Sáng sớm bị người mất hồn kéo đi uống rượu giải sầu từ trong ổ, gương mặt Thượng Quan Triệt u ám chạy tới phòng, nhìn một người đàn ông muốn mở miệng uống rượu, cúi đầu liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, bảy giờ sáng, sáng sớm đã xướng tuồng gì đây! "Tôi nói này Đường Tam, sẽ không là buổi tối ngày hôm qua bị chị dâu đuổi ra khỏi cửa chứ, cả đêm ở chỗ này uống rượu giải sầu?" Đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, Thượng Quan Triệt nhìn người đàn ông đối diện có ánh mắt mông lung, tầm mắt rơi vào một đống tàn thuốc trên bàn, mơ hồ hiểu ra cái gì, khẽ thở dài: "Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm vậy! Nếu để cho bọn họ biết anh vì một người phụ nữ mà luân lạc thành bộ dáng này, chỉ sợ bị người ta chê cười!" "Tôi định ly hôn với cô ấy." Có lẽ, đây là thứ duy nhất anh có thể thành toàn cho cô. Thượng Quan nói không sai, không ai quy định chồng trước không thể đuổi ngược theo vợ trước, tối thiểu ly hôn xong, anh còn có cơ hội bắt đầu cuộc sống lần nữa. Thay vì cứ kéo hành hạ lẫn nhau, còn không bằng hiện tại thả tự do cho cô, thời điểm cô không hận anh, anh vẫn còn có cơ hội. "Nghĩ kỹ rồi?" Ngước mắt vẻ lưu manh, vẻ mặt Thượng Quan Triệt thành thật hỏi. "Nghĩ kỹ! Thật ra thì tôi chỉ sợ, sợ sau khi cho cô ấy tự do, tôi sẽ không theo đuổi được." Cũng không phải là anh ta không đủ tự tin, mà từ đầu đến cuối anh ta đều chưa đi vào trong lòng cô, ở trong cảm nhận của cô, Lam Mộ Duy vĩnh viễn đều chiếm cứ vị trí quan trọng nhất, anh ta không có niềm tin tuyệt đối là có thể thay thế. Nhất là với tính tình cố chấp mà quật cường của cô, anh ta càng cảm giác nếu lần này mình buông tay, con đường tương lai sẽ gập ghềnh. "Người anh em, có bỏ mới có được, anh phải hiểu được!" Thấy bộ dáng này của Đường Minh Lân, Thượng Quan Triệt cũng không biết nên nói gì, từ trước đến giờ anh ta đều khinh thường nói lời an ủi. "Tôi biết rõ!" Gật đầu một cái, Đường Minh Lân đứng dậy từ trên ghế salon, "Đi thôi! Đưa tôi về công ty, tôi tìm luật sư viết thỏa thuận li hôn." Chỉ mong về sau, anh ta sẽ không hối hận về lựa chọn hôm nay của mình. Làm như nghĩ tới điều gì, Thượng Quan Triệt nhịn không được mở miệng hỏi: "Hai người muốn ly hôn, bên ông cụ phải giao phó thế nào?" "Nói thật! Tôi sẽ giải thích với ông nội." "Ban đầu hai người kết hôn, trong đó có liên quan đến cổ phần của công ty Bảo Úc, anh định xử trí như thế nào? Đây chính là liên hệ duy nhất giữa hai người, anh có thể nghĩ kỹ." "Trong lòng tôi có tính toán." Vuốt vuốt cái trán đau nhức, anh ta xoay người ra khỏi phòng. Nhìn bộ dáng mệt mỏi kia, Thượng Quan Triệt lắc đầu bất đắc dĩ, đứng dậy đuổi theo. ——《》—— Ra đến trước bệnh viện, Úc Tử Ân đi một mình gặp Thương Uyển Nhu, nhìn người phụ nữ trên giường bệnh treo ngược chân sắc mặt tái nhợt, cô đột nhiên cảm thấy cô ấy có chút đáng thương. Nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng hận. Thương Uyển Nhu đột nhiên lái xe đâm mình, nhưng nếu chỉ vì vẫn còn tình cảm với Đường Minh Lân, còn nếu mượn dao giết người thì cô ta thật đáng thương. Thấy cô đi vào, Thương Uyển Nhu ngẩn người, đặt sách trong tay xuống, cảnh giác nhìn cô. "Đừng quá khẩn trương, nơi này là bệnh viện, tôi sẽ không làm vì cô đâu! Mặc dù cô lái xe đâm tôi, nhưng cô cũng gặp phải báo ứng. Chẳng qua là cô dùng khổ nhục kế hơi quá, mình bị tội không nói, còn tiện nghi cho người khác! Cô ở trong bệnh viện cũng phải mười ngày nửa tháng, người ta có thể thừa dịp mười ngày nửa tháng này bồi dưỡng tình cảm với Đường Minh Lân, chẳng phải là cô trộm gà không được còn mất nắm gạo ư?" "Cô. . . . . . Cô có ý gì!" Nghe Úc Tử Ân nhắc nhở không rõ, Thương Uyển Nhu lại không khống chế được suy