Ngồi ở trong bót cảnh sát sáng rực, Úc Tử Ân do dự một lúc lâu, cuối cùng mới muốn điện thoại cho Dịch Khiêm. Xảy ra chuyện lớn như vậy, người duy nhất cô nghĩ đến có thể giúp mình cũng chỉ có anh. Số điện thoại của anh rất dễ nhớ, đều là một dãy con số đặc biệt, hệ số lặp lại rất cao, nhìn một lần là có thể nhớ. Điện thoại gọi tới, người nghe điện thoại là Văn Khâm, do dự một lát sau, cô không mở miệng không được: "Thư ký Văn, tôi tìm Dịch tiên sinh, anh ấy đâu vậy?" "Boss còn đang họp, Úc tiểu thư có việc gì thế?" "Tôi. . . . . . Chính tôi đang ở bót cảnh sát, xảy ra chút chuyện, có thể làm phiền anh ấy tới đây một chuyến không?" "Xin chờ một chút, tôi bảo boss nghe điện thoại!" Nghe cô nói ở bót cảnh sát, Văn Khâm cũng không dám chậm trễ, ở bên cạnh Dịch Khiêm đã nhiều năm, sao anh ta không nhìn ra, tầm quan trọng của cô gái này đối với boss chứ. Trong phòng họp yên tĩnh, Văn Khâm cầm điện thoại di động nghiêng người qua tiến tới cạnh Dịch Khiêm nói thầm vài câu bên tai, mặt người đàn ông ở chỗ ngồi chủ tịch liền biến sắc, vội vàng đứng dậy cầm lấy điện thoại di động trong tay Văn Khâm, vội vàng ra khỏi phòng họp nghe điện thoại. "Ân Ân, xảy ra chuyện gì à?" Mới vừa nghe được Văn Khâm nói cô ở cục cảnh sát, anh bỗng cảm thấy trái tim hơi run. "Tôi. . . . . . Tôi bị người ta hãm hại, cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy từ trên người tôi, tôi...tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. . . . . ." "Em đừng vội, chờ tôi...tôi lập tức tới ngay!" Biết rõ vấn đề nghiêm trọng, anh không đợi cô mở miệng, trực tiếp bấm điện thoại, vội vàng xoay người bước vào phòng họp, "Xảy ra chút chuyện, hôm nay tạm thời dừng ở đây, ngày mai tiếp tục hội nghị! Giám đốc Lý, nơi này giao cho anh!" "Dạ!" Giám đốc Lý đáp một tiếng, quay đầu nhìn về đám người trong phòng họp khoát tay áo, ý bảo bọn họ chờ. Quay đầu, Dịch Khiêm nháy mắt hướng Văn Khâm, hai người vội vã ra khỏi phòng họp, bỏ lại đám thuộc hạ với sắc mặt ngạc nhiên ở phòng họp. Trong thang máy, Văn Khâm quay đầu nhìn boss bên cạnh, nhìn bộ dáng khẩn trương của anh, chắc thật sự xảy ra chuyện rồi! "Boss, bên Úc tiểu thư xảy ra chuyện gì à? !" Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh khẩn trương, mà đối tượng khiến anh khẩn trương, lại chính là cô gái đã kết hôn kia. "Cô ấy bị người ta hãm hại! Cảnh sát tìm thấy một trăm gram ma túy trên người cô ấy, đây không phải là việc nhỏ!" "Một trăm gram, này, này, đủ bị phán tử hình rồi!" Mới nghe đến đây, Văn Khâm luôn luôn trầm ổn cũng không thể bình tĩnh. Dịch Khiêm trầm mặc một lát, trầm giọng phân phó: "Cậu liên lạc với cục trưởng Lưu, trước tiên hãy tìm hiểu tình hình, bảo ông ta áp chế chuyện này xuống trước đã." "Dạ!" Nhận được phân phó, Văn Khâm vội lấy điện thoại di động ra, thời điểm tra mã số, lại nghe Dịch Khiêm phân phó tiếp: "Điện thoại cho Cận Vệ, bảo cậu ta tra rõ chuyện này! Có thể dễ dàng lấy ra một trăm gram Heroin hãm hại người khác, cái này không phải là việc nhỏ, tôi muốn điều tra kỹ chuyện này!" "Dạ!" Nghe được tên Cận Vệ nói ra từ trong miệng