Quân Môn Sủng Hôn
Chương 65
Có một loại người khiến Úc Tử Ân không nghĩ tới, chính là loại vì một người đàn ông, mà thà làm ngọc vỡ.
Ở ngã tư đường, xe của cô vừa mới lái ra, thì ở khúc quanh bên kia đường có một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy thẳng về phía cô, mà cô thì lại đang lái xe đi tới khúc quanh đó, không biết là do cô tránh quá chậm hay là đối phương lái xe quá nhanh, hai chiếc xe con cứ như vậy phanh một tiếng đụng vào nhau.
Đụng mãnh liệt khiến cho tay lái của Úc Tử Ân bị loạng choạng, xe đâm thẳng vào hàng rào phía trước, nối tiếp sau đó là một loạt tiếng va chạm.
Đập đầu thật mạnh vào trên tay lái, ngực bắt đầu đau nhức, cô ráng chịu đựng cơn đau, tháo dây nịt an toàn bước xuống xe, sau lưng là một hàng dài các xe ô tô đụng vào nhau liên tiếp, mà chiếc xe thể thao lao tới xe cô kia đã bị một chiếc xe khác tông vào đuôi xe đâm vào bên kia.
Không muốn nói nhiều, cô nghiêng người lấy di động ở trong xe lập tức báo cảnh sát, đúng lúc cô đi tới trước chuẩn bị nhìn thử xem người trong xe thể thao kia có bị thương gì không, lại không nghĩ rằng người cô thấy lại là Thương Uyển Nhu!
Vuốt vuốt trán, cô ôm ngực, nhớ tới tình cảnh mới vừa rồi chiếc xe này đột nhiên lao ra giống như hận không thể đụng chết cô vậy, đột nhiên có chút dở khóc dở cười.
Đều do cô quá sơ suất, đánh giá thấp tâm kế của bọn họ, lại đặt mình vào nguy hiểm, đổi lại là cô, sợ rằng cũng không thể đề ra được phương án xử lý ác độc như vậy.
Không còn hơi sức, cô cố gắng gọi điện thoại cho Tiểu Mễ và Tiểu Toa, nói cho các cô ấy biết địa chỉ xảy ra sự việc, rồi sau đó cô xoay người ngồi trở lại vào trong xe, chờ đợi cảnh sát giao thông tới đây xử lý.
Nguyên nhân chỉ là một vụ tai nạn giao thông, lại không nghĩ rằng truyền thông tin tới người nhà hai gia đình với tới tốc độ nhanh đến chóng mặt làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Vốn không muốn để cho Đường Minh Lân thay mình dọn dẹp cục diện rối rắm này, nhưng nhìn thấy người nhà họ Đường vội vã chạy tới đây, cuối cùng Úc Tử Ân cũng gọi điện thoại cho Đường Minh Lân, để cho anh ta tới đây một chuyến.
Sự cố cũng không phải là do cô gây ra, mà cô cũng cũng không phải là cố ý, vội vã chạy tới bệnh viện thì thấy Cố Tố Lan và mẹ của Thương Uyển Nhu đứng ở ngoài phòng giải phẫu, trong khi đó Cố Tố Lan không hỏi thử một câu nguyên nhân đã giơ tay lên tát Úc Tử Ân một bạt tai.
"Úc Tử Ân! Lòng dạ của cô tại sao lại ác độc như vậy! Uyển Nhu tốt bụng hẹn cô đi ra ngoài uống trà, cô đồng ý là được, tại sao lại đem đẩy nó vào bệnh viện hả! Cô có ý gì đây! Thấy Uyển Nhu thích Minh Lân cho nên cô hận đến mức muốn nó chết sao? !"
Cố Tố Lan còn chưa có nghe xong lời giải thích của cảnh sát, không phân biệt tốt xấu liền đổ ập mọi tội lỗi xuống người của Úc Tử Ân, sau đó rống lên, một lòng bà ta nhận định cô chính là người gây ra họa.
Đành bị một bạt tai, Úc Tử Ân còn chưa có thở nổi, ngực lại lần nữa đau nhói, cô vừa muốn ngẩng đầu lên giải thích, lại bị mẹ của Thương Uyển Nhu đứng một bên hung hăng túm lấy cô lắc mạnh, khóc kêu gào bảo cô đền con gái: "Kẻ tiện nhân này! Nếu như con gái của tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô! Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô!"
