệp Tử Bình cũng không nói gì về xuất khẩu. Một khi quốc gia đã gia nhập vào WTO, các hạng mục công tác chuẩn bị cũng phải dần dần triển khai, công nghiệp đất hiếm là hạng mục trọng yếu trong đó. Hiện tại tình huống thực tế chính là, trong nước đối với đất hiếm mặc dù có phát triển nghiên cứu nhất định nhưng nhìn toàn cục vẫn phát triển chậm, lượng nhu cầu và cấp bậc còn thấp,. Để nuôi sống toàn bộ nghành công nghiệp này, tiền là không thể thiếu , cho nên xuất khẩu vẫn phải tiến hành. Nhưng nước ngoài đối với ứng dụng đất hiếm đã đi trước những bước rất xa. Bọn họ muốn toàn bộ sản phẩm đất hiếm của đại lục nhưng lại yêu cầu đại lục thả lỏng về phương diện xuất khẩu. Nhưng nếu thật sự dựa theo yêu cầu bọn họ , một khi buông bỏ hoàn toàn quyền khai thác cùng xuất khẩu đất hiếm thì sự khống chế của quốc gia với nghành công nghiệp này thật sự không dễ lấy lại. Nghĩ đến việc tài nguyên sau khi bị bán đổ đi nằm lại trong các kho dự trữ chiến lược của nước ngoài, trong lòng Diệp Tử Bình cảm thấy có chút không bình tĩnh. Đã như vạy, còn không bằng để cho Diệp Khai trữ hàng, dù bản thân chưa cần cũng không để cho người khác sử dụng chế tạo vũ khí công nghệ cao, tạo thành sự uy hiếp cho an toàn của đại lục. Mặc dù vì chuyện này mà Diệp Khai phải xuất ra hơn một trăm tấn vàng, nhìn như chịu thiệt. Nhưng hắn cũng không quá coi trọng số vàng này, nhất là số tài sản ở ngoại quốc của hắn vượt quá xa giá trị số vàng này, cho nên Diệp Tử Bình cảm thấy hành động của con mình cũng là có thể lý giải . Nhưng Diệp Tử Bình vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của công nghiệp đất hiếm. Ông không phải Diệp Khai, cũng không có kinh nghiệm của hai mươi năm sau, tự nhiên không rõ ràng vai trò cốt tử của đất hiếm với công nghiệp điện tử. Diệp Khai rất nhanh nhận được tin tức, nói là cao tầng đã đồng ý đề nghị của hắn, thí điểm tư hữu hóa nghành công nghiệp đất hiếm. Đây là cũng là sự thử nghiệm quan trọng trong sự nghiệp cải cách, để thử xem nghành sản xuất tài nguyên và năng lượng có thể để cho tư nhân tham gia hay không? Là một đầu đề trọng yếu, chuyện tư hữu hóa nghành sản xuất đất hiếm có thể nhận được chính sách đặc biệt, điều này khiến cho Diệp Khai bớt đi rất nhiều phiền toái. Đương nhiên , Diệp Khai không có khả năng tự mình ra mặt, bởi vậy chuyện này tuy rằng do hắn đề nghị nhưng cuối cùng ra mặt chính là Nam Cung thế gia. Sau khi nhận được điện thoại của Diệp Khai, Nam Cung Vân liền bay từ Đức về Minh Châu gặp mặt Diệp Khai để thảo luận chuyện này phải như thế nào xử lý. Bất quá ngay vào lúc Diệp Khai tích cực sắp xếp chuyện tư hữu hóa công nghiệp đất hiếm, bên Nhật Bản liền có phản ứng. Đại sứ quán Nhật Bản ở Trung Quốc khẩn cấp bày tỏ, chính phủ Nhật Bản rất chú ý đến chuyện chính phủ Trung Quốc tiến hành tư hữu hóa nghành công nghiệp đất hiếm, cho rằng việc này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến bang giao hai nước. “Nước bạn bắt đầu kinh ngạc ?” Lúc Diệp Khai nghe được tin tức như thế thì nhất thời liền nở nụ cười.