boss, có thể thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này! Bình thường bọn họ sẽ không vận dụng người bên Cận Vệ, lần này điều tra kỹ nguồn gốc ma túy, nếu Cận Vệ biết là vì phụ nữ, sắc mặt kia chắc chắn sẽ không dễ nhìn. ***** dien.dan.le.quy.don Lúc Dịch Khiêm đến cục cảnh sát đã là hơn mười giờ đêm, trong bót cảnh sát huyên náo, phần lớn là từ chỗ mấy tiểu thư và kẻ nghiện trở lại, vài ba người đứng ở cạnh góc tường, xem ra tình cảnh hơi hỗn loạn. Dịch Khiêm chân trước mới vừa bước vào bót cảnh sát, cục trưởng bót cảnh sát dẫn một nhóm người chân sau đi vào, thấy Dịch Khiêm vì chuyện này mà tự mình tới đây, Cục trưởng Lưu vội vàng tiến lên bắt tay với anh, hơi thở hổn hển giải thích: "Dịch tiên sinh, tôi mới vừa biết chuyện này, có thể hơi khó giải quyết." "Tôi biết rõ, một trăm gram Heroin không phải là chuyện nhỏ, chẳng qua tôi cũng tin tưởng, bạn tôi sẽ không làm loại chuyện như vậy. Kính xin Cục trưởng Lưu điều tra kỹ một chút, chớ đổ oan người tốt." Lễ phép đưa tay ra bắt, Dịch Khiêm nhàn nhạt mở miệng, khí thế thong dung không vội vã đủ để chấn động hiện trường. "Đây là điều đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ tra rõ chuyện này!" Cục trưởng Lưu gật đầu, quay đầu nhìn về phía mấy cảnh sát thẩm tra, "Tôi chờ ở chỗ này, các cậu mau điều tra rõ ràng xem chuyện này là thế nào cho tôi!" "Dạ! Cục trưởng!" Cảnh sát kiểm tra một mực cung kính đáp một tiếng, không quên quay đầu liếc nhìn người đàn ông có thân phận phi phàm bên cạnh, tầm mắt cuối cùng rơi vào trên người Úc Tử Ân. Dù là anh ta cũng không nghĩ ra, cô gái bắt trở lại hôm nay, thậm chí có nhân vật mạnh chống lưng, ngay cả cục trưởng cũng kính nể! Xoay người, Dịch Khiêm đi tới trước mặt Úc Tử Ân, vỗ nhẹ bả vai an ủi cô, "Đừng lo lắng, không có việc gì đâu! Tôi đã sai người đi quầy bar tìm camera rồi, không phải đồ của em, bọn họ sẽ không định tội em được." "Tôi biết rõ, Dịch thiếu, cám ơn anh. . . . . ." Anh bảo cô chờ anh, anh thật sự đến rồi! Khẽ ngẩng đầu, Úc Tử Ân nhìn anh cảm kích, người đàn ông trước mắt thong dong trầm ổn nói mấy câu làm cô an tâm, yên tâm chờ đợi kết quả điều tra. Quét mắt qua đường lớn tạp nham, Cục trưởng Lưu quay đầu lễ phép hỏi thăm Dịch Khiêm: "Dịch tiên sinh, quá trình thẩm tra cũng không kết thúc được trong thời gian nửa giờ, không bằng đến phòng khách chờ vậy?" "Được!" Gật đầu một cái, Dịch Khiêm quay đầu dặn dò Văn Khâm mấy câu, ngước mắt nhìn về phía Úc Tử Ân còn đang trong tình trạng khẩn trương, "Thông báo chuyện xảy ra tối hôm nay là được, còn dư lại tôi sẽ xử lý!" "Tốt. . . . . . Tôi biết rồi!" Run run thu hồi ánh mắt, cô lúng túng nhìn Văn Khâm một cái, quay đầu lại quan sát cảnh sát phía đối diện, hít một hơi thật sâu ổn định tâm tình của mình. Nửa giờ sau, một bóng người màu đen vội vã bước vào bót cảnh sát, con ngươi lạnh lùng quét qua đường lớn tạp nham, tìm kiếm bóng dáng Văn Khâm sau đó bước nhanh lên trước. "Cậu đã đến rồi!" Nhìn thấy anh ta đến, Văn Khâm đứng lên, vội vàng dò hỏi: "Tìm thấy camera rồi sao? Như thế nào?" "Đều ở đây!" Cận Vệ giơ tay lên đưa