Quân Môn Sủng Hôn
Chương 77
Theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cô ngước mắt lên khẩn trương nhìn người đàn ông trước mặt, "Dịch thiếu. . . . . . Cái đó, tối ngày hôm qua tôi không có, phản đối anh làm chuyện gì chứ?"
Khẽ tựa vào trên giường, anh ngước mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt vì khẩn trương mà nhếch nhác, mơ hồ còn mang theo chút buồn ngủ, nhất là thấy một đầu tổ quạ, xem ra càng thêm đáng yêu giống như là chuột chũi lạc đường, làm cho người ta không nhịn được mà muốn thương yêu!
"Không có." Chau chau mày, anh lắc đầu một cái, thu lại nụ cười thản nhiên nơi đáy mắt, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lười biếng giống như là trêu chọc một con mèo nhỏ, nghiêm túc khiến người ta hoài nghi!
". . . . . . Thật sự không có?" Nhìn vẻ mặt kỳ quái kia, Úc Tử Ân sững sờ nắm chặt chăn mỏng hơn, tâm tình vốn đang khẩn trương lại bị vẻ trấn định của anh làm cho kinh sợ: "Cái đó tôi. . . . . . Tôi thật sự không nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì!"
Sớm biết cô cũng đã không uống nhiều rượu như vậy, biết rõ mình không uống được rượu mà còn liều mạng uống sạch một chai rượu đỏ, nếu thật sự say rượu mất lý trí thì nên làm cái gì đây? !
Lúng túng nhíu lông mày, cô khẩn trương tự động bỏ quên giờ phút này quần áo anh đang chỉnh tề, cúi đầu rối rắm nắm chặt chăn mỏng trong tay: "Dịch thiếu, cái đó, anh không cần cảm thấy uất ức, không đúng, tôi không phải ý này, ý của tôi là nếu như tôi thật sự làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh cũng đừng nói những lời khiến mình chịu uất ức, tôi...tôi sẽ phụ trách với anh!"
Say rượu mất lý trí, cô lại OX với người đàn ông ưu nhã tôn quý này, nếu để cho Sở Tiểu Ninh biết được, nhất định sẽ bị cô ấy châm chọc ói máu!
"Hả? Ân Ân, em muốn phụ trách với tôi thế nào?" Nghe vậy, anh cười như không cười nghiêng người qua tiến tới trước mặt cô, khoảng cách gần nhìn con mắt cô buông xuống và vẻ mặt rối rắm, đáng yêu khiến anh thật sự nhịn không được trêu đùa.
"Tôi. . . . . ." Nghe anh nói như thế, cô đột nhiên khẩn trương, chợt ngẩng đầu, căn bản không ngờ giờ phút này anh tiến lại gần, vừa mới ngẩng đầu lên môi cô cứ thế không hề báo động trước dính vào trên môi anh!
Xúc cảm lạnh lẽo mềm mại chợt khiến cô bừng tỉnh, trợn to con mắt theo bản năng lui về phía sau, trên mặt vốn đang khẩn trương thoáng chốc bị hốt hoảng cùng luống cuống thay thế: "Kia, kia, không, tôi không cố ý đâu! Đây chỉ là ngoài ý muốn. . . . . ."
Ông trời ơi! Cho một tia chớp đánh chết cô đi! Sao cô lại khiếm nhã với anh chứ? !
"È hèm, đúng là ngoài ý muốn!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm khẽ cười, chậm rãi đứng lên từ trên giường, từ trên cao nhìn xuống cô, "Được rồi, đây chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ không để ở trong lòng đâu! Về phần tối hôm qua. . . . . ."
Đỏ mặt, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, khẩn trương nhìn anh, lại nghe anh mở miệng không nhanh không chậm: "Tối hôm qua cũng không có xảy ra chuyện gì, phẩm chất của em khi uống rượu xong cũng không tệ lắm, uống say không đánh, không làm khó, không đùa bỡn điên khùng, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Nếu em uống say còn có thể làm chuyện mất lý trí đối với tôi, vậy thì nên đánh giá lại sức quyến rũ của mình rồi!"
"Thật?" Mặt cô không thể tin nhìn anh, chỉ sợ anh nói lời này đơn thuần là vì an ủi mình, khẩn cấp hi vọng tìm được một tia khác thường từ trên mặt anh, đáng tiếc là khiến cô thất vọng!
"Chẳng lẽ em lại hi vọng tối hôm qua xảy ra chút gì?" Anh chau chau mày, không nhanh không chậm trả lời một câu, nhất thời làm Úc Tử Ân Lady không ngốc đầu lên được!
Không nhìn được nét mặt của cô, anh cúi đầu nhìn qua đồng hồ đeo tay, "Đã hơn tám giờ, rời giường rửa mặt đi, đợi lát nữa ra ngoài ăn điểm tâm! Tôi thuận đường đưa em đi làm!"