nghĩ nhiều, mơ hồ hiểu nhắc nhở của cô. "Người phụ nữ thông minh, chưa bao giờ sẽ vì người khác làm mai mối không công. Cô và Lâm Quân Dao liên kết muốn vặn ngã tôi rất dễ dàng, nhưng cô ta cũng có thể dễ dàng lật đổ cô hơn! Các người hợp tác tuy đã xây dựng lợi ích chung, nhưng từ đầu đến cuối cô ta đều bàng quan, ngồi ngư ông đắc lợi, cô và tôi đều là kẻ địch của cô ta, cô cho rằng cô ta sẽ giúp cô à?" ". . . . . ." Bỗng hiểu những gì cô nhắc nhở, Thương Uyển Nhu chợt níu chặt ga giường, sắc mặt tái nhợt hơn. "Tôi và Đường Minh Lân muốn ly hôn rồi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô, cô tạo ra vụ tai nạn xe cộ, vừa loại trừ tôi lại loại trừ được cô, thật đúng là một mũi tên hạ hai chim!" Khẽ cười một tiếng, cô gạt tóc rơi trên trán, "Thừa dịp ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày suy nghĩ thật kỹ, chớ bị người ta bán còn cam tâm tình nguyện kiếm tiền thay người ta!" Tục ngữ nói đúng, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ bằng hữu giống như lợn, lần này Thương Uyển Nhu thua triệt để. Từ phòng bệnh ra ngoài, Úc Tử Ân liếc nhìn tiểu Mễ và tiểu Toa chờ ở cạnh cửa, im lặng trợn mắt, lần này thoát khỏi tai nạn xe cộ, hiện tại mỗi ngày hai người bọn họ đều đi theo bên người cô, ngay cả đi nhà vệ sinh đều chờ ở cửa, thật sự khiến cô nhức đầu. Đi theo phía sau, tiểu Mễ không nhịn được mở miệng hỏi: "Lão đại, tại sao chị bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy! Nếu là em...em sẽ hung hăng dạy dỗ cô ta! Xem lần sau cô ta còn dám phách lối nữa không!" "Thêm một kẻ địch không bằng thêm một người bạn, tôi đang tự tiêu diệt tai họa ngầm của mình, nếu tôi dạy dỗ cô ta thật, chỉ sợ tôi sẽ có thêm kẻ địch nữa! Hiện tại cô ta đã phân rõ địch ta rồi, đương nhiên sẽ không xuống tay với tôi nữa, ngược lại sẽ khai chiến với Lâm Quân Dao." "Ặc, lão đại, chị thật phúc hắc đó! Làm cho Lâm Quân Dao và Thương Uyển Nhu đấu tranh nội bộ, chị có lợi ích gì?" "Tôi vui mừng nhẹ nhõm! Tiểu Mễ, có lúc giải quyết vấn đề không chỉ xem bề ngoài mà cần hoạch định phát triển lâu dài." ". . . . . ." Aish, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ chứ? ——《》—— Nhận được đơn thỏa thuận ly hôn của Đường Minh Lân, Úc Tử Ân vừa mới xuất viện đã trở lại nhà họ Úc, thừa dịp Úc Bảo Sơn đi ra ngoài mua thực phẩm tẩm bổ, cô quay người đi lên lầu cẩn thận liếc nhìn nội dung đơn thỏa thuận. Trong đơn thỏa thuận, anh ta giữ lại một phòng ốc cho cô, trên danh nghĩa còn có mấy bất động sản, từ đầu đến cuối một chữ cũng không nói đến cho cô cổ phần Bảo Úc. Biết rõ cô muốn là gì, trong lúc mấu chốt lại muốn treo ngược khẩu vị của cô, thật sự khiến cô không còn gì để nói. Cầm điện thoại di động lên, cô gọi điện thoại qua, vừa mở miệng câu nói đầu tiên đã không khống chế được chất vấn người đầu kia: "Đường Minh Lân, anh có ý gì! Tôi nói rồi, chúng ta ly hôn tôi không muốn bất kỳ thứ gì của anh, anh chỉ cần trả cổ phần Bảo Úc cho tôi là được!" Vậy mà, người đầu kia nghe điện thoại cũng không phải Đường Minh Lân, giọng nói dịu dàng chậm rãi truyền đến, mang theo vài phần hài lòng cùng khiêu khích: "Úc tiểu thư, Minh Lân đang thay quần áo, có chuyện gì cần tôi chuyển lời giúp cô à?" Nghe giọng điệu vừa lòng của Lâm Quân Dao, Úc Tử Ân khẽ nhíu lông mày, toàn bộ chất vấn và lửa giận giảm xuống: "Cô bảo anh ta trở lại thì điện thoại cho tôi!" Không đợi người đầu kia mở miệng, cô trực tiếp tắt điện thoại, căn bản không muốn nghĩ xem Đường Minh Lân đang làm gì vào giờ khắc này. Từ phòng để quần áo ra ngoài, Đường Minh Lân nhìn Lâm Quân Dao cầm điện thoại di động của mình trong tay, bước nhanh đi lên phía trước, đoạt lấy điện thoại di động, "Em lấy điện thoại di động của anh làm gì?" "Anh có điện thoại, anh đi thay quần áo, em nhận thay anh thôi!" Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đường Minh Lân, Lâm Quân Dao chậm rãi đứng dậy từ trên ghế quý phi, mặt uất ức nhìn anh. Đường Minh Lân vội vàng liếc nhìn hiển thị cuộc gọi tới, cũng không đoái hoài tới người phụ nữ bên cạnh, xoay người đi ra ban công gọi điện thoại. Bộ dáng không kịp chờ đợi kia khiến Lâm Quân Dao đau lòng. Điện thoại vừa mới tiếp thông, anh ta đã không kịp chờ đợi mở miệng: "Bà xã?" "Đường Minh Lân, anh có ý gì, không phải tôi đã nói không cần bất cứ thứ gì của anh sao? Anh trả lại cổ phần Bảo Úc cho tôi, những xe hơi hay phòng ốc gì đó, tôi đều không cần!" "Bà xã, em gọi điện thoại cho anh chỉ vì muốn nói đến chuyện này sao?" Đầu kia điện thoại, Đường Minh Lân nhìn ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài ban công, đột nhiên cảm thấy trong lòng hơi lạnh. "Nếu không còn có chuyện gì? Cổ phần Bảo Úc anh đã không chịu trả lại cho tôi, vậy tôi mua về thì có thể chứ? !" Nếu muốn ly hôn, vậy thì phải triệt để, lại còn có dính dáng sẽ rối rắm, đến lúc đó hai người bỏ không xong còn loạn. "Mua?" Đường Minh Lân cười lạnh, ánh mắt vốn mang theo vui vẻ, bộc phát lạnh lẽo, "Hiện tại giá thị trường của cổ phiếu Bảo Úc tối thiểu là tám trăm vạn đến mười triệu, bà xã, em có nhiều tiền như vậy à?" "Cho dù tôi có táng gia bại sản cũng phải mua Bảo Úc về!" Nếu không một khi Bảo Úc vẫn còn bị anh ta nắm trong tay, tương lai nếu anh ta nổi lên lòng riêng, dùng mọi thủ đoạn thâu tóm Bảo Úc, cha già như vậy rồi mà tâm huyết cả đời cũng bị mất. "Táng gia bại sản? Bà xã, em có thể có bao nhiêu tiền riêng mua được nhiều cổ phần như vậy? Dù là vay ngân hàng, chỉ sợ lập tức vay cũng không được nhiều như vậy nhỉ? Lãi mẹ đẻ lãi con, tính thế nào? Không bằng. . . . . ." Chau chau mày, anh trầm giọng đầu độc. "Thế nào? ! Anh muốn bảo tôi là đừng ly hôn phải không? Nói cho anh biết, không thể nào!" "Anh định nói, chi bằng em mượn anh, không kỳ hạn không lợi tức, tiền em có thể trả từ từ, em cảm thấy thế nào?" Không phải anh ta hèn hạ vô sỉ, mà là trừ cái này ra, anh ta không có thứ gì có thể giữ được cô ở bên người. Điều kiện của cô cũng không kém, còn có Lam Mộ Duy còn chưa kết hôn, ong mật vây lượn ở bên người cô không phải ít, mà cô vẫn ghét sự hiện hữu của anh ta, sau khi ly hôn, anh ta cũng không nắm chắc còn có thể dẫn cô trở lại. Suốt mười mấy năm qua, đây là một lần duy nhất anh ta không có lòng tự tin vào mình. "Với anh, vay tiền trả lại cho anh? Đường Minh Lân, bầu trời sẽ không rớt bánh nhân, anh cho rằng tôi ngu như thế hả?" Khẽ hừ một tiếng, cô lạnh lùng mở miệng: "Tôi sẽ trả cho anh theo giá thị trường để mua cổ phần Bảo Úc, anh hãy chờ xem! Tôi sẽ đem tiền đưa đến trước mặt anh!" "Em. . . . . ." Không đợi anh ta nói xong, người đầu kia đã cúp điện thoại, một hơi ngăn ở cổ họng, ẩn nhẫn lửa giận, giơ tay ném điện thoại di động từ trên lầu ra ngoài. Hình như là chưa hết giận, anh ta hừ lạnh một tiếng xoay người, lơ đãng thấy Lâm Quân Dao đứng phía sau, sửng sốt chốc lát, tính khí thiếu gia nổi lên, anh ta cũng lười để ý tới cô ta, xoay người đi tới thư phòng. Trong không khí loáng thoáng còn tràn ngập mùi thuốc súng, Lâm Quân Dao xoay người nhìn bóng dáng đóng sập cửa, ngực tràn ngập đau thương. Đây hình như là lần đầu tiên, trong mắt anh không thấy sự tồn tại của cô ta, đây là người đàn ông cô ta luôn yêu nhiều năm, hôm nay suy nghĩ trong đầu đều là người phụ nữ Úc Tử Ân không thương anh ta! Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng rỡ và ấm áp, mà cô ta lại cảm thấy quanh thân rét lạnh, một dòng ghen tỵ vọt tới giống như thuỷ triều, trong nháy mắt bao phủ lấy cô ta.