cho anh ta một usb màu đen, quét mắt bốn phía, không thấy bóng dáng Dịch Khiêm đâu, trầm giọng hỏi: "Boss đâu?" "Ở phòng tiếp khách, Cục trưởng Lưu cũng ở đó." Văn Khâm vừa nói xong đã đưa usb cho cảnh quan thẩm tra đối diện, "Đây là camera ở quầy bar, các anh xem sẽ hiểu!" Cảnh quan thẩm tra nhìn Cận Vệ một cái, cúi đầu cắm usb vào tiếp tục thẩm tra. Bước vào phòng tiếp khách, Cận Vệ lễ phép gật đầu hướng Dịch Khiêm, hiểu được ý của anh ta, Dịch Khiêm đứng lên, nhìn đồng hồ, "Cục trưởng Lưu, tôi thấy cũng sắp xong rồi, chúng ta hãy đi ra ngoài đợi luôn!" "Được, mời tới bên này!" Đề ra nghi ngờ cuối cùng kết thúc, chỉ là hiểu lầm, lúc này Úc Tử Ân mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thời điểm ký tên mình, đôi tay vẫn còn hơi run. Từ trong bót cảnh sát ra ngoài, cô quay đầu nhìn về phía bóng dáng đứng đợi bên cạnh xe chờ cô lên, do dự một lát, cuối cùng vẫn còn ngồi xuống. Xe chậm rãi khởi hành ở dưới ánh đèn lờ mờ, trong buồng xe an tĩnh, ai cũng không nói gì, Úc Tử Ân quay đầu nhìn những ngọn đèn lướt qua liên tục bên ngoài cửa sổ, tâm tình phức tạp. Trong xe, không biết chuông điện thoại di động của người nào vang lên, quay đầu đã thấy Dịch Khiêm nhận điện thoại, giọng nói hời hợt chậm rãi vang lên: "Nói đi!" "Đã đã điều tra xong, người cũng đã bắt được, có thể xác định hàng kia là có người cố ý mua để vu khống hãm hại, tôi còn đang tra nguồn gốc một trăm gram ma túy, cần một chút thời gian." "Khai báo là ai chỉ điểm ở sau lưng chưa?" Khẽ nhíu lông mày, Dịch Khiêm trầm giọng nói. "Là một phụ nữ, hình và tài liệu cụ thể chờ tí tôi sẽ gửi cho anh." "Được, vất vả rồi!" Cúp điện thoại một láy, tiếng tin nhắn vang lên, anh liếc nhìn màn hình, tấm hình cô gái đội mũ mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy hơi quen mắt, hình được cắt ra từ camera, loáng thoáng còn có thể phân biệt ra hình dáng gương mặt. Quay đầu, Dịch Khiêm nhìn về phía người bên cạnh còn hơi mất hồn, "Ân Ân, gần đây em có đắc tội với người nào hay không? !" "Hả? Đắc tội?" Úc Tử Ân bừng tỉnh, không hiểu nhìn anh, "Tôi không nhớ rõ tôi có đắc tội với ai. . . . . ." "Xem thử người này em có biết hay không." Đưa tay qua, anh đưa di động cho cô. Nhìn hình ảnh màu lam trên điện thoại di động, cô nhìn kỹ, chợt nhìn rõ ràng người này là ai, lại ý thức được lúc mình bị áp ở trong quán bar vừa rồi, ánh mắt hả hê của Lâm Quân Dao, một số việc dần dần rõ ràng. "Sao lại là cô ta!" Quay đầu, cô không thể tin nhìn người đàn ông bên cạnh, cười khổ một tiếng, "Cô ta là người tình cũ của Đường Minh Lân, mới trở về nước mấy ngày trước, tôi căn bản không đắc tội với cô ta, hôm nay cô ta đột nhiên hẹn tôi đến quầy bar, nói là có lời muốn nói với tôi, không ngờ cô ta lại hãm hại tôi!" Vì một người đàn ông mà cô ta chi tiền lớn như vậy, cô ta muốn ép cô vào con đường chết, nghĩ cô sẽ không có cách nào ra ngoài được ư? ! "Em nên phòng bị, sau này tự mình phải đề phòng một chút. Nhưng nếu những phụ nữ kia đều đứng xếp hàng tới đối phó em giống như hôm nay, tình cảnh của em đã không hay rồi." "Tôi sẽ cẩn thận! Ngã một lần