Quân Môn Sủng Hôn
Chương 116
Trên đài T, người mẫu mặc trang phục tú màu đỏ đôi tay đặt ở trước ngực, bước chân khoan thai mà đến, không nhanh cũng không chậm, tua cờ dao động trên mũ phượng, theo bước chân làn váy đong đưa, hoa văn thêu tinh mỹ, rủ xuống làn váy vẫn lui về phía sau dọc theo đường cong người thành đuôi cá, trang phục chính này dùng gấm hoa cắt xén mà thành, trang phục tú dùng chất liệu như trang phục thời Hán, kết hợp với phong cách Eugen Sa và chiffon hiện đại, tạo hình cả bộ trang phục mạnh mẽ mà không mất đi ưu nhã, dịu dàng mà không thiếu hiên ngang, bất luận từ góc độ nào, đều có thể nhìn ra bộ trang phục này rất cao quý.
Người mẫu trên đài, không có dáng vẻ lạnh lùng như người mẫu khác, đi cũng không phải như khuôn phép mà là rón rén, thản nhiên bước đi, giống như là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa, trên trán lộ ra ngạo khí của cô gái không thua đấng mày râu.
Hoàn toàn là phong cách đột phá phong cách truyền thống, khiến một bộ trang phục đẩy không khí toàn trường lên cao triều, trong hội trường vốn an tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện với nhau và âm thanh chụp hình tách tách.
Ngồi ở dưới đài, Úc Tử Ân ngước mắt nhìn Yên Nhi biểu diễn trên đài vượt quá sức tưởng tượng của mình, hài lòng cười híp mắt, vào giờ phút này, cô đã hoàn toàn không quan tâm mình có thắng hay không, biểu đạt của Yên Nhi chính là cảm giác cô muốn, cũng không uổng phí những ngày qua cô thức đêm chế tạo gấp ra bộ trang phục này, quả nhiên không có chọn lầm người!
Mang tai nóng lên, người đàn ông bên cạnh bu lại: "Ân Ân, không nên quên lời em đã nói."
Ngẩn người, cô không hiểu quay đầu lại, nháy mắt hỏi: "Nói cái gì?"
"Buổi sáng em nói, đạt vô địch gả cho anh!" Anh tiến tới bên tai cô, dịu dàng nói xong, giọng nói dịu dàng giống như là đang yêu cầu cam kết với cô.
". . . . . ." Hơi đỏ mặt, cô quay đầu hờn dỗi trừng mắt liếc anh một cái, cắn môi nén cười quay đầu đi nhìn về phía trên đài, thời điểm quay đầu lơ đãng liếc về Lam Mộ Duy đối diện, khóe môi nâng lên nụ cười, tiếp theo quay đầu ra, chuyên chú nhìn về phía đài T.
Tổ 5 ra sân, Úc Tử Ân ngồi ở dưới đài nhìn người mẫu cao gầy tẩu tú trên đài, thiết kế của Diệp Tư Mẫn cũng không có cao siêu như cô tưởng tượng, xem ra vài năm qua, cô ta ở nước ngoài học tập thiết kế cũng chỉ là trên mặt lý thuyết, tác phẩm thực tế thiết kế ra được lại có chút có hoa không quả, đơn điệu vả lại trống rỗng, hoàn toàn không có sức sống.
Lễ phục chính ra sân, trên đài T, Lâm Tiểu Uyển kéo làn váy đuôi cá đi về phía trước, trên mặt cao ngạo trang điểm mị hoặc, ngồi ở bên cạnh Dịch Khiêm, Úc Tử Ân loáng thoáng cảm thấy người trên đài quăng ánh mắt sắc bén tới, thật cũng không sợ đối mặt với cô ta, ngược lại người đàn ông bên cạnh hình như nhận được tin tức, đang cúi đầu tra xét, không thèm để ý đến người biểu diễn trên đài.
Tin nhắn là tiểu Toa gửi tới, chỉ có mấy chữ đơn giản, lại khiến Dịch Khiêm nhíu mày, nghiêng người sang, anh đưa di động cho Văn Khâm phía bên phải, "Cậu đi xử lý."
"Dạ!" Văn Khâm nhìn xem tin nhắn, gật đầu một cái đứng dậy đi tới chỗ người chịu trách nhiệm - quản lý Phương.
Vẫn kiên trì xem hết tất cả tác phẩm tú của các tuyển thủ, lúc này Úc Tử Ân mới dằn lòng không được quay đầu nhìn về phía người đàn ông kế bên, "Anh cảm thấy ai sẽ thắng?"
"Anh cảm thấy em sẽ thắng, chỉ là kết quả cuối cùng đều ở trong tay ban giám khảo, chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem thôi!" Quay đầu, Dịch Khiêm ngước mắt nhìn về phía người chủ trì trên đài, ánh mắt mờ nhạt.
Ánh đèn lóe lên bên trái đài T, người chủ trì đang giải thích cuộc so tài, muốn mời mấy đại minh tinh lên biểu diễn ở trên đài, tất cả tiết mục giải trí mọi người là để đợi kết quả thẩm hạch cuối cùng của ban giám khảo.
