Quần Long Chi Thủ

Chương 89 : Thiên Khả Kiến Liên

Chu Nguyệt Minh muốn dùng một chiêu “Tay không vào dao sắc” để đoạt kiếm của Quan Thất. Kiếm mà Quan Thất cầm trên tay thật ra là lấy được từ Tôn Thanh Hà. Kiếm tên là “Sai”. Chu Nguyệt Minh cũng “sai” rồi. Một chiêu kia của hắn không đoạt được kiếm của Quan Thất. Nhưng hắn cũng không chết. Không phải là hắn không tiếp được một kiếm kia của Quan Thất, mà là một kiếm kia của Quan Thất vốn không chém xuống. Cho nên Chu Nguyệt Minh không tiếp một kiếm này, một kiếm này cũng không đến trước người hắn, mà là phía sau. Chu Nguyệt Minh trúng kiếm, ở sau lưng. Sau lưng Chu Nguyệt Minh bị trúng một kiếm, hắn không chết, thậm chí cũng không bị thương. Bởi vì Quan Thất chỉ phát kiếm chứ không phát lực. Mũi kiếm đặt ở sau lưng Chu Nguyệt Minh. Chợt nghe Quan Thất cười “ha ha” hai tiếng, lầm bầm một cách thê lương điên cuồng: - Trời thấy đáng thương… trời thấy đáng thương… cuối cùng ta đã biết được tung tích của Ôn Tiểu Bạch… Ngươi nói cho ta biết (nói xong không tự chủ được đẩy mũi kiếm về phía trước một chút, Chu Nguyệt Minh đau đến ưỡn người về phía trước)… ngươi nói cho ta biết đi (nói xong lại không kìm được đẩy kiếm về phía trước một chút, Chu Nguyệt Minh đau đến nước mắt chảy ra)… ngươi nhất định phải nói cho ta biết (Chu Nguyệt Minh trong lòng hét lớn “ta nói, ta nói, ta sẽ nói”)… ngươi nhất định phải nói cho ta biết… Lần này Chu Nguyệt Minh thật sự kêu lên thành tiếng: - Ta nói! Ta nói! Tiểu Bạch ở đâu? Tiểu Bạch ở nơi nào? Quan Thất xuất kiếm trước người Chu Nguyệt Minh, nhưng Chu Nguyệt Minh lại trúng kiếm sau lưng. Quan Thất không giết Chu Nguyệt Minh, nhưng Chu Nguyệt Minh đã bị khống chế. Hắn bị khống chế dưới kiếm của Quan Thất, nhưng lại không phải là kiếm pháp của Quan Thất. Kiếm pháp đó là “Ý Mã kiếm pháp” của Tôn Thanh Hà. Kiếm ý phân hai, có lúc là dùng kiếm giết người, có lúc là dùng ý thương người. Ngươi ngăn được kiếm thì không thủ được ý, ngươi cản được ý thì không chống được kiếm. Đây là một trong hai đại kiếm pháp mà Tôn Thanh Hà sáng tạo, “Tâm Viên” và “Ý Mã”. Tôn Thanh Hà từng dùng kiếm pháp thứ hai để đối phó với Quan Thất, Quan Thất lại học xong dùng ngay, lập tức dùng “Ý Mã kiếm” để khống chế Chu Nguyệt Minh. Chu Nguyệt Minh đã bị Quan Mộc Đán khống chế. - Trời cũng thấy thương, hôm nay đã để ta tìm được tung tích của Tiểu Bạch… Kiếm thế của Quan Thất lại đẩy về phía trước một chút, Chu Nguyệt Minh lập tức đau đến kêu lên một tiếng. Hắn vốn dương dương tự đắc, cho rằng đã thực hiện được kế sách đưa ra tin tức của Ôn Tiểu Bạch, không ngờ lại khiến cho tình cảnh của mình càng chật vật, tính mạng hoàn toàn nằm trong tay Quan Thất, có thể nói hóa khéo thành vụng. Hắn nghe Quan Thất một mực nói “trời thấy đáng thương”, trong lòng thầm kêu khổ. Trời nếu thấy thương, trước tiên nên thấy hắn đáng thương thì tốt hơn. Tình thế bây giờ của hắn vô cùng không tốt, hết sức không ổn, mạng của hắn đang ở trong tay kẻ địch, hơn nữa còn là trong tay một kẻ điên. Có chuyện gì nguy hiểm hơn so với rơi vào trong tay một kẻ điên võ công cao tuyệt, mặc hắn xâu xé? Có. Đó chính là trên tay “kẻ điên” kia còn có một thanh binh khí nổi danh về sát khí, “Sai”. Đó là binh khí thành danh của Tôn Thanh Hà. Sở dĩ hắn đặt tên là “Sai”, nghe nói là có mấy lý do bất đắc dĩ. Thứ nhất, hắn từng dùng thanh kiếm này giết sai người. Thứ hai, hắn cho rằng mỗi khi giết một người, đều là một loại sa ngã, lại một lần “sai”. Thứ ba, trong võ lâm, trên giang hồ, ai cũng cho rằng binh khí của hắn chính là thanh kiếm này, thực ra lại không phải, do đó vũ khí của hắn vốn là một sai lầm. Hiện nay, thứ mà Quan Thất cầm trên tay, đặt ở nơi nguy hiểm đến tính mạng Chu Nguyệt Minh, chính là thanh hung khí luôn được xem là giết sai người mà nổi danh thành thiên hạ, Chu Nguyệt Minh làm sao có thể không sợ hãi lạnh người? Cho nên Chu Nguyệt Minh