". . . . . ." Sững sờ nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng kia, giống như thật sự chưa xảy ra cái gì, cô không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu một cái, đứng dậy từ trên giường, lôi chăn mỏng chạy như bay vào phòng tắm.
Nửa nghiêng thân thể, Dịch Khiêm nhìn cửa đóng sầm một cái, giơ tay lên sờ sờ cánh môi bị cô hôn một cái, xúc cảm ấm áp mềm mại hình như còn chưa rút đi, nhớ tới bộ dáng khẩn trương của cô, anh cười cười bất đắc dĩ, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Đứng ở trong phòng tắm, Úc Tử Ân nhìn bộ dáng rối bời trong gương, nghĩ tới cái lơ đãng ngoài ý muốn vừa nãy, vô cùng phiền muộn không nhịn được nện một quyền đập lên gương trước mặt!
Rượu cồn hại người rất thảm, về sau phải ghi nhớ kỹ, sẽ không thể vì một số chuyện một số người mà mua say, thật sự không biết phải tính thế nào!
——《 quân môn cưng chiều cưới 》——
Đợi sau khi cô rửa mặt xong ra ngoài, ghé đầu nhìn về phía phòng ăn, không ngờ thấy Dịch Khiêm đã đổi xong quần áo, giờ phút này đang ngồi ở trên bàn thưởng thức cà phê lật xem báo buổi sáng, như thường ngày, tây trang phẳng phiu ưu nhã cực kỳ, hình như lại trở về hình tượng Quý công tử dịu dàng khiêm nhã, không chút lụn bại của cả đêm không ngủ tốt.
Nghe được tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên từ trên tờ báo, hơi quan sát cô một lượt, áo thêu màu lam nhạt và quần tây đen, tóc dài đen như mực vòng sau ót, đoan trang già giặn như OL (office lady) lạnh lùng, trên mặt thản nhiên, có tinh thần hơn nhiều so với bộ dáng nhếch nhác vừa nãy.
Chậm rãi thu hồi ánh ămts, anh kéo cái ghế bên cạnh ra, hướng cô vẫy vẫy tay, "Tới đây ăn điểm tâm đi!"
"Được. . . . . ." Đi lên trước, cô liếc nhìn quần áo trên người anh đã được đổi qua, không hiểu hỏi: "Anh. . . . . . thay quần áo?"
"Ừ, vừa kêu Văn Khâm đưa tới, còn có bữa ăn sáng." Dừng chốc lát, anh đem sữa đậu nành trước mặt cho cô, "Mau ăn đi, nếu không đợi lát nữa sẽ tới trễ!"
"Ừm. . . . . ." Nhìn thức ăn ở Thập Tam Lâu Việt - Quảng Đông trước mặt, lại nhìn người đàn ông cấp trên bên cạnh chưa có ý định dùng bữa sáng, không biết sao đột nhiên tâm tình thật tốt, bản tính ăn uống lộ ra không thể nghi ngờ, cũng không đoái hoài tới lúng túng hay là cái gì, bưng cái ly không nhanh không chậm giải quyết bữa ăn sáng.
Tầm mắt rơi vào tờ báo, đồng thời Dịch Khiêm ngước mắt nhìn cô một cái, gương mặt tuấn tú hiện lên dịu dàng nhàn nhạt, thời điểm cô ngẩng đầu lên lần nữa, không chút để ý dời đi.
Chuông điện thoại vang lên linh linh, phá vỡ phòng ăn yên tĩnh, cô đứng dậy chạy tới, nhận điện thoại, cô còn chưa kịp mở miệng, đầu bên kia điện thoại đã truyền đến giọng chói tai của Thẩm Bùi Bùi: "Cô, cô đã tỉnh à? Buổi trưa ba chúng ta cùng nhau ăn cơm! Chỗ cũ, không được cho tôi leo cây! Bổn cung có chuyện muốn giao phó với mi!"
"Hử? Giao phó cái gì?" Trừng mắt nhìn, vẻ mặt Úc Tử Ân khó hiểu.
"Mi tạm thời giả vờ ngu với ta đúng không? Mi đừng cho là ta không biết cả đêm mi ở chung một chỗ với một người đàn ông!"
". . . . . . Làm sao cậu biết? !" Cô quay đầu theo bản năng liếc trộm Dịch Khiêm một cái, lại nhanh chóng dời đi, cảm giác có tật giật mình.
"Tối ngày hôm qua ta gọi điện thoại cho mi, là anh ta nhận! Anh ta nói mi uống say, như thế nào, hai người có 419 hay không?"
". . . . . . Không có!" Cô vừa mới ly hôn mà lại 419 cùng đàn ông, nếu truyền đi, người không biết còn tưởng rằng cô bị tổn thương trong tình cảm!
"Thật không có?" Cô gái bát quái đầu kia hiển nhiên không tin cô nói, cô nam quả nữ không làm ra chút chuyện gì, cô ấy dường như có chút không thể tin.
