Mảnh đất phía Tây thành phố là công trình đầu tiên được làm xong, Úc Bảo Sơn đang vui mừng, liền trắng trợn mở tiệc mời khách quý, điều đó làm cho Úc Tử Ân nhức đầu rất nhiều. Cuối cùng vẫn là đưa ông ra khỏi chủ ý đó, tiệc mời những người quan trọng trong việc điều hành công trình, cùng với mấy vị cấp cao của tập đoàn QM, về phần địa điểm tổ chức tiệc nên chọn nơi nào, cô căn bản không cần lo lắng, theo phẩm chất và địa vị của Úc Bảo Sơn, thì chắc chắn sẽ khiến mọi người cảm thấy thỏa mãn với hư vinh. Chỉ là cô không ngờ, Úc Bảo Sơn đã bảo cô đến, lúc cô chạy tới dự tiệc thì có hơi muộn, khi cô vào đến phòng, bàn tròn lớn đã đủ người rồi. Thấy cô đi vào, Úc Bảo Sơn vẫy vẫy tay với cô, đem chỗ ngồi bên cạnh Dịch Khiêm nhường lại cho cô, "Bảo bối, đến cạnh cha nào!" Đi lên trước, Úc Tử Ân nhìn một chút dáng vẻ của người bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn về phía Úc Bảo Sơn, lại nhìn Dịch Khiêm đang ngồi bên phải, bị kẹp giữa hai người đàn ông khiến cô cảm thấy vô cùng áp lực! "Các vị, đây là con gái của cô, đang làm việc ở Thụy Nhĩ, có cơ hội kính xin mọi người chăm sóc nhiều hơn!" Nghe Úc Bảo Sơn giới thiệu, Úc Tử Ân lễ phép gật đầu chào mọi người, "Chào mọi người, tôi là Úc Tử Ân, mong mọi người chiếu cố công trình đầu tiên của gia đình chúng tôi, cám ơn mọi người đã ủng hộ cho ba tôi! Vô cùng cảm ơn! Người ba này của tôi không biết ăn nói, nếu có gì lỡ lời, kính xin mọi người thông cảm ạ!" Cô vừa nói như thế, mấy người tổng giám đốc ngồi bên cạnh đều bậc cười, đưa đôi mắt ghen tỵ và hâm mộ nhìn Úc Bảo Sơn, trong đó một tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng không nhịn được mà mở miệng, "Tổng giám đốc Úc à, con gái của ông không chỉ có vóc dáng xinh đẹp, ăn nói cũng rất khéo, tùy thời điểm mà khen ngợi rồi bao che, nếu con gái nhà tôi có thể giống với con gái ông thì thật là tốt!" "Thôi mà, tổng giám đốc Trương đã chê cười rồi, tôi đây không ít lần đã bị con gái mình giày vò đến chết kìa !" Úc Bảo Sơn đưa ánh mắt tự hào nhìn con gái bảo bối, được người ta khen như thế dĩ nhiên ông vô cùng vui mừng rồi. Không khí trong phòng bởi vì có Úc Tử Ân mà trở nên thân thiện hơn rất nhiều, một nhóm người đều đến đây để ăn mừng công trình đã hoàn thành đúng hẹn, giơ ly rượu lên mời một vòng, Dịch Khiêm ngồi bên cạnh cô tuy có vai trò ít nhất, chỉ là người chỉ dẫn trong bóng tối, nhưng ai cũng chăm chỉ trò chuyện với anh, tổng giám đốc của mấy công ty khác khi trò chuyện với anh đều tỏ ra cung kính, chỉ sợ không cẩn thận sẽ đắc tội với khách quý. Có Úc Bảo Sơn ở đây, không sợ không khí trên bàn rượu tĩnh lặng, Dịch Khiêm càng thêm khiêm tốn, thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện riêng với Úc Tử Ân, hoặc là mặt không đổi sắc gắp thức ăn cho cô. Sau khi đi mời rượu một vòng, Úc Bảo Sơn càng trở nên vui vẻ, rượu trắng hơn sáu mươi độ thế mà khi uống vào mặt vẫn không đổi sắc, cuối cùng mọi người kính đến người khiêm nhường nhất