Hai phe đánh nhau, cảnh sát đứng một bên thấy vậy, vội tách hai người ra, bị ngăn cản ở sau lưng cảnh sát, Úc Tử Ân khẽ tựa vào vách tường, nhẹ nhàng hô hấp, vết thương trên ngực đã khiến cho cô không có hơi sức đi cãi cọ nữa.
Chậm rãi ngước mắt lên, sắc mặt của cô ngày càng trắng xanh nhìn hai vị phu nhân phách lối vô lễ trước mặt, cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cô hiểu rõ thì ra là còn có người so với loại người có tâm địa xấu xa còn buồn nôn hơn nhiều.
Vội vã chạy tới bệnh viện, Đường Minh Lân nhìn thấy ba người đứng đó, thì ngẩn người, cuối cùng tầm mắt khóa ở trên người của Úc Tử Ân.
"Bà xã, em không sao chứ? !" Vội vàng đi lên trước, anh khẩn trương cúi đầu tra xét vết thương của cô, chợt nhìn thấy trên khuôn mặt trắng bệch của cô có dấu vết hồng hồng in hình năm ngón tay, anh liền quay đầu nhìn về phía mẹ của mình và mẹ của Thương Uyển Nhu, đôi mắt u ám thâm trầm: "Ai đánh cô ấy!"
Hình như là chưa từng thấy con trai bảo bối của mình quan tâm chăm sóc cho cô ta như vậy, Cố Tố Lan lộ ra vẻ mặt khinh thường ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn con trai, lại nhìn qua Úc Tử Ân, tức giận bùng nổ: "Mẹ đánh đó, thì sao? ! Không thể được sao? !"
"Mẹ! Đây là ta vợ của con, tại sao mẹ lại không nói lý lẽ như vậy!" Một bên là mẹ của mình, một bên là vợ của mình, Đường Minh Lân bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ, lần đầu tiên anh cảm thấy thật bất đắc dĩ.
"Tại sao mẹ lại cần nói lý lẽ? Mẹ là bề trên lại không thể dạy dỗ cô ta sao? ! Con nhìn xem, cô ta làm cho Uyển Nhu biến thành hình dáng gì!" Con trai không giúp mình nói chuyện, làm cho Cố Tố Lan càng thêm nổi trận lôi đình, hai bên mẹ chồng nàng dâu luôn luôn không hợp nhau, lại có con trai làm trung gian chen vào, nước với lửa càng thêm xung khắc.
"Mẹ còn biết mình là bề trên, vậy mà còn đối xử với con cháu thế sao? Dầu gì cô ấy cũng là con dâu của mẹ, coi như mẹ không thích cô ấy đi, thì cũng không thể quá đáng như vậy được!"
"Đường Tam! Con nói chuyện với mẹ như vậy sao? !" Càng nói càng thái quá, nhìn con trai bảo bối một lòng bảo vệ Úc Tử Ân, Cố Tố Lan không nhịn được nổi trội lôi đình, "Mẹ là mẹ con, chứ không phải là kẻ thù của con! Con cưới con tiện nhân này về thì cũng thôi đi, vốn là mẹ chỉ muốn nếu cô ta sinh cho mẹ cháu trai, thì mẹ có thể không so đo thân phận của cô ta! Nhưng hai người kết hôn lâu như vậy rồi, mà ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng không có, thấy thế nào cũng giống như là gà mái không hẳn là có thể đẻ trứng! Cô gái như vậy, con cần làm cái gì!"
"Mẹ! Mẹ đừng nói nữa. Con không cho phép mẹ vũ nhục Ân Ân, cô ấy là vợ của con, coi như mẹ là mẹ con, thì con cũng không cho phép!" Những lời nói khó nghe kia của mẹ, làm Đường Minh Lân nổi giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm người mẹ luôn luôn dịu dàng tôn quý của mình, giờ khắc này thế nhưng anh lại cảm thấy thật xa lạ.
Hôn nhân của anh là chuyện của chính bản thân anh, không cần bọn họ phải nắm trong tay mọi việc, vậy mà hôm nay, cũng là bởi vì có mẹ tham gia, lại dẫn đến tình cảnh như vậy.
Tất cả mọi nỗ lực muốn vãn hồi của anh, hôm nay sợ rằng. . . . . .