Hơn nửa giờ sau, người chủ trì lại lên trên đài lần nữa, trong tay đã cầm danh sách giải thưởng cuối cùng do ban giám khảo đưa tới.
Đầu tiên trao giải thưởng ý tưởng tốt nhất, giải thưởng phối màu đẹp nhất, giải thưởng đẹp nhất, trong ba giải thưởng, Úc Tử Ân không ngờ đạt được giải thưởng ý tưởng tốt nhất.
Trong góc bên trái, Diệp Tư Mẫn nhìn bóng dáng lên đài lĩnh thưởng, không biết sao lại thở phào nhẹ nhõm, còn dư lại ba giải thưởng lớn, cô ta nghĩ tối thiểu mình cũng có thể được một.
Cầm giải thưởng xuống đài, Úc Tử Ân quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, mặt mày đều vui sướng vì giành giải thưởng, nhìn cô vui mừng, Dịch Khiêm hơi híp mắt lại, nghiêng đầu nói ở bên tai cô: "Chúc mừng!"
"Cám ơn!" Cười quay đầu, cô hướng anh cười tươi rói.
Giải thưởng tiếp tục phát, trao giải đầu tiên là giải hạng ba được huy chương đồng, đoạt giải chính là tác phẩm thiết kế tơ lụa, rồi sau đó là á quân, sau đó nữa là vô địch.
Công bố vô địch, nhất thời khiến hội trường huyên náo yên tĩnh lại, tất cả mọi người đang mỏi mắt mong chờ người thắng trong lần tranh tài cuối cùng này.
Đứng ở trong góc nhỏ, Diệp Tư Mẫn vì mong đợi mà khẩn trương, á quân và hạng ba đều không phải cô ta cũng không phải là Úc Tử Ân, hôm nay người được công bố cuối cùng, không thể nghi ngờ là sẽ khiến không khí của hội trường trở nên nặng nề.
Nín thở trầm ngâm chờ đợi công bố, người chủ trì đang khẩn trương trong tiếng nhạc công bố tác phẩm vô địch: Phong cách Trung Quốc! Nhà thiết kế, Úc Tử Ân! Chúc mừng!
Trong nháy mắt tiếng vỗ tay sôi trào, đang ngồi ở chỗ ngồi, Úc Tử Ân sững sờ quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cơ hồ có chút không tin, vốn là mới vừa lĩnh giải ý tưởng tốt nhất, cô đã không chờ mong có thể được vô địch hay không rồi, lại không nghĩ rằng, còn ưu ái cô một lần nữa!
"Đứa ngốc, lên đài đi!" Nghiêng người qua, Dịch Khiêm nhẹ giọng nói ở bên tai cô.
Chậm rãi đứng lên, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt cô đi lên đài, thời điểm lên đài, lơ đãng thấy Diệp Tư Mẫn trong góc đứng, trên mặt kiêu ngạo trừ kinh ngạc ra, hơn nữa là ghen tỵ và lạnh lùng thường có của cô ta.
Lúc này Văn Khâm cũng trở về chỗ ngồi, vừa ngồi xong đã nghe thấy âm thanh người chủ trì muốn mời từ trên đài truyền đến: "Hiện tại, cho mời người đứng ra tổ chức của Thụy Nhĩ tổng giám đốc điều hành Dịch Khiêm tiên sinh lên đài trao giải vô địch! Xin mời!"
Người chủ trì vừa dứt lời, Úc Tử Ân chợt ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở hàng trước chậm rãi đứng lên, trên vẻ mặt khó nén được kinh ngạc cùng kinh ngạc!
Dù thế nào cô cũng không nghĩ tới, tổng giám đốc điều hành của Thụy Nhĩ lại là anh!
Khó trách Lam Mộ Duy vừa trở về nước là có thể nhảy dù tới vị trí Phó tổng, hóa ra anh là boss lớn ở phía sau màn! cô thật đúng là ngu ngốc, sớm nên nghĩ đến mới phải, dù Hạ Khương Tuyết thương yêu cô thế nào, cũng không thể nào ở trước trận tranh tài cho cô nghỉ ngơi được, càng không thể nào không thông qua Lam Mộ Duy phê chuẩn liền cho cô nghỉ phép, có lẽ là bởi vì trước đó anh cho phép cô nghỉ ư?!
Khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, cô nhìn thẳng về phía bóng dáng đi lên đài, vẫn ưu nhã cao quý như cũ, hình như dù lúc nào anh đều là người chói mắt nhất trong đám đông.
Theo bản năng, cô quay đầu nhìn về góc bên trái, bóng dáng Lâm Tiểu Uyển đứng ở đằng kia, trên người còn mặc bộ váy kia, hình như là nghe được âm thanh người chủ trì muốn mời sau đó chạy từ phía sau đài đến nhìn lén.
Từ góc độ này của cô nhìn sang, cô thấy rõ ràng nét mặt cô ta, trên mặt vội vàng mà vui sướng, cô có thể cảm giác được giờ phút này ánh mắt cô ta đầy sùng bái và ái mộ, một phút cũng không muốn bỏ qua nhìn về phía người đàn ông trên đài.