khôn hơn một chút, tôi không ngu như vậy nữa." Dừng một lát, cô làm như nhớ ra cái gì đó, đưa di động trả cho anh, nhịn không được mở miệng hỏi: "Nhiều ma túy như vậy, cô ta lấy được từ đâu vậy? !" "Có tiền còn sợ không lấy được những thứ đồ này à?" Khẽ cười một tiếng, Dịch Khiêm chậm rãi cất điện thoại di động, hình như cũng không muốn nhắc nhiều đến vấn đề ma túy, "Đi về nghỉ ngơi thật tốt, tôi sẽ xử lý chuyện còn lại." "Ừ, được. Cám ơn anh về chuyện ngày hôm nay! Nếu như anh không tới, sợ rằng buổi tối hôm nay tôi thật sự phải qua đêm ở bót cảnh sát rồi." Lại làm phiền anh lần nữa, trừ lòng ngoài tràn đầy cảm kích ra, cô còn mơ hồ cảm thấy bi thương. Ở vào thời điểm này, người thực sự có thể dựa vào, một bàn tay cũng có thể đếm rõ được. Mà không biết sao trong nhiều bạn bè người thân, cô lại chọn anh. "Không cần cám ơn tôi, một cái nhấc tay mà thôi. Em có thể nghĩ đến nhờ tôi giúp một tay, đây cũng là vinh hạnh của tôi, đúng không?" Nhẹ quay đầu ra nhìn phía ngoài cửa sổ, con ngươi thâm thúy đen nhánh trở nên thâm trầm. Chưa trở về Phỉ Thúy Nam Uyển, Úc Tử Ân trở về chỗ của mình, tiễn Dịch Khiêm, cô cúi đầu tìm chìa khóa mở cửa từ trong túi xách, thuận thế gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Mễ, giục họ nhanh chóng trở lại. Chuyện ngày hôm nay cũng không phải là tình cờ, cô cũng không thể đơn thuần cho rằng đây là một việc ngẫu nhiên, giá tiền 100 gram Heroin không thấp, muốn lấy được thứ đồ này cũng không dễ dàng, Lâm Quân Dao có thể sử dụng thứ đồ này để hãm hại cô, hiển nhiên là có âm mưu từ trước. Xem ra không chỉ đơn thuần là người tình cũ của Đường Minh Lân cô thật đúng là không thể coi thường cô ta! Trên đường trở về, Dịch Khiêm an tĩnh nhìn thư Cận Vệ gửi đến ipad, trong tin nhắn tất cả đều là tin tức và tài liệu cặn kẽ về người phụ nữ Lâm Quân Dao, chính là thiên kim tập đoàn Lâm thị, to gan mua nhiều ma túy để hãm hại người khác, xem ra không phải là người bình thường. Trên ghế sau, người đàn ông thu hồi đồ trong tay, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, trầm giọng mở miệng: "Văn Khâm." "Dạ, Boss, có gì phân phó?" Người ngồi chỗ tài xế ngước mắt liếc nhìn kính chiếu hậu, đáp nhẹ. "Sắp xếp lại tất cả các tư liệu về mảnh đất ở thành Tây, ngày mai tôi muốn xem. Thuận tiện nói với chân bọn họ một tiếng, buổi sáng ngày mai họp." "Dạ!" "Còn có. . . . . . tin tức vụ hợp tác sợi quang học với tập đoàn Lâm thị nâng lên chương trình nghị sự, cậu nói một tiếng với người bộ phận lập kế hoạch, tôi tự mình làm hạng mục này, tất cả nhân viên tham dự đều do tôi chọn, bảo bọn họ đem tinh lực đặt ở những hạng mục quý khác." "Tốt, tôi biết rồi!" Đảo quanh tay lái, xe chậm rãi đi tới hồ Triêu Thánh Sơn. Trầm mặc một lúc lâu, lúc này Văn Khâm mới tiêu hóa hết mệnh lệnh và nhiệm vụ Boss vừa ra, có chút không hiểu: "Boss, vụ hợp tác với Tập đoàn Lâm thị, hình như không phải hạng mục lớn của quý, sao ngài lại muốn tự mình làm?" "Tôi muốn gặp lão hồ ly Lâm Toàn Minh một lần." Nghiêng đầu, anh nhìn ngoài cửa sổ đen nhánh, đèn đường hai bên núi sáng rõ xẹt qua tầm mắt, khi