Quần Long Chi Thủ
Chương 70 : Mệnh Ta Do Ta Hay Không Do Ta?
Một chưởng này của Quan Thất đánh vào trên “thiên linh cái” của mình, tình hình lập tức biến đổi.
Nên biết “thiên linh cái” là một trong những tử huyệt quan trọng của thân thể, bình thường bị người khác đánh trúng sẽ bị thương nặng, huống hồ là Quan Thất có tuyệt thế thần công, sức mạnh vô biên.
Y cho dù xuất chưởng với mình, cũng không hề khoan dung.
Quan Thất đánh một chưởng vào đỉnh đầu mình, một tiếng “bốp” vang lên, lập tức phun ra một ngụm máu, hai mắt cũng đồng thời rỉ ra tơ máu.
Ngụm máu kia bắn vào mặt tên hán tử che mặt thấp bé sắc bén.
Lần này, tên hán tử che mặt sắc bén nhỏ bé kia ngửa mặt lên trời ngã xuống, lăn khỏi mái cong, không ngừng kêu thảm.
Đó chỉ là một ngụm máu.
Một ngụm máu đá phá tan “Vô Chỉ chưởng” mà hán tử kia khổ luyện mấy chục năm, hơn nữa còn đánh văng hắn xuống mái cong.
Sau đó năm ngón tay của Quan Thất nhanh chóng búng ra, chỉ pháp thiên biến vạn hóa. “Lập Xuân”, “Vũ Thủy”, “Xuân Phân”, “Thanh Minh”, “Cốc Vũ”, “Hạ Chí”, “Tiểu Thử” trong “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi liên tục bắn ra, có chỉ kình phát ra tiếng xé gió cực kỳ sắc bén, có chỉ kình lại phát ra tiếng nhạc rất êm tai, có chỉ phong tỏa ra một luồng khói đen, có chỉ phong lại lượn lờ màu xanh lá nhạt, vô cùng quyến rũ, có chỉ ý lay động khó lường, chìm nổi bất định, có chỉ ý lại phóng khoáng rộng rãi, liên kết phân hóa, có chỉ thế vừa xuất liền tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc, có chỉ lực vừa phát lại bốc lên mùi vị như thi thể mục nát.
Những chỉ pháp này toàn bộ công kích Ngô Kinh Đào.
Ngô Kinh Đào đang dùng “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng” tấn công Quan Thất.
Quan Thất lại phản kích bắng chỉ pháp uyển chuyển giống như đang đánh đàn.
Kinh Đào Thư Sinh đột nhiên luống cuống tay chân, chưởng công vốn là “vị”, hiện giờ lại lẫn lộn với chưởng pháp của “sắc”, trở nên dở dở ương ương; mà chưởng ý vốn là “thanh”, lúc này lại trở thành chưởng thế của “xúc”, hoàn toàn rối loạn.
Võ công của hắn vốn là vừa động ý đã lập tức phát ra, gần như đạt đến cảnh giới của tuyệt thế cao nhân là “một chút sức nhỏ như lông chim cũng không thêm vào, một con ruồi cũng không rơi xuống, vừa chạm vào lập tức phản ứng”. Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn bị chỉ pháp của Quan Thất áp chế, trở nên rối loạn, giống như vòi của bạch tuộc hoàn toàn quấn vào nhau, lại giống như một cơn cuồng phong thổi loạn khiến ạng nhện vướng vào nhau.
Do đó lại biến thành không chỗ phát huy, không thể thi triển.
Không phải không muốn động, mà là không thể hành động; không phải không dám hành động, mà là bất lực.
Ngô Kinh Đào tại giây phút này, giống như ý công của “thanh” muốn khiêu chiến với chưởng ý của “sắc”, mà chưởng pháp của “xúc” lại quyết chiến với chưởng lực của “vị”.
Hắn phản ứng không kịp, hơn nữa còn luống cuống tay chân.