ở nơi này, Úc Tử Ân ngẩng đầu lên theo bản năng, liếc nhìn về phía ánh mắt của ông, vẻ mặt có chút ngượng nghịu, trong lòng đã hiểu ra cái gì đó, cũng bưng ly rượu lên, đứng dậy theo. Trên bàn rượu, cô là một người hiểu rất rõ quy tắc, Úc Bảo Sơn có thể uống rượu, không có nghĩa là cô phải giở trò trò giỏi hơn thầy. Nhưng vào lúc này người có thể giúp được ông chỉ có mình cô, làm sao cô có thể thấy chết không cứu cơ chứ?! Điều khiến cô có chút ảo não đó là Úc Bảo Sơn tự mình dẫn người tới mời rượu, cô bất đắc dĩ kéo tay áo của Úc Bảo Sơn, "Ba, bao tử Dịch thiếu không tốt, các người đừng rót rượu mời anh ấy!" Âm thanh không nhỏ, đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe được, Úc Bảo Sơn uống không ít rượu, nhưng cũng chưa hẳn đã say. Vào lúc này nghe con gái bảo bối của ông che chở cho người đàn ông tôn quý trước mặt, không khỏi cười trêu ghẹo: "Cái này không phải là đang bao che cho người ta sao?! Thật là con gái lớn không dùng được, cứ bắt ở bên cạnh sẽ thành kẻ thù!" "Úc Bảo Sơn! Ba nói cái gì thế!" Nghe những lời nhạo báng mập mờ, Úc Tử Ân rất tức giận, ảo não dậm chân trừng mắt liếc ông một cái, nhíu lông mày cảnh cáo: "Không được nói bậy! Nếu không trở về con sẽ giận ba!" Không để ý đến nụ cười tựa tiếu phi tiêu của Úc Bảo Sơn, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía mọi người đang đứng mời rượu, nhắm mắt giơ ly rượu lên, không đợi Dịch Khiêm mở miệng, liền lên tiếng trước: "Ặc, bao tử Dịch thiếu không tốt, rượu này anh chỉ nên nhấp môi! Còn dư lại, tôi sẽ uống thay Dịch thiếu!" ". . . . . ." Giơ ly rượu, mọi người sững sờ nhìn cô, những người mới vừa vào thương trường sẽ không nhìn ra chút mờ áp bên trong, mà mấy vị giám đốc cao cấp của QM nghe cô nói như vậy, làm sao còn dám đi rót rượu mời Boss, họ chỉ liếc nhìn lẫn nhau, cười xấu hổ, cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Trương lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh. "Vậy thì tốt, nếu bao tử tổng giám đốc Dịch không tốt, hôm nay Dịch thiếu chỉ nhấp môi thôi cũng không sao, chỉ là nha đầu này có thể nhảy ra mời rượu thay Dịch thiếu, rượu còn dư lại cháu uống thay!" Tổng giám đốc Trương quay đầu nhìn Úc Bảo Sơn một cái, lấy được cái gật đầu của ông mới dám mở miệng. Đã đứng ở trên đầu sóng ngọn gió, Úc Tử Ân cởi hổ muốn xuống cũng khó, chỉ có thể nhắm mắt cười cười, dùng bộ dáng có thể bất chấp mọi giá, "Nếu tất cả mọi người đều đồng ý, rượu này tôi sẽ uống thay!" Rượu trắng hơn sáu mươi độ, mười mấy người, mỗi người mời một ly, tức cô phải uống mười mấy ly, chờ cô khẳng định việc này có hơi quá sức thì đã muộn! Nhớ tới Dịch Khiêm bị bệnh bao tử, cô chỉ có thể nhắm mắt nhận rượu, giơ ly rượu trong tay lên, uống từng ngụm từng ngụm, vậy mà, đợi đến lúc cô uống đến ly rượu thứ hai, đột nhiên có một bàn tay đưa ra nhận lấy ly rượu, đem ly rượu của cô về bên cạnh mình, cô sửng sờ quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, trừng mắt nhìn, gian