"Ầm ĩ gì thế! Nơi này là bệnh viện, không biết giữ yên lặng sao? !" Y tá đi ngang qua nhìn thấy, lớn tiếng chen vào nói.
Không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng mà lạnh lẽo ——
Chậm rãi đứng thẳng người dậy, Úc Tử Ân hài hước ngẩng đầu lên, lôi kéo ống tay áo của Đường Minh Lân, mệt mỏi mở miệng: "Đừng làm ồn! Chuyện lần này như thế nào, các người cứ đi hỏi cảnh sát đi! Nếu như đúng là tôi là người gây ra họa, tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn, đền mạng cũng được, nhưng nếu như không phải, tối thiểu tiền thuốc thang tôi có thể bồi thường."
Quay đầu, cô xoay người về phía cảnh sát, lấy ra tấm danh thiếp trong giỏ xách đưa cho họ, "Đây là danh thiếp và chứng minh nhân dân của tôi, sự cố lần này nếu là do lỗi của tôi gây ra thì tôi sẽ phụ trách hoàn toàn, nhưng cũng xin các anh điều tra công bằng, không nên đổ hết mọi tội danh lên người tôi, tôi sẽ coi đó là sự trả thù, và tôi cũng sẽ không vì một cô gái mà bồi thường bằng tánh mạng của mình, làm phiền các anh rồi !"
"Được, chúng tôi sẽ xử lý công bằng! Sự cố xảy ra lần này tôi đã cho người đi lấy băng giám sát, có tin tức gì tôi sẽ điện thoại cho cô!" Nam cảnh sát nhìn cô một cái, cô gái yếu đuối mà kiên cường này, khiến cho người khác đồng tình mà cũng làm cho người ta đau lòng.
Gật đầu một cái, Úc Tử Ân quay đầu nhìn về phía Đường Minh Lân, "Chuyện ly hôn tốt nhất anh nên suy tính đi! Vẫn là câu nói kia, cái gì của nhà họ Đương tôi cũng không thèm, chỉ cần anh đem cổ phần của công ty Bảo Úc trả lại cho tôi là được! Nếu như anh không muốn trả, tôi chỉ có thể thông qua luật pháp để lấy về, hoặc là tôi dùng tiền mua lại tất cả cổ phần đó cũng có thể."
Hít một hơi thật sâu, cô chịu đựng cơn đau ở ngực, quay đầu nhìn ánh mắt ẩn nhẫn của Đường Minh Lân, khổ sở mở miệng: "Tôi cho anh ba ngày say nghĩ, ba ngày sau nếu như anh không tới lấy giấy thỏa thuận li hôn, tôi sẽ bảo người đem qua cho anh, anh chỉ cần ký tên là được rồi."
"Bà xã, em đang nói gì vậy! Đến nước này rồi, em có thể không cần nói chuyện này ra không được sao?" Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, đột nhiên Đường Minh Lân lại có một loại cảm giác bất lực, vết thương ở ngực từ từ mở rộng ra.
Cô ấy chưa bao giờ dùng cái giọng bình thản như vậy nói chuyện với anh, sự bình tĩnh này khiến cho anh hít thở không thông.
Anh và cô gần nhau như vậy, nhưng sao anh lại cảm giác được, có một món đồ gì đó đang dần dần đi xa, dù cho anh có làm như thế nào cũng sẽ không bao giờ bắt lại được.
Quay đầu, cô nhìn Cố Tố Lan đứng đối diện, người phụ nữ này chưa bao giờ chấp nhận mình, cô cười nhạt một tiếng, giống như trở lại với vẻ bình thường, gió nhẹ nước chảy: "Rời khỏi con trai của bà, có lẽ đây là điều bà muốn nhìn thấy nhất, không lâu nữa bà sẽ thỏa mãn. Cái này coi như người con dâu này, đưa cho mẹ chồng món quà tặng cuối cùng."
Chậm rãi tách khỏi tay của Đường Minh Lân, cô ngước mắt nhìn anh một cái, trong đôi mắt kia tràn đầy ẩn nhẫn nhưng chưa bao giờ có đau đớn, đó là một chỗ xa lạ, nhưng cũng đã còn quan hệ gì với cô nữa rồi.
Từ đầu đến cuối, cô cũng chưa từng hy vọng bất kỳ người nào nhà họ Đường thương tiếc mình, bao gồm Đường Minh Lân, cũng giống vậy.