Trận pháp của hắn đại loạn.
Đây là lần đầu tiên từ khi Kinh Đào Thư Sinh xuất đạo đến đây, giao thủ với địch, cảm thấy gian khổ, sợ hãi, hơn nữa lực bất tòng tâm như vậy.
Hắn dốc hết tâm trí, toàn lực ứng phó.
Kinh Đào Thư Sinh xem như còn tốt, hán tử cao gầy lại càng thảm hơn.
Sau khi Quan Thất tự đánh vào “thiên linh cái” cũng không quên hắn, càng không quên “Lạc Phượng chưởng” và “Ngọa Long trảo” của hắn.
Quan Thất cũng xuất chỉ đối phó với hắn.
Nhưng một chỉ này lại là “Kinh Trập”.
Một chỉ “Kinh Trập” này là Quan Thất tiện tay bắn về phía hán tử cao gầy che mặt kia, tựa như một nốt nhạc trong tay một nhạc công thuần thục, chỉ là một thang âm độc lập trong cả khúc ca, tiếp nối cái trước. Nhưng đối với hán tử cao gầy kia, một chỉ này lại giống như số mạng của hắn đã định sẵn phải gặp gỡ, đã đợi bảy đời ba kiếp mới gặp được một chỉ này.
Hán tử cao gầy vốn thừa dịp Ngô Kinh Đào xuất thủ đối phó với Quan Thất, thu hút sự chú ý của Quan Thất, liền cùng với hán tử sắc bén ra tay đánh lén. Thế nhưng khi Quan Thất tự đánh vào đỉnh đầu mình, dùng một mũi tên máu đánh bay hán tử thấp bé, người cao gầy bịt mặt đã biết không ổn.
Hắn vừa biết không ổn, lập lui lui lại, lui rất nhanh.
Thế nhưng Quan Thất đã xuất chỉ với hắn.
Hắn lui có nhanh đến mấy, cũng không nhanh hơn chỉ kình của Quan Thất.
Trong nháy mắt này, hán tử che mặt vóc dáng thon dài đối mặt với Quan Thất, khiến cho hắn đột nhiên nhớ đến một người.
Áo trắng bào trắng, cô độc lạnh nhạt, Bạch Sầu Phi.
Hắn từng đối diện với Bạch Sầu Phi trên con đường tại lầu Tam Hợp.
Lúc đó, hắn bất ngờ giết chết nô tỳ Lan Kiếm bên cạnh Lôi Thuần. Bạch Sầu Phi từng muốn giết chết người bịt mặt vóc dáng cao gầy này, nhưng bởi vì Quan Thất xuất hiện, khiêu chiến tất cả cao thủ có mặt, cho nên Bạch Sầu Phi chỉ bức cho lục thánh chủ vóc dáng cao gầy này chật vật vô cùng, lại không kịp giết hắn.
Thế nhưng khi đó, lục thánh chủ đã sinh ra một loại cảm giác rất kỳ lạ, hắn nhất định phải giết chết Bạch Sầu Phi, nếu không hắn sẽ chết dưới tay người áo trắng này.
Vận mệnh của hai người bọn họ giống như đan chéo, xen lẫn, hỗn hợp với nhau, chỉ xem là ai giết ai, ai chết trong tay ai mà thôi.
Đối với loại cảm giác này, lục thánh chủ vẫn luôn rất sợ hãi.
Do đó khi hắn nghe tin Bạch Sầu Phi đã chết, hắn cao hứng hơn bất cứ ai.
Nút thắt của hắn đã được mở, hóa ra dự cảm kia là sai, sẽ không xảy ra, bởi vì Bạch Sầu Phi đã chết.
Hắn có nguyện vọng sống sót rất mãnh liệt.
Vì sống sót, sống tốt, hắn không chừa thủ đoạn, cũng không tiếc tất cả.