nan nuốt ngụm rượu trắng xuống. "Đứa ngốc, tại sao có thể uống rượu thay tôi như thế!" Dịch Khiêm nghiêng đầu, đưa đôi mắt bất đắc dĩ nhìn cô, con ngươi thâm thúy hiện lên chút đau lòng, chút bất đắc dĩ, anh giơ tay lên vỗ nhẹ bả vai của cô: "Tôi sẽ uống, nếu không cô sẽ xảy ra chuyện mất!" "Không cần, không cần, tôi có thể chống đỡ được!" Sợ anh uống nhiều, cô vội vàng nâng chén lên, ngửa cổ, đổ rượu vào trong cuống họng, Dịch Khiêm đưa tay muốn ngăn đã không còn kịp nữa. Anh chỉ có thể đưa ánh mắt đau lòng nhìn cô, sau đó Dịch Khiêm quay đầu qua nhìn Úc Bảo Sơn, thấy ông nhìn anh rồi lắc đầu một cái, cũng không còn ngăn nữa. Anh biết cô có tính quật cường, khi đã quyết định làm thì phải làm cho bằng được, không làm được sẽ không cam lòng, chỉ là cô căn bản không biết uống rượu, cứ uống như thế làm cho anh đau lòng! Còn dư lại mười ly rượu, anh đè tay của cô lại, vẻ mặt thành thật hướng về cô, lắc đầu một cái, "Có thể uống năm ly, còn dư lại tôi sẽ uống!" Trường hợp như vậy, anh không thể để cho cô ra mặt che chở anh, mặc dù anh cực kỳ yêu thích cái dáng vẻ khi cô bảo vệ anh; nhưng đây không phải là chỗ để nói chuyện yêu thích, anh sẽ không bắt cô làm chuyện này. Quy tắc trên bàn rượu, anh không tiện là phật ý mọi người, mọi người trong đây cũng biết bao tử anh không tốt, người dám mời rượu anh không nhiều, bình thường đều là do mình tự uống…,trường hợp như hôm nay, anh không uống cũng không được. Nhanh chóng uống xong mười ly rượu còn dư lại, anh đưa vẻ mặt không đổi sắc nhìn về vẻ mặt sửng sốt của các vị tổng giám đốc, giương môi cười một tiếng,“Chúng tôi không quá quan tâm đến việc biết uống hay không, cũng do mọi người mời, mọi người cứ tùy ý đi, không cần bởi vì chúng tôi mà mất hứng!” Nếu anh mở miệng, mọi người thấy anh không có gì khác thường, gật đầu một cái ngồi trở lại chỗ cũ, tiếp tục uống rượu và trò chuyện. Cũng bởi vì như thế, tất cả mọi người không dám đi lên rót rượu mời nhau nữa, cứ ngồi đó thảo luận hết đề tài này đến đề tài khác, trực tiếp gạt hai người bọn họ ra ngoài. Quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, đầu óc có chút choáng váng, Dịch Khiêm đột nhiên gọi nhân viên phục vụ pha một ấm trà giải rượu, nhìn thấy cô uống rồi thì anh mới yên tâm. Biết rằng cồn rượu chưa tan hết, anh liền tìm một cái cớ để mang cô gái đang gật gù hả hê bên cạnh ra khỏi phòng, Úc Bảo Sơn say chếnh choáng, nghe lời của anh nói thì cũng không có ý kiến khác, khoát tay áo để cho bọn họ rời đi. Mới vừa đi ra khỏi phòng, một bóng dáng cao ráo liền ngăn cản không cho hai người đi xuống cầu thang, Dịch Khiêm khẽ chau mày, ngước mắt nhìn Đường Minh Lân đang đứng trước mặt, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, thoạt nhìn hình như cũng không muốn mở miệng nói gì cả, chỉ chậm rãi ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, nhẹ nhàng lướt qua Đường Minh Lân. Sức lực phần tay ôm ngang hông tăng thêm mấy phần, Úc Tử Ân bị động để hơi tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh một chút, híp mắt nhìn theo ánh mắt của anh, khi nhìn rõ được gương mặt anh tuấn của Đường Minh Lân, khẽ cười một cái rồi khoác tay áo, mắt say lờ đờ có chút mông lung quát lớn: “Đường Minh Lân, anh tránh ra!” Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, Đường Minh Lân vặn lông mày, đưa tay qua muốn đỡ lấy cơ thể cô, lại bị cô ra tay đánh cho bỏ ý định đó, khiến Đường Minh Lân giận đến mức muốn trở mặt ngay lập tức! Hơn nữa còn đứng trước mặt người đàn ông mà anh coi là tình địch, anh càng thêm tức giận, đến độ không điều khiển được cảm xúc của mình, hít một hơi thật sâu, sau đó thu tay lại, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, tuy muốn mắng vài câu, nhưng lời thốt ra chỉ có sự quan tâm: “Tại sao uống nhiều rượu như vậy? Em không biết mình không thể uống rượu sao?!” Khẽ tựa vào lồng ngực Dịch Khiêm, mượn sức lực thân thể anh, cô cố gắng chống đỡ, thật ra thì ý thức của cô rất thanh tỉnh, chỉ là hành động có chút mơ hồ mà thôi. “Hình như chúng ta….. đã ly hôn, tôi làm chuyện gì hình như…..Hình như cũng không liên quan đến anh phải không?” Khẽ cười một tiếng, cô mắt lờ đờ nhìn anh, “Anh có thể cách xa tôi một chút hay không? Tôi thật sự…..thật sự không muốn nhìn thấy anh! Tránh ra!” “…..” Đôi mắt âm lạnh nhìn chằm chằm vào cô, không chỉ là bởi vì lời nói của cô, càng khiến cho anh căm hận khi không thể đẩy ý nghĩ đó ra khỏi đầu cô, để cho anh hận không được tiến lên bóp chết người phụ nữ không biết thân biết phận này! Trong khoảng thời gian này, mặc kệ anh có lấy lòng cô ra sao, có tặng hoa hay mời cô ăn cơm, cô cũng không thèm nể mặt, mặc kệ anh đổ thừa, dụ dỗ hay làm gì đi nữa cô cũng không chịu, mà nếu anh cứ chịu thua thiệt, thì càng khiến cho anh không chịu khuất phục! Coi như anh từng làm qua nhiều chuyện sai hơn nữa, nhưng bây giờ anh đã muốn hối cải để trở thành con người mới rồi, lãng tử quay đầu, thế mà cô không cho anh cơ hội nào cả! Anh không cam lòng, càng không chịu buông tay dễ dàng như thế, chưa từ bỏ ý định thì kết quả có chết cũng quyết dây dưa. Dây dưa đến…….ngày anh thực sự chết tâm Hết cách với cô rồi, Đường Minh Lân quay đầu nhìn về phía gương mặt kiêu căng và đầy tự tôn của người đàn ông bên cạnh, sắc mặt lành lạnh: “ Dịch thiếu, vì sao Ân Ân lại đi cùng cậu?!” “Hôm nay chúng tôi đến đây xã giao với tổng giám đốc Úc.” Dịch Khiêm hơi liếc nhìn anh một cái, không nhanh không chậm giải thích một câu, hình như cũng chỉ nói đúng một câu này, không muốn nhiều lời, tiếp theo nói sang chuyện khác: “Ân Ân uống say, tôi sẽ đưa cô ấy về trước, Đường Tam, hôm nào gặp lại sau!” “…….” Đường Minh Lân trừng mắt liếc anh một cái, không cam lòng mà đi lên trước, cố ý đưa tay ôm Úc Tử Ân, “Vẫn là tôi sẽ đưa cô ấy về! Tôi biết rõ nhà của cô ấy! không cần Dịch thiếu nhọc lòng!” nói xong, anh đoạt lấy Úc Tử Ân từ trong ngực của Dịch Khiêm, ôm chặt lấy cô, đôi mắt đen hiện lên tia cảnh cáo.