anh trầm tĩnh trên sườn mặt mờ tối, "Cậu đừng coi thường ông ta, ông ta không đơn giản như cậu tưởng đâu. Về sau hai nhà hợp tác, cậu nói chuyện với ông ta thì phải cẩn thận chút." "Dạ, tôi hiểu!" Nên nói cái gì và không nên nói cái gì, trong lòng anh ta rõ ràng, dù nói thế nào thì anh ta đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, cách đối nhân xử thế mặc dù không thể nói là khôn khéo lõi đời nhưng tối thiểu cũng thành thạo. Xe ngừng lại trước vườn hoa ngoài trời trước cửa biệt thự, bác Khang quản gia đợi ở cửa thấy xe lái tới, nhấc chân đi lên trước, im lặng nhìn về bóng dáng bước xuống từ trong xe, "Tiểu Khiêm, Cận Vệ đã tới." "Được, tôi biết rồi." Gật đầu một cái, Dịch Khiêm quay đầu nhìn về phía thư ký ở chỗ ngồi tài xế, "Hôm nay khuya lắm rồi, cậu cũng đừng về, ở lại nơi này đi! Vừa lúc Cận Vệ cũng ở đây, có thể tự ôn chuyện." "Được!" Nếu Boss mở miệng, Văn Khâm cũng không kiểu cách, đáp một tiếng đảo tay lái để lái xe vào nhà để xe. Trong phòng khách xa hoa sáng ngời, người đàn ông áo đen trên ghế sa lon nhìn bóng dáng tiến vào từ bên ngoài, chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, lễ phép gật đầu làm lễ với người vừa vào, "Boss!" "Ngồi đi!" Khoát tay áo, Dịch Khiêm xoay người ngồi vào ghế sa lon, "Trong khoảng thời gian này, chuyện bên kia thực vất vả cho cậu rồi!" "Không vất vả, đây là công việc của tôi, cũng là trách nhiệm của tôi." Đợi Dịch Khiêm ngồi xuống, lúc này Cận Vệ mới ngồi xuống, giọng nói u sầu lộ ra tang thương nhàn nhạt và lão luyện. "Vậy thì tốt! Nếu như quá vất vả, tôi có thể tìm người tới giúp cậu!" "Hiện tại tạm thời chưa cần dùng, về sau cần, tôi sẽ nói với anh!" "Ừ!" Đứng lên, Dịch Khiêm dặn dò người giúp việc dọn dẹp phòng khách xong, quay người đi lên lầu. Dừng xe xong, Văn Khâm bước vào phòng khách, nhìn bóng dáng ngồi trên sofa, không nhanh không chậm đi tới, "Gần đây thế nào? Tôi nghe nói cậu bị một cô gái quấn lấy? Mặt trời có phải mọc từ hướng tây hay không, tuổi cậu đã cao còn có phụ nữ để ý cậu?" Thật ra thì Cận Vệ cũng không già, người đàn ông ba mốt ba hai nhiều hơn mấy phần thành thục mà thôi, nhưng nghe nói chuyện xưa của anh ta, cô gái quấn quít chặt lấy đuổi theo anh ta không thả, lại là một cô bé mới lớn không bao lâu? Ông chú và bé con. . . . . . Ặc, khẩu vị này thật đúng là không phải nặng bình thường! "Tin tức của cậu thật nhanh nhạy!" Người đàn ông đối diện khẽ hừ một tiếng, hình như không muốn trả lời vấn đề của anh ta, "Cô gái được Boss giúp hôm nay, nếu như mà tôi không nhìn lầm, hẳn là vợ Đường Minh Lân." "Không sai." Gật đầu một cái, Văn Khâm cười như không cười nhìn anh ta, "Sao, giữa bạn bè giúp một tay không phải là chuyện lớn gì chứ?" "Bạn bè? Tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy Boss đối với cô ta không phải là bạn bè bình thường." Dưới tình huống nào đó đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, bình thường cũng rất chính xác, "Boss đang muốn cạy góc tường nhà Đường Minh Lân?" "Lời của cậu thật là khó nghe, đồ Boss muốn, còn cần cạy góc tường nhà người ta sao?" Xì khẽ một