Những năm trước kia, mặc dù cô ta vẫn luôn đề cập bạch mã hoàng tử với cô, nhưng cô cũng không biết, giữa bọn họ còn có chuyện xưa.
Giờ phút này cô đã không phân rõ được là Lâm Tiểu Uyển lừa cô hay là chính mình đang lừa mình dối người, có một số việc đúng như Dịch Khiêm nói, bỏ lỡ thật sự không thể trở lại như trước.
Cầm chiếc cúp và giấy chứng nhận từ trong tay cô lễ nghi, Dịch Khiêm nửa cười đưa cho Úc Tử Ân, trên gương mặt tuấn tú dịu dàng thoáng qua nhàn nhạt cưng chiều, "Úc tiểu thư, chúc mừng!"
"Cám ơn!" Do anh ban thưởng cho mình, thật sự khiến cô ngoài ý muốn! Càng thêm ý nghĩa vô cùng!
Nghiêng người sang, người chủ trì bên cạnh đưa microphone cho anh, cầm microphone, Dịch Khiêm lễ phép nhìn xuống tân khác dưới đài,"Cảm ơn các vị không ngại đường xa đến tham gia cuộc thi thiết kế hôm nay, tại đây tôi còn có một chuyện vui muốn chia sẻ với mọi người!" nói xong, anh nghiêng người sang, quỳ một chân trên đất ngẩng đầu lên hướng Úc Tử Ân, móc ra chiếc nhẫn kim cương chuẩn bị từ sáng: "Lúc này, tôi chân thành hướng Úc Tử Ân tiểu thư cầu hôn!"
"......." Dưới đài chấn động, xôn xao bàn tán nghị luận, hơn nữa là rào rào chúc mừng, ký giả truyền thông càng không buông tha bất kỳ ống kính nào, nhanh chóng tách tách!
Kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt một gối quỳ xuống cầu hôn với mình, Úc Tử Ân ngây sững tại chỗ, căn bản không biết nên có phản ứng gì, anh cầu hôn quá mức đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Dưới đài, Hạ Ninh Huân thấy cô không có phản ứng lại lo lắng thay Dịch Khiêm, vội lôi kéo người bên cạnh kêu lên: "Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!"
Nắm chặt cúp trong tay, Úc Tử Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt giơ chiếc nhẫn kim cương đợi mình đồng ý, hốt hoảng nhìn đám người ồn ào và đèn flash không ngừng lóe lên phía dưới đài, lúng túng giật giật khóe miệng, nhíu nhíu lông mày nhìn về phía Dịch Khiêm: "Anh đứng lên trước đi!"
"Buổi sáng em đã đồng ý anh rồi đấy!"
"............" Ngước mắt, cô khẽ run nhìn về phía Lâm Tiểu Uyển đứng dưới đài, lại nhìn người đàn ông chân thành trước mặt, do dự, giãy giụa, cuối cùng lúc phía dưới đang nháo hò hét ồn ào thì gật đầu một cái đáp lời cầu hôn của anh.
Chỉ một lần này thôi, cô muốn cố gắng vì hạnh phúc của mình, mặc dù phía trước đầy chông gai.
Giơ tay lên, Dịch Khiêm nắm lấy tay cô, đem chiếc nhẫn kim cương màu hồng lồng vào trên ngón tay của cô, lúc này mới vịn vào cô đứng dậy, tiếp nhận ánh đèn flash đông đảo và lời chúc mừng của tân khách dưới đài.
Người chủ trì cũng thông qua microphone chúc mừng hai người, không khí náo nhiệt trao giải đã đạt đến cao triều, vậy mà ngay vào lúc này, Diệp Tư Mẫn vẫn đứng ở trong góc đột nhiên chạy lên đài đoạt lấy microphone trong tay người chủ trì, lớn tiếng chất vấn: "Dịch tổng, Úc tiểu thư thắng có phải quá mức đơn giản hay không? Ngôi vị quán quân này, sợ rằng ẩn chứa điều mờ ám? Hay là do tất cả giám khảo nể mặt anh, để cho cô ta được vô địch?!" không ngờ cô ta lại đột nhiên xông lên đài, Úc Tử Ân ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Dịch Khiêm sắc mặt lạnh lẽo, khẽ nhăn lông mày, lần này Diệp Tư Mẫn không có giành được giải thưởng mặc dù không có cam lòng, cũng không thể trong trường hợp nào khiến Dịch Khiêm không xuống đài được, mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng đều ở Thụy Nhĩ, cô ta làm như vậy, không khác nào tát Thụy Nhĩ một bạt tai!
Bởi vì cô ta chất vấn, tiếng nghị luận dưới đài lại tiếp tục, ánh mắt đông đảo đều là chất vấn, Úc Tử Ân hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn về phía Dịch Khiêm, giống như đang hỏi anh, có nên vận dụng quyền lực tổng tài hay không.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
215 chương
16 chương
43 chương
145 chương