chỉ có thể ngập ngừng, nhưng cũng kịp thời nắm bắt thời cơ, nói: - Ta cũng không biết Tiểu Bạch cô nương chính xác ở đâu… Mới nói đến đây, hắn đã phát giác sau lưng phát ra một tiếng “xoẹt”, hơn nữa còn đau nhói, vội vàng nói tiếp: - Nói thật, mặc dù ta không biết cô ấy rơi vào tay người nào, nhưng đại khái có thể suy đoán được… Hơn nữa ta còn biết, có hai người nhất định sẽ biết cô ấy ở đâu. Quan Thất giận dữ quát lên: - Ai? Chu Nguyệt Minh nói: - Ngài thật sự muốn ta nói? Quan Thất chỉ nói: - Ngươi dám không nói! Lần này Chu Nguyệt Minh không cảm thấy đau nhói, nhưng lại có một cảm giác lạnh lẽo đến cực hạn, từ sau lưng thấm vào người, trong lòng biết người này bất chấp lý lẽ, vội nói: - Không phải ta không nói. Ta giữ chức ở hình bộ lâu như vậy, đã thấy rất nhiều nghi phạm khi muốn nói ra tên của kẻ cầm đầu phía sau và chứng cứ phạm tội, phần lớn đều bị ám toán sát hại. Ta đã thấy nhiều, cũng đã thấy lâu, cũng sợ có một ngày kết cục giống như bọn họ. Cái mạng thấp hèn của ta còn không quan trọng, chỉ sợ bí mật vĩnh viễn bị chôn trong lòng, hại ngài và Ôn cô nương không thể gặp nhau, đó là nghiệp chướng nặng nề, vĩnh viễn hối hận. Lúc nói những lời này, khuôn mặt của hắn lại tươi cười, dáng vẻ cầu xin rất đáng thương, cũng rất khoa trương. Hắn nói một cách rất uyển chuyển, đến cùng vẫn ngầm ám thị cho Quan Thất biết, không thể giết người. Hắn vừa chết, tin tức của Tiểu Bạch sẽ đoạn tuyệt. Hắn không thể chết được. Có điều hắn nói cái gì “cái mạng thấp hèn của ta còn không quan trọng”, đương nhiên là cố ý tự hạ thấp mình. Ngay trước mặt quần hùng kinh hoa, Chu Nguyệt Minh lại giả vờ thấp hèn, đáng thương. Ở nơi này ít nhất có ba loại phản ứng hoàn toàn khác nhau. Một là Tôn Thanh Hà. Hắn xem thường loại người như Chu Nguyệt Minh. Hắn thà chết chứ không chịu khuất phục, nếu phải quỳ sống thì không bằng đứng chết. Hắn nghĩ đến địa vị hình tổng của Chu Nguyệt Minh, bình thường tác oai tác quái quen rồi, hiện giờ bị người khác khống chế, lại khúm núm cầu sinh, khí phách mất hết, khí khái không còn. Trong mắt hắn thì kẻ này đã “chết”, có sống hay không cũng không quan trọng nữa. Hắn không biết sống vất vưởng như vậy còn có ý nghĩa gì. Một người khác là Thích Thiếu Thương. Y cảm thấy rất chấn động, hơn nữa còn bội phục người mà y vẫn luôn đấu tranh, vốn chẳng hề khâm phục này. Bởi vì y đã từng chạy trốn. Một người chạy trốn, đương nhiên phải trải qua tình cảnh nhẫn nhục sống tạm, nhịn tiếng nuốt hơi, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Khi đó y mặc dù bị mất một tay, bị thương, nhà tan cửa nát, đối diện với tình cảnh khó khăn phải nhờ bạn bè che chở, nhưng y vẫn là một con rồng. Một con rồng bi phẫn, một con rồng giận dữ. Y vẫn luôn kiên cường bất kham, kiêu ngạo bi phẫn chạy trốn, tìm đường sống ình. Y lại không ngờ được, vì sinh tồn, ngay trước mặt mọi người (thậm chí là thuộc hạ), Chu Nguyệt Minh lại có thể khúm núm cầu xin như vậy, không để đường lui như vậy, cũng không để lại ình bất kỳ mặt mũi gì. Y nhớ lại những gì gặp phải khi chạy trốn trước đây, cảm thấy vô cùng khổ sở, hết sức ủy khuất. Thế nhưng hôm nay, với địa vị giang hồ của Chu mập mạp, chẳng qua là vì muốn sống sót (huống hồ Quan Thất chưa chắc sẽ giết hắn), lại mặt dày cầu xin trước mặt mọi người như thế, khiến cho y đột nhiên cảm thấy những oan khuất sỉ nhục mà mình phải chịu trong quá khứ chẳng tính là gì cả. Còn một người khác là Tôn Ngư. Tôn Ngư giỏi về ứng biến, công phu ứng biến đối nhân xử thế của hắn còn cao hơn công phu võ nghệ của hắn. Hắn luôn luôn biết lắng nghe, hiện giờ nhìn thấy Chu Nguyệt Minh, mới biết là ngoài trời có trời, ngoài núi có núi, ngoài người có người. Hắn tự cảm thấy không bằng. Hóa ra một người vì an nguy của mình, lại có thể ủy khuất cầu sống như vậy, không biết xấu hổ như vậy, nhẫn nhục cầu xin như vậy. Lần này hắn xem như là được mở rộng tầm mắt.