tiếng, Văn Khâm miễn cưỡng đứng dậy từ trên ghế salon, "Không hàn huyên với cậu nữa, cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi còn phải bận rộn với một đống chuyện lớn!" "Tôi nói này, cậu là người cô đơn, cũng nên tìm phụ nữ chứ nhỉ? Cậu không phải muốn trải qua nửa đời sau với Boss chứ? ! Nếu không, tôi bảo Boss giới thiệu cho cậu một cô?" ". . . . . ." Bóng dáng lên lầu bỗng dừng lại, Văn Khâm nhíu lông mày quay đầu nhìn về phía bóng dáng trong phòng khách, hành vi im lặng người khác không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì: "Ghét xem mắt, chưa từng thấy ai đáng ghét như cậu!" ". . . . . ." Thừa dịp giờ tan sở, Úc Tử Ân trở về phòng làm việc một chuyến, tiểu Mễ và tiểu Toa cũng chạy về. "Lão đại, người chị giao cho chúng em, chúng em đã hoàn thành!" Thấy cô tới đây, tiểu Mễ không kịp chờ đợi báo cáo tin tức tốt cho cô. "Có gây ra rắc rối gì cho tôi không?" Nhìn ánh mắt tiểu Mễ hả hê, Úc Tử Ân không nhịn được dội nước lã. "Không có, lần này thật không có! Nếu như gây ra rắc rối, chúng em nào còn mặt mũi trở lại nữa!" "Vậy thì tốt!" Gật đầu một cái, Úc Tử Ân quay đầu kéo ghế qua một bên ngồi xuống, "Còn có nhiệm vụ giao cho các em." Nói xong, cô lấy tấm hình từ trong túi ra đưa cho cô ấy, "Trong vòng ba ngày, tôi muốn tất cả tài liệu của cô ta. Tên và địa chỉ đều ở phía sau, tôi muốn thấy không chỉ là tư liệu bên ngoài, cô gái này không đơn giản, lúc các em tra thì tra cặn kẽ một chút!" "Cô gái này không phải là người náo xì căng đan với Đường Tam thiếu à? Lão đại, chị tra cô ta làm gì?" Nhìn cô gái trong hình, tiểu Mễ suy nghĩ một chút, cuối cùng nhớ ra gặp ở đâu. "Hai ngày trước, cô ta dùng một trăm gram Heroin, hại tôi vào bót cảnh sát." "Cái gì? ! Lão đại, chị nói cô ta. . . . . . Cô ta dùng ma túy hãm hại chị? !" Mới nghe đến đó, tiểu Mễ nhất thời hét lên. Tiểu Toa bên cạnh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhíu lông mày, nhàn nhạt mở miệng: "Một trăm gram Heroin, đây cũng không phải là số lượng nhỏ." "Cho nên tôi mới bảo các em đi điều tra lai lịch của cô ta. Không phải tôi không nuốt trôi việc này, mà giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho tôi biết, cô ta là nhân vật khó giải quyết, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, tôi không muốn lần sau lại vô duyên vô cớ bị cô ta chỉnh." Gật đầu một cái, tiểu Toa nhận lấy hình, "Em biết rồi! Nếu có tin tức, chúng em sẽ thông báo cho chịu!" "Được, vất cả cho các em rồi!" Bàn xong chuyện mảnh đất thành Tây, Úc Bảo Sơn vì không kéo chân tập đoàn QM được, tiếp tục đâm đầu vào công việc, lại loay hoay không có tiền đồ. Mấy ngày nay hình như Đường Minh Lân an phận hơn, không gây ra xì căng đan, chuyện ly hôn cứ thế không có kết quả, anh ta không chủ động liên lạc với cô, cô cũng không có ý định hỏi. Cuộc thi thiết kế sắp bắt đầu, Hạ Khương Tuyết có lệnh, tất cả mọi người phải chuẩn bị một tác phẩm dự thi, tác phẩm của cô còn chưa chuẩn bị xong, trong khoảng thời gian này vì những thứ chuyện ngổn ngang kia, căn bản cũng không có ý định sáng tác tác phẩm. Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối xuống, cô quay đầu nhìn con số trên đồng hồ treo trên vách tường, đã sắp bảy giờ rồi. Bản vẽ trong tay, bản thiết kế giấy vẫn trắng trơn như cũ, sốt ruột trong lòng cũng không có bởi vì không khí bên trong phòng mát mẻ mà tỉnh táo lại. Bỏ bản vẽ xuống, cô đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, theo trên cao nhìn xuống đường phố và tòa nhà xen lẫn xi măng trong rừng cây, hai bên đường đã sáng đèn, cả thành phố phồn hoa dần dần bị đốt lên. Rất nhiều ban đêm chưa về nhà, cô rất thích đứng ở nơi này, nhìn xe cộ qua lại dưới chân không dứt, đèn nê ông bập bùng, ấm áp lan tỏa thành thị rét lạnh. Trong dạ dày co quắp từng cơn, lúc này cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn bữa tối, lấy di động quyết định lái xe đi mua đồ ăn vặt và bánh ngọt, thuận đường rót ly trà sữa cho mình. Rời ngoài cửa sổ lên ban công sáng đèn, trên độ cao 56 tầng gió đêm hiu hiu, hướng về phía cảnh đẹp, cô định đem bản vẽ và bữa ăn tối lên trên ban công, vui vẻ với thành phố phồn hoa này. Mới vừa ngồi xuống, điện thoại màu trắng trên bàn vang lên, cô nhìn xem mã số hiển thị, vội tiếp, còn chưa mở miệng, đầu kia đã truyền đến giọng gấp gáp của Dịch Noãn Noãn: "Chị Ân Ân!" "Noãn Noãn. . . . . ." Nghe giọng nói kích động, cô đột nhiên cảm thấy lo lắng trong tim. "Chị Ân Ân, chị ăn cơm chưa? Trong khoảng thời gian này chị có nhớ em không?" "Đang chuẩn bị ăn cơm! Em không nói, chị còn hơi nhớ em! Như thế nào, tuần này bận không, không bận tới thành phố C chơi nhé!" "Tuần này sợ rằng không được, chúng em thi! Nhưng tuần sau có thể, thứ Bảy tuần sau là sinh nhật tiểu Ngũ, em muốn về làm sinh nhật chú! Đến lúc đó chị phải đi cùng đấy!" "Hả? Sinh nhật Dịch thiếu? Hình như chị không nghe thấy anh ấy nhắc đến!" Cô nhóc này không nói, cô thật đúng là không biết. "Đúng đó! Ai da, chị không biết ư, tiểu Ngũ không hiểu tình cảm, sinh nhật hàng năm của chú đều tùy tiện, nói là nhiều người sẽ phiền. Năm nay em muốn ăn mừng với chú một lần! Đến lúc đó hai chị em mình thương lượng một chút, chị Ân Ân cho em chút ý tưởng đấy!" "Được, không thành vấn đề!" Tán gẫu một lúc lâu, bởi vì phải ôn tập, lúc này cô nhóc mới lưu luyến cúp điện thoại. Bưng cái ly, cô không khỏi nghĩ, sinh nhật Dịch thiếu, cô phải tặng quà gì mới được. Dạng người như anh cái gì cũng không thiếu, muốn tặng một món quà hợp ý thật không dễ dàng. Liếc nhìn Fashion Magazine trên bàn, trên tạp chí hình người mẫu nam mặc y phục trình diễn đưa tới chú ý của cô, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ngược lại nghĩ ra quà tặng thích hợp tặng anh. Đã nắm bút trên bàn, cô đang vẽ đường cong phác hoạ, tiếng xẹt xẹt và tiếng gió nhỏ nhẹ đan vào nhau, ban đêm ngược lại không còn vắng lạnh. Mà cô không biết, một màn ở ban công này, hoàn toàn rơi vào đôi mắt đối diện tòa nhà này. Trước cửa sổ sát đất, Hạ Ninh Huân nhìn mỹ nữ trên ban công đối diện, miễn cưỡng nâng người lên, "Lão Ngũ, cậu tới đây xem một chút, trên lầu đối diện có một mỹ nữ!" "Thật sao?" Người đàn ông trên ghế sa lon ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, hình như không mấy cảm thấy hứng thú, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay. "Aish, cậu tới đây xem một chút thì có sao! Thật sự là mỹ nữ!" Thấy anh bất động, Hạ Ninh Huân xoay người vẫy vẫy tay với anh, "Tới xem một chút, chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng!" "Cậu đã không còn là thằng nhóc nữa, xem qua bao nhiêu mỹ nữ, hiện tại đâu còn mũ nữ vừa mắt Hạ đại thiếu!" Mời các bạn sang web Doc Truyen . o, r. g đọc nhé Đặt xấp tài liệu rồi đứng lên, Dịch Khiêm chậm rãi đi tới trước cửa sổ. Ngước mắt ngó nhìn, trên lần đối diện còn có ánh đèn sáng, cách một con đường, anh vốn không biết Hạ Ninh Huân nói đến phương hướng nào. "Vậy cũng chưa chắc, người xưa đều nói người cuối cùng tốt nhất, không có đẹp nhất, chỉ có đẹp hơn!" Nói xong, anh ta nghiêng người sang nhường chỗ, "Xem xem, bên đối diện cũng không tệ! Riêng mặt bên đã xinh đẹp như vậy, nếu cả khuôn mặt quay sang, khẳng định. . . . . ." "Cậu là. . . . . . Một tháng không có đụng phụ nữ?" Cô gái có thể được Hạ Ninh Huân tán thưởng cũng không nhiều lắm, anh không khỏi tò mò. "Làm sao có thể!" Hạ Ninh Huân chê cười, ngượng ngùng tựa vào một bên. Nghiêng người qua, Dịch Khiêm xuyên qua ống nhòm nhìn, ống nhòm hướng về phía ban công đối diện, trên ban công là một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi yên lặng, áo sơ mi trắng quần vải ka-ki, tóc đen được hai cây trâm cài ở sau đầu, cả người xem ra nhàn nhã mà lão luyện. Nhìn bóng dáng nghiêm túc vẽ trên bảng, anh bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, đợi trong chốc lát, hình người cúi đầu vẽ tranh rốt cuộc ngẩng đầu lên, cả khuôn mặt vừa vặn rơi vào trong tầm mắt của anh, lúc này anh mới thấy rõ mỹ nữ trong miệng Hạ Ninh Huân nói rốt cuộc là ai. "Hóa ra là cô ấy. . . . . ." Khẽ cười một tiếng, anh điều chỉnh tiêu cự, ống kính phóng đại gấp mấy lần, gương mặt đó càng thêm rõ ràng hơn. "Ai vậy, cậu có biết không?" Nghe Dịch Khiêm nói vậy, Hạ Ninh Huân nhất thời đứng thẳng người. "Cậu cũng biết." Ngồi dậy, Dịch Khiêm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, khóe miệng chứa đựng nụ cười yếu ớt, "Úc Tử Ân." "Cái gì? Sao lại là cô ta!" Đáp án này nhất thời khiến ảo tưởng của anh ta tiêu tan, mặt Hạ Ninh Huân không tin, dùng ống nhimd xác nhận lại, cuối cùng khẳng định là Úc Tử Ân không sai, lúc này mới thất vọng ngẩng đầu lên. "Thì ra là con mèo nhà Đường Tam, tôi cứ tưởng ai đó! Thật là khiến người ta thất vọng quá. . . . . ." Dừng một chút, anh ta như nghĩ tới điều gì, "Tôi nghe nói gần đây hai người bọn họ lại đang cãi nhau chuyện ly hôn!" Chau chau mày, Dịch Khiêm hình như cũng không kinh ngạc, gương mặt tuấn tú trầm tĩnh sóng nước chẳng xao, "Hai người bọn họ cãi nhau chuyện ly hôn, ba ngày hai bữa thì có một phiên bản ra ngoài, quyền ly hôn cũng không phải nằm trong tay Đường Tam, anh ta muốn ly hôn không phải vẫn luôn không có cách sao?" "Lần này không giống, là Úc Tử Ân muốn ly hôn, Đường Tam không đồng ý! Gió mưa thất thường, hai vợ chồng này thật đúng là thú vị!" Hết chương 62