Quần Lót Và Nam Thần
Chương 11 : Quần lót và Nam thần (51-55)
51.
Đây là lần đầu tiên trong đời quần lót tinh bị dí vào tường, có điều đối tượng không phải là nam thần mà là tình địch.
Mọe! Đúng là cuộc đời tràn ngập kịch tính!
Thà chết chứ không chịu khuất phục, quần lót tinh muốn nhổ toẹt một cái vào gương mặt yêu nghiệt kia, nhưng lại bị hắn nhanh tay nâng cằm lên, cất giọng ngả ngớn: “Từ sân bay theo đến tận đây, thích tôi đến thế à?”
“Vớ vẩn”. Quần lót tinh trợn tròn hai mắt.
Hắn cong môi cười khẽ: “Trông thì xinh xắn, mà mạnh miệng quá đấy, cần phải sửa nha”.
Đệch! Hắn là tên thần kinh!
Nhìn vẻ mặt sắp xù lông nhím của quần lót tinh, hắn cười càng quái dị hơn: “Mà cũng chả sao, muốn sửa tật xấu này thì hôn một cái là mềm thôi”.
Nói rồi từ từ cúi xuống …..
52.
Móa! Đồ lỗ mãng!
Quần lót tinh đâu để cho người khác dễ dàng động thủ như vậy, chớp đúng thời cơ, giẫm một cái lên giày da sáng loáng của hắn, đẩy mạnh người hắn rồi ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài.
Chạy đến khu bàn ăn, quần lót tinh chẳng thèm quan tâm gì sất, thút thít nhào vào lòng nam thần, hu hu khóc một trận.
Nam thần mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Sao em lại ở đây?”
Quần lót tinh vừa cọ cọ cơ ngực nam thần, vừa chỉ vào tên bạn thân từ từ đi tới ở phía sau, giận dữ tố cáo: “Anh ta, chính là anh ta muốn hôn em! Muốn giở trò với em!”.
Nét mặt nam thần chợt thay đổi, ôm chặt eo nhỏ của nó, âm trầm nhìn chằm chằm thằng bạn thân.
Tên kia ung dung ngồi xuống, giơ hai tay: “Đừng căng thẳng thế, chỉ là đùa một chút thôi. Em ấy theo dõi tôi suốt dọc đường nên tôi mới hiểu lầm mà”.
Nam thần mím môi, không nói thêm nữa. Anh vỗ nhẹ lưng nó, khe khẽ nói:”Đừng sợ, có anh ở đây rồi! Ăn cơm chưa?”.
Vừa nhắc đến cơm, quần lót tinh liền nhớ lại tình cảnh tội nghiệp ban nãy, mình chỉ uống một ly nước đá, liền khóc thảm thiết hơn.
53.
Nam thần gọi một bàn đầy đồ ăn, đều là món quần lót tinh thích.
Nó vừa nức nở vừa nhét đùi gà vào miệng, tiện thể tặng vài ánh mắt sắc lẹm cho tên kia.
Nam thần cầm lấy khăn tay, mặt vẫn lạnh tanh lau nước sốt ở khóe miệng quần lót tinh như chuyện đương nhiên.
“Không ngờ hai người quen nhau đấy?”. Trúc mã kia chống cằm cười ẩn ý.
“Ừ, là một người bạn của tôi”. Nam thần trả lời ngắn gọn.
“Vậy thì tiện quá, đúng lúc bạn cậu hợp gu của tôi đấy, chi bằng giới thiệu cho tôi thì thế nào?”
Nam thần nheo mắt, cảnh giác nhìn tên kia.
Hắn cười xán lạn: “Sao thế? Không cam lòng à? Tôi nhớ rất rõ là cậu không thích kiểu này nha! “.
Quần lót tinh ngừng nhai, hai mắt tròn xoe nhìn nam thần.
Sắc mặt anh càng đen hơn, thấp giọng cảnh cáo: “Đừng có nói bậy”.
Trúc mã nhún vai tỏ ý chả sao hết, tiếp tục chống cằm chăm chú nhìn quần lót tinh.
54.
Bữa cơm này ăn đầy bất ngờ.
Sau khi kết thúc, ba người đều trở về nhà.
Trước khi đi, trúc mã đưa cho quần lót tinh một tấm danh thiếp, tặng kèm một nụ hôn gió.
Nó rùng mình ghê tởm.
Sắc mặt nam thần đen như đáy nồi.
Một giây sau, quần lót tinh xé tan xé nát tấm danh thiếp của tên bạn thân trước mặt nam thần.
Lúc này sắc mặt nam thần mới dịu lại.
Anh xoa xoa đầu nó, rầu rĩ dặn dò: “Sau này tránh xa hắn một chút “.
Quần lót tinh gật đầu ngoan ngoãn.
55.
Quần lót tinh cảm giác nội dung phim máu chó trong đầu nó ít có khả năng xảy ra.
So với tên bạn thân kia, hình như nam thần thích nó nhiều hơn.
Thế nhưng cũng không thể lơ là!
Quần lót tinh ở phòng bếp lách ca lách cách bận rộn cho tới trưa, sau đó xách theo hộp cơm tiếp tục công cuộc hâm nóng tình cảm với nam thần.
“Đinh”.
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất, nó đứng trước gương sửa sang một chút, rồi hồi hộp gõ cửa phòng làm việc của tổng tài.
“Mời vào”.
Giong nói của nam thần đầy thu hút, dễ nghe quá đi!
Quần lót tinh mang cái mặt mê trai đẩy cửa vào.
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
81 chương
6 chương
15 chương
64 chương
30 chương
168 chương