"Hi vọng tốt nhất anh nên suy tính lời nói của tôi!" Quay đầu, cô xoay người thả bước chân nặng nề rời đi.
Sau lưng, Đường Minh Lân khổ sở thấp tiếng gọi: "Ân Ân. . . . . ."
Nhìn cô càng lúc càng đi khuất tầm mắt mình, anh mơ hồ cảm thấy được, lần này, giống như anh đã không thể giữ được cô nữa rồi.
——《 quân môn sủng hôn》——
Mới vừa đi ra khỏi bệnh viện, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn xe cộ trên đường, vô lực dựa vào cái cây bên cạnh, vết thương trên nhực càng ngày càng nặng, ho khan một hồi, máu đỏ tươi từ trong cổ họng trào lên!
Tầm mắt mờ mịt, hình như cô thấy được Tiểu Mễ và Tiểu Toa đang chạy về phía cô, rồi sau đó bản thân rơi vào trong bóng tối.
Lúc nhận được điện thoại, Úc Bảo Sơn đang cùng Dịch Khiêm và mấy kỹ sư đi thị sát đo lường ở tây thành, hai công ty hợp tác không có bất kỳ tà niệm nào với mảnh đất tây thành này, điều này làm cho Úc Bảo Sơn vui mừng đến vài ngày không thể nhắm mắt, đối với người đàn ông Dịch Khiêm này ông chỉ có thể nói là tán thưởng thêm mà thôi.
Nhận được điện thoại của tiểu Toa, rõ ràng là lúc đó Úc Bảo Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng khi nghe được đầu kia người ta nói nguyên nhân, ông lão thô tục rốt cuộc cũng không thể khống chế được âm thanh của mình nữa mà rống to: "Cái gì? ! Ân Ân bị thương? Ở bệnh viện nào? ! Được. . . . . . Tôi lập tức tới đây!"
Nghe được Úc Tử Ân bị thương, Dịch Khiêm đột ngột ngẩng mặt lên từ trên bản đồ, ngước mắt nhìn về phía Úc Bảo Sơn đang vội vàng đi về phía mình: "Sao vậy? Ân Ân đã xảy ra chuyện?"
"Nói là vào bệnh viện, nhưng chưa rõ là xảy ra chuyện gì! Tổng giám đốc Dịch, thật xin lỗi, tôi phải chạy tới đó một chuyến, chuyện bên này. . . . . ."
"Tôi và ông cùng đi xem một chút đi!" Nói xong, anh đem bản đồ trong tay giao cho thư ký đứng một bên, "Văn Khâm, nơi này giao cho cậu!"
"Vâng!" Văn Khâm gật đầu một cái, lấy ra cái chìa khóa giao cho anh.
"Tổng giám đốc Úc, chúng ta chạy nhanh tới đó đi!" Quay đầu, đột nhiên Dịch Khiêm gật đầu nói với Úc Bảo Sơn, sau đó hai người bước nhanh ra chỗ đỗ xe.
Vội vã chạy tới bệnh viện, Úc Bảo Sơn còn chưa kịp lấy lại hơi, vừa nhìn thấy con gái bảo bối nằm trên giường bệnh, cả người giống như là bị rút đi hồn vía, nhất thời vẻ mặt trở nên trắng xanh!
Rất nhiều năm trước, cô gái ông thích nhất cũng là rời đi trên giường bệnh, cho nên đối với bệnh viện ông vẫn luôn có cảm giác sợ hãi, hôm nay nằm tại đây lại chính là cô con gái bảo bối duy nhất của ông, khiến ông càng thêm đau lòng đến không thở được.
"Bảo bối. . . . . ." Run rẩy bước trước, Úc Bảo Sơn khẩn trương nhìn con gái còn đang nằm trên giường chưa tỉnh lại, kích động sắp khóc lên.
"Tiểu Toa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đang bình yên vô sự như vậy tại sao bây giờ lại vào bệnh viện! Hai người chăm sóc nó như thế hả!" Đau lòng con gái bảo bối, Úc Bảo Sơn nghẹn ngào hỏi.