"Cái này thật sự không có!"
"Cái này có thể có!"
". . . . . ."
——《 quân môn cưng chiều cưới 》——
Làm như biết tính tình khiêm tốn của cô, Dịch Khiêm cũng không lái xe đến cổng công ty, mà trực tiếp lái vào bãi đậu xe.
Xe chậm rãi ngừng lại, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi chỗ tài xế, do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Dịch thiếu, ngày hôm qua tôi gây thêm phiền toái cho anh rồi! Thật rất xin lỗi!"
"Em không cần phải nói xin lỗi, đây không phải là chuyện lớn gì." Nghiêng người qua, anh thân sĩ thay cô cởi dây nịt an toàn ra, một tay đỡ trên tay lái, nghiêm túc mà an tĩnh nhìn cô, "Tôi nghe người ta nói, ngày sinh nhật thỏa mãn các loại yêu cầu của thọ tinh già, như vậy tương lai trong một năm cô cũng sẽ hạnh phúc."
"Hả? Có ý gì?" Trừng mắt nhìn, cô hình như không hề hiểu lời anh muốn biểu đạt là cái gì.
"Ân Ân, tôi hi vọng em hạnh phúc, không hơn." Tất cả những gì anh đang làm cũng chỉ vì ý niệm này mà thôi.
". . . . . ." Sững sờ nhìn anh, cô đột nhiên cảm thấy trong mũi hơi chua xót, trong cổ họng như nghẹn cái gì, để cho cô cảm thấy hít thở không thông mà từ trước đến nay không có.
Đã bao lâu không có ai nói với cô câu này rồi? !
Thời điểm kết hôn, cha nói với cô, bảo bối, cha chỉ hi vọng con hạnh phúc, cho nên mới tôn trọng sự lựa chọn của con.
Sau khi ly hôn, ông nói với cô, Ân Ân, cha hi vọng con hạnh phúc.
Thật ra thì cho tới bây giờ hạnh phúc cũng không dễ dàng, mà người đàn ông đã từng nhiều lần mở miệng nói sẽ cho cô hạnh phúc, cũng dùng phương pháp tàn nhẫn nhất tổn thương cô.
Nếu nói hạnh phúc đối với cô mà nói, càng giống như là một chuyện cười, hình như cho tới bây giờ hạnh phúc đều không có duyên với cô!
Hít một hơi thật sâu, cô hơi híp mắt lại, thu lại đau thương nơi đáy mắt, gượng ép ra một nụ cười: "Cám ơn anh Dịch thiếu, tôi nghĩ. . . . . . Tôi sẽ cố gắng để mình hạnh phúc! Tôi đi làm đây, anh lái xe cẩn thận một chút nhé!"
Thu đau thương của cô vào đáy mắt, Dịch Khiêm nhàn nhạt gật đầu, không nói gì thêm nữa, nhìn cô từ trong xe đẩy cửa đi xuống, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt, lúc này mới đảo quanh tay lái lái xe rời bãi đậu xe.
Làn xe cách đó không xa, Lam Mộ Duy chậm rãi đi ra, nhìn xe đi xa, biển số xe quen thuộc cho thấy người trong xe là ai.
Cái biển số xe này toàn bộ thành phố C chỉ có một, ZE520, ban đầu anh ta thấy cái biển số xe chiếc xe Dịch Khiêm yêu thích thì rất không hiểu, bởi vì theo anh ta được biết, trước khi lấy được biển số xe này, có người tặng anh một biển số xe may mắn thì rêu rao khắp nơi, nhưng chiếc xe treo tấm biển kia thì lại chưa từng thấy anh lái một lần, qua tay nhiều người nằm trong tay anh.
Hôm nay nhìn cô bước xuống từ trong xe của anh, lúc nhìn thấy mấy con số kia, anh ta mới chợt hiểu ra, mấy con số bình thường kia đại biểu cho cái gì, tại sao có thể khiến anh yêu quý đến thế.
Nghĩ nghĩ lại, anh ta không khỏi nhớ tới chiếc khăn tay trước ngực anh trong par¬ty tối ngày hôm qua, kiểu dáng hoàn toàn khác biệt so với nhãn hiệu anh dùng, ngày đó anh ta liếc nhìn thấy trong cửa hàng, lại không nghĩ rằng cô tặng nó cho anh!
Rất nhiều không ngờ, anh ta không hiểu sao hai người bọn họ lại đi cùng với nhau, hơn nữa còn vào lúc anh ta không biết.
Cười khổ một tiếng, anh ta hít một hơi thật sâu, bước nhanh đuổi theo bóng dáng đang chờ thang máy mở cửa.
Có một số việc mặc dù trong lòng rõ ràng, nhưng anh ta lại không nhịn được nên cũng muốn hỏi rõ ràng, hoặc là, anh ta chỉ muốn chính miệng cô thừa nhận mới bằng lòng bỏ qua.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
215 chương
16 chương
43 chương
145 chương