Lam Mộ Duy lễ phép đáp lễ, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm và bóng dáng người con gái đứng bên cạnh anh, chỉ một cái liếc mắt, anh liền phát hiện ra mình không thể dời mắt khỏi cô! Ở trong ký ức của anh, anh chưa từng thấy qua phong cách này của cô, năm tháng còn là sinh viên, cô luôn mặc áo trắng để tóc dài bay phất phới khi ngồi trên xe ô tô của anh, vẻ đẹp đơn giản và trong sáng. Vậy mà hôm nay, đứng ở trước mặt anh lại là một cô gái xinh đẹp rực rỡ, bất đồng hoàn toàn với Diệp Tư Mẫn; với chiếc váy dài màu hồng nhạt trông cô có thêm phần dịu dàng và ưu nhã, lại có chút trẻ trung năng động, không quên phần khiêu gợi và thẹn thùng, đủ làm cho bất kỳ người đàn ông nào ở đây phải động tình, anh cũng không ngoại lệ. Hôm nay là sinh nhật của cô, ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy, tại sao anh lại không biết, anh chỉ nghe Thẩm Bùi Bùi nói qua, sinh nhật của cô cũng là ngày giỗ của mẹ cô, cho nên cô không có làm sinh nhật, cũng không nói ngày sinh nhật của mình cho ai biết, mà hôm nay, cậu nhỏ lại cố ý mang cô đến đây, rõ ràng cho thấy cậu nhỏ biết ngày sinh nhật của cô. Nắm chặt ly rượu trong tay, anh hít một hơi thật sâu, lồng ngực sinh ra một tia không cam lòng, lời nói đến khóe miệng lại trở thành một câu chúc mừng khổ sở: "Ân Ân, sinh nhật vui vẻ!" "Cám ơn!" Nhàn nhạt giơ ly rượu lên, cô lễ phép nói lời cảm ơn. Anh nhìn về ánh mắt lạnh bạc thêm phần xa lánh của cô, ý trong ánh mắt đã quá rõ ràng: cô và anh chỉ là người xa lạ. Lại nghĩ đến việc đó, anh đột nhiên cảm thấy có cái gì đó nghẹn trong cổ họng, muốn kéo ra lại thấy nó đau đớn. Ý thức được anh đang mất hồn, Diệp Tư Mẫn đứng bên cạnh kéo cánh tay anh một cái, cười tiến lên trước, nói lời chúc mừng: "Ân Ân, tôi không biết hôm nay cũng là sinh nhật của cô, mặc kệ như thế nào, tôi vẫn muốn nói một tiếng chúc mừng sinh nhật với cô! Tôi sẽ đính hôn với Lam Mộ Duy, cũng hi vọng cô tìm được hạnh phúc thuộc về mình!" Úc Tử Ân ngước mắt nhìn về ánh mắt hả hê và khiêu khích của Diệp Tư Mẫn, khẽ cười một tiếng, mặt không đổi sắc giơ ly rượu lên đáp lễ: "Cám ơn chị! Tôi cũng chúc hai người hạnh phúc!" "Cám ơn! Ngày chúng tôi đính hôn cô nhất định đến tham dự nhé, tôi cũng đã nói với Mộ Duy, nếu như đến lúc đó cô còn chưa kết hôn, thì khi hai chúng tôi kết hôn cô phải làm phụ dâu cho chúng tôi nhé!" Diệp Tư Mẫn quay đầu lại làm nũng lắc lắc cánh tay của Lam Mộ Duy, giọng nói õng ẽo: "Mộ Duy, anh nói cái gì đi được không?" ". . . . . ." Lam Mộ Duy không trả lời vấn đề của cô, anh nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, trong lòng đau xót. Vốn là muốn tìm nét mặt khổ sở và đau lòng của cô, không ngờ chỉ thấy được sự hờ hững cùng lạnh lẽo trên gương mặt ấy, điều đó làm tim anh đau nhói! Úc Tử Ân quét mắt nhìn Lam Mộ Duy một cái, cô cũng không lên tiếng, bởi người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng thay cô, anh nói với giọng ba phần lạnh lẽo, ba phần xa cách: "Có lúc kế hoạch không thể thay đổi nhanh được, những việc này, hay là chờ đến lúc các người kết hôn rồi thương lượng tiếp!" Quay đầu đi, đột nhiên Dịch Khiêm nhìn sang cô gái bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Dẫn em đi gặp mấy bạn khác!" "Được. . . . . ." Cô gật đầu một cái, ngước mắt nhìn về phía đôi tình nhân đối diện, "Học trưởng, học tỷ, trò chuyện sau!" Sau đó cô xoay người, đi theo bước chân của Dịch Khiêm, khi đã hòa vào đám khách, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng, nhưng nụ cười treo trên khóe miệng lại yếu ớt dần. Thời điểm cô ngước mặt lại một lần nữa, xông tới trước mặt chính là bóng dáng quen thuộc khiến cho hai người phải dừng bước. Nhìn bộ dáng ưu nhã của Đường Minh Lân, cô khẽ sửng sốt một chút, tiếp theo dũng cảm ngẩng đầu lên, không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mặt