"Chị ấy là do bị tai nạn xe cộ, bác sĩ nói là bị gãy hai cái xương sườn, lúc đưa tới bệnh viện hơi trễ, cho nên lồng ngực có tụ máu, đã làm phẫu thuật rồi, thuốc mê chưa có hết, qua hai giờ sẽ tỉnh lại."
"Ơ, không phải là đưa tới bệnh viện hơi trễ, đó là do chị ấy đến bệnh viện, rồi tự mình té xỉu. . . . . ." Tiểu Mễ đứng một bên chen vào nói, lại không nghĩ rằng bị tiểu Toa nói một câu xem thường: "Câm miệng!"
"Vốn chính là vậy mà! Tôi chỉ không rõ, tại sao chị ấy lại phải cứu cô gái kia, rõ ràng là cô ta cố ý đụng xe vào chị Úc . . . . . ."
Giống như nghe ra được cái gì, Úc Bảo Sơn chợt xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Mễ: "Các người đang nói tới ai? Là ai đụng con gái bảo bối của tôi? ! Tiểu Toa câm miệng, Tiểu Mễ nói rõ ràng cho tôi!"
"Còn không phải là con gái thiên kim của tập đoàn Thượng Minh sao! Cảnh sát nói là do cô ta đột nhiên lái xe đâm vào xe chị Úc, vậy mà chị Úc còn có lòng tốt đưa cô ta đi bệnh viện! Người này, đúng là lòng dạ rắn rết! Loại người như cô ta nên chết sớm một chút!"
"Tiểu Mễ!" Tiểu Toa ở một bên kéo kéo cánh tay của cô, "Em không nói chuyện không ai bảo em câm!"
"Chị. . . . . ." Tiểu Mễ tức không nhịn nổi, ảo não dậm chân, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Trước cửa phòng bệnh, Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng bên cửa, ánh mắt liền di chuyển lên xuống đánh giá, sau đó kinh ngạc mở rộng miệng đang muốn nói chuyện, thì đột nhiên Dịch Khiêm quăng tới cho cô ánh mắt khiến cho Tiểu Mễ nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, nên đành im lặng.
Đi vào phòng bệnh, Dịch Khiêm lại làm cho tiểu Toa nhớ đến ánh mắt mới nãy của mình, tiểu Toa nhìn thấy như vậy cũng có chút ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn gật đầu một cái, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
"Tổng giám đốc Úc đừng quá lo lắng, Ân Ân không có việc gì đâu! Tôi đi hỏi bác sĩ một chút chuyện, đợi lát nữa sẽ trở lại!"
"Tổng giám đốc Dịch, thêm phiền toái cho cậu rồi !"
"Ông khách khí rồi, Ân Ân cũng là bạn của tôi mà." Nghiêng đầu, anh nhìn chằm chằm cô gái với sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường bệnh, tay khẽ nắm chặt quả đấm, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Ở cửa phòng bệnh, đột nhiên Dịch Khiêm cúi thấp đầu nhìn hai chị em kia, một tay đút túi quần, lông mày thì nhíu lại, một lúc lâu mới nhàn nhạt mở miệng: "Hai người các cô đi đến đồn cảnh sát bên kia tìm hiểu tình hình một chút, sau đó xử lý bồi thường sự cố và thương lượng rõ ràng, còn nữa, đem băng giám sát mang đến đây cho tôi."
"Dạ, Boss!" Tiểu Toa một mực cung kính gật đầu một cái, lôi kéo Tiểu Mễ vẫn còn ở tình trạng ngẩn ngơ đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của bọn họ rời đi, Dịch Khiêm cảm thấy nhức đầu vuốt vuốt cái trán, xoay người đi đến phòng viện trưởng.
Trong thang máy, Tiểu Mễ đang sững sờ chợt bừng tỉnh, quay đầu nhìn về phía tiểu Toa, "Chị, Boss lớn làm sao lại tới đây chứ? ! Ông trời! Mới vừa rồi em còn tưởng rằng mình nhìn lộn người rồi !"
"Mới vừa rồi em không nghe thấy sao?Anh ta là bạn với chị Úc!" Ngẩng đầu lên, tiểu Toa tức giận trắng mặt nhìn Tiểu Mễ một cái, mặc dù trong nội tâm cô hiểu rõ rõ ràng, nhưng cũng không muốn cùng cô em gái Tiểu Mễ thần kinh không ổn định này nói thêm cái gì.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
215 chương
16 chương
43 chương
145 chương