anh. "Ân Ân." Đường Minh Lân dừng bước chân, khẽ gọi tên cô, lại bị ánh mắt kiêu ngạo của cô đâm vào, lúc này anh mới không nhanh không chậm, xoay người nhìn về phía Dịch Khiêm, cắn răng nghiến lợi nói: "Dịch thiếu, sinh nhật vui vẻ!" Dịch Khiêm lễ phép gật đầu một cái, sau đó giương môi lên nói: "Cám ơn!" "Tôi có chuyện cần nói với Ân Ân, xin phiền Dịch thiếu cho tôi mượn bạn gái của anh ít phút!" Anh ngước mắt, nhìn vẻ mặt thành thật của Dịch Khiêm, trong đáy mắt ẩn chứa một tia khó chịu! "Có thể!" Anh quay đầu, nhìn về phía cô gái bên cạnh "Ân Ân, Đường Tam có lời gì đó muốn nói với em! Em thấy sao? Nếu như em không nguyện ý, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em!" "Nếu Tam Thiếu có lời muốn nói, vậy thì hãy nói rõ ràng đi! Dịch thiếu, anh cứ đi gặp bạn bè của mình đi, em ra ngoài một chút!" Cô quay đầu đi, liếc Đường Minh Lân một cái, lễ phép mà xa lánh: "Tam Thiếu, xin mời!" Mày kiếm hơi chau lại, Đường Minh Lân xoay người đặt ly rượu trong tay xuống, ngạo mạn đi ra ngoài. Đi theo phía sau anh, Úc Tử Ân nhận lấy ánh mắt của mọi người chung quanh, cứ như thể cô đang tham gia vào lễ rửa tội vậy. Cô cười khổ một tiếng, mặt không đổi sắc, rời khỏi phòng khách. Cạnh cầu thang ra vào, Đường Minh Lân nghe tiếng giày cao gót không ngừng đến gần, chậm rãi xoay người lại, dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái xa lạ trước mặt. Cái nhìn xa lạ này, làm cho anh càng căm hận khoảng cách của hai người. "Ân Ân. . . . . . Chừng nào thì em mới có thể dịu dàng hơn, có thể nói cho anh biết hay không?" Dù là người sáng suốt cũng nhìn ra được, ánh mắt khi Dịch Khiêm nhìn cô rất không bình thường! Mặc dù chỉ là bạn bè bình thường, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật cùng nhau, làm sao anh có thể không nhìn ra, dạng người khiêm tốn giống như Dịch Khiêm, có thể khua chiêng gióng trống tổ chức sinh nhật như vậy, sợ rằng phần lớn là ăn mừng vì cô?! Mà đáng buồn nhất chính là, anh chính là chồng cô, chồng trước, từ đầu đến cuối cũng không biết ngày sinh nhật cụ thể của cô! "Tôi nhớ không lầm, trước khi chúng ta kết hôn đã ký một thỏa thuận, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau, mọi người đều có cuộc sống riêng, hôm nay chúng ta đã ly hôn, anh chỉ mang thân phận chồng trước thì càng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của vợ trước, không phải sao?" Từ lúc nào mà cô đã thân mật với Dịch Khiêm như thế, thật ra chính cô cũng không biết được chuyện này, mỗi lần cô gặp chuyện khó khăn, đều là anh ra tay giúp cô, nếu không phải bởi vì anh, cô không biết mình có thể nhẫn nại đến bao lâu nữa. "Ân Ân. . . . . . Trước kia em không như thế!" Những câu nói lạnh lùng thoát ra khỏi miệng cô, khiến cho anh sửng sốt không thể tin được, lại không dám tin tưởng cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt anh lại có nội tâm lạnh lẽo như thế, cô có phải là người đã từng mang thân phận phu nhân Đường hay không! "Theo ý của anh, thì trước kia tôi là người như thế nào?" "Trước kia... Mặc dù em chán ghét anh, cũng sẽ không đối xử với anh lạnh lùng như thế. Tại sao..." Anh nghĩ không hiểu, duy nhất có một nguyên do, thế nhưng anh không dám kiểm tra: "Em thích anh ta thật sao? Hay em là tình cũ chưa quên với Lam Mộ Duy?!" Mới nghe đến đó, cô đã lên tiếng cắt đứt lời anh: "Tam Thiếu, chúng ta đã ly hôn, chuyện của tôi không liên quan đến anh! Nếu như anh chỉ muốn nói chút chuyện này, thì tôi cảm thấy không cần thiết nữa!" Quay đầu đi, cô thật sự không muốn nhìn mặt anh. Vì người đàn ông này, cô đã nhẫn nại rất nhiều, cũng bỏ qua rất nhiều, nhưng tiếc nuối chính là, giữa bọn họ quá ít duyên phận. Hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi xoay người, lúc đang muốn rời đi, anh bỗng đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô trở lại, ôm chặt lấy cô từ phía sau. "Ân Ân... Mặc dù anh đồng ý ly hôn, nhưng anh cũng không muốn buông tay em! Anh không muốn buông tay, em hiểu không?!" thật sự anh không bỏ được, cũng không cam lòng! Nhất là sau khi ly hôn, cô lại như một đóa hoa đào rực rỡ, điều này làm cho anh vô cùng sợ hãi, không cách nào điều khiển được cảm xúc của mình. Sợ mình buông tay, thì cái khe khoảng cách của họ càng lớn ra. Hôm nay, thấy cô đứng bên cạnh Dịch Khiêm, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác bị uy hiếp. Úc Tử Ân lạnh lùng đứng đó, hít một hơi thật sâu, sau lưng trở nên cứng ngắc vì anh đã dán lồng ngực cứng rắn của mình lên, cô khẽ run, giơ tay lên cố tách mình ra khỏi người anh. "Đường Tam, như vậy là có ý gì?" Đem hết sức lực muốn cạy tay anh ra, nhưng anh lại choàng tay qua ngang hông cô, Úc Tử Ân khẽ vặn lông mày, "Bên cạnh anh đã có đại tiểu thư Lâm, thế mà lại dây dưa không rõ ràng với tôi, như thế thì có ích gì? Anh không biết thứ tôi ghét nhất là thứ đàn ông chân đá hai thuyền sao? Buông tay!" Cánh tay của anh vẫn đứng như thế, cô bắt đầu giùng giằng, đáng tiếc là người đàn ông kia vẫn không muốn buông tha, anh sốt ruột đến độ chợt thét ầm lên: "Anh đã nói rồi, giữa anh với cô ta không có gì cả, tại sao em không chịu tin tưởng anh!" "Tôi mặc kệ giữa hai người có cái gì hay không, bây giờ tôi và anh chẳng còn bất kỳ quan hệ nào nữa, buông tôi ra! Buông ra!" hiện tại đã ly hôn, cô cũng không còn gì để nói với Đường Minh Lân nữa. Hôm nay cô đã sắp thành người kể chuyện cười cho thiên hạ, còn tiếp tục như thế này, cô cũng không biết mình có ngẩng đầu lên nổi hay không?! "Anh không thả! Nếu như anh buông tay, anh sẽ không thể bên cạnh em nữa! Ân Ân, anh sai lầm rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa hay không!" Anh dùng tay giữ lấy cổ cô, cúi đầu nói giọng cầu khẩn, lớn như thế rồi nhưng anh chưa từng ăn nói khép nép với ai cả đây là lần đầu tiên anh bị ép buộc phải làm như thế. không biết vì sao tình cảm của anh dành cho cô lại sâu nặng đến thế, hôm nay, anh không thể buông cô ra nữa! "Đường Minh Lân! Có phải anh uống say đến đầu óc không tỉnh táo rồi hay không! Chúng ta đã ly hôn, đừng nên lặp lại lần nữa?!" "không muốn, luật pháp cũng không có quy định chồng trước cùng vợ trước không thể tiếp tục đoạn hôn nhân này!" Anh chợt buông một tay ra, tay kia vẫn giữ chặt cánh tay Ân Ân, bỗng dưng xoay người, "Ân Ân, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được hay không? Cho anh thời gian, anh sẽ khiến cho em yêu anh!" "Đường Minh Lân, anh nên nói đạo lý một chút! Cho dù tôi có đồng ý bắt đầu lại với anh một lần nữa, nhưng người nhà họ Đường sẽ như thế nào? Ba mẹ anh sẽ tiếp nhận lại tôi sao? Ba mẹ anh sẽ tiếp nhận lại tôi sao? Chỉ cần cho anh cơ hội bắt đầu lại lần nữa, anh càng lún sâu hơn, đến lúc đó cả hai ta sẽ bị thương!" Hất tay của anh ra, cô nhíu lông mày nhìn vẻ mặt đau lòng của anh "Tôi không muốn anh bị tổn thương thêm, càng không muốn tự tay làm anh bị thương, giữa chúng ta đã hết rồi, thật xin lỗi!" Hơi ngẩng mặt lên, cô hít một hơi thật sâu, nhấc làn váy lên, xoay người đi xuống lầu, khiến cho cầu thang vắng càng trở nên yên tĩnh hơn. Sau lưng, Đường Minh Lân nhìn dáng vẻ hoảng hốt chạy đi của cô, khổ sở cười cười, nắm chặt quả đấm trong tay, lửa giận không ngừng cuốn lên! Phanh một tiếng, anh đánh một quyền lên vách tường, không cách nào điều khiển được lửa giận trong lòng, vậy thì hãy để nó được phát tiết trên vách tường cứng rắn! Cúi thấp đầu, anh thở hồng hộc, trên tay là vết thương lớn nhưng nó chẳng là gì nếu so với vết thương trong lòng, máu thấm quá da thịt, rơi xuống nền nhà. Anh nhất định chỉ yêu một cô gái là cô, coi như bị cự tuyệt, anh vẫn sẽ mặt dày đứng bên cạnh cô. Mặc dù cô không chịu cho anh cơ hội, anh cũng không buông tay.