Năm đó hắn phản bội Quan Thất, có hai nguyên nhân, một là sống sót, hai là sống tốt.
Xuất thân của hắn không tốt.
Hắn vừa sinh ra đã rất thấp hèn, cha mẹ anh chị đều là nô tỳ của người khác. Cha của hắn bởi vì chọc giận chủ nhân, bị chặt đứt năm ngón tay, cả đêm đau đớn trong phòng chứa củi giữa trời đông giá rét đến bình minh, cũng lạnh cóng đến khi trời sáng. Không ai dám nói giúp cha hắn nửa câu, thậm chí không dám tiến lên đắp một tấm thảm cho y.
Anh trai của hắn càng thảm hơn, bởi vì thích một nữ quyến thân thuộc của chủ nhân (dáng vẻ của cô gái kia hơi giống với Lan Kiếm), bị phát hiện, liền bị giết chết ngay tại chỗ.
Có đánh chết cũng không ai dám báo quan, mà gia đình của hắn lại càng bị người ta xem thường. Cho nên khi chị gái của hắn bị thiếu gia cưỡng hiếp, mọi người chỉ càng khinh thường, đều nói chị gái của hắn là đồ phóng đãng đúng người đúng tội.
Đến lúc đó, hắn quyết định không chờ đợi nữa, không thể sống tiếp giống như bọn họ.
Thế nhưng xông pha không dễ, muốn tạo nên danh tiếng càng khó, muốn báo thù giết chết cả nhà “Tương Phiền Tiểu Bá Thiên” Vương Tiểu Thất, vậy thì khó càng thêm khó.
Muốn làm được chuyện này (báo thù), chỉ có hai biện pháp.
Một là hắn phải khiến mình cường tráng.
Muốn cường tráng bản thân thì phải luyện võ.
Hai là hắn phải khiến mình cường đại hơn.
Muốn cường đại bản thân thì trước hết phải kết hợp với những thế lực khác.
Cho nên hắn khổ công tập võ, hơn nữa hắn rất nhanh phát hiện, nếu luyện võ theo chính đạo chính phái, e rằng đời này kiếp này cũng khó có cơ hội nở mày nở mặt.
Vì vậy hắn luyện theo con đường tà phái.
“Lạc Phượng chưởng” là chưởng lực khá nham hiểm, “Ngọa Long trảo” càng là võ công hết sức độc ác. Luyện cùng lúc hai loại võ công này, trước tiên là tính tình biến đổi, sau đó là không thể nhân đạo, tính khí cũng sẽ vô cùng quái dị.
Nhưng hắn chẳng những đồng thời luyện thành hai loại võ công đáng sợ, còn tiến thêm một bước, dung hợp hai loại võ công ác độc này lại làm một, trở thành “Lạc Phượng trảo”, hơn nữa còn tiếp tục tu luyện, luyện thành “Khai Hoa chỉ”. Hắn một mặt luyện tốt những võ công âm hiểm ác độc này, một mặt gia nhập vào một thế lực to lớn.
Lúc đó thế lực của Mê Thiên minh đã kéo dài đến khu vực Tương Phiền.
Mê Thiên minh trong tay Quan Thất lúc cường thịnh, không chỉ độc bá thiên hạ trong kinh thành, thế lực của nó còn chiếm cứ, phát triển tại nhiều thành lớn, thanh danh lan xa, thâu tóm tinh anh của hai đạo hắc bạch, lớn mạnh hơn nhiều so với Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu.
Lục thánh chủ Trương Liệt Tâm biểu hiện xuất sắc, vì vậy được nhị thánh chủ Mẫn Tiến, ngũ thánh chủ Lữ Phá Quân, lục thánh chủ Trương Phân Yến của Mê Thiên minh khi đó khen ngợi, thăng cấp làm đà chủ phân đà khu vực Tương Phiền của Mê Thiên Thất Thánh minh.
Sau khi hắn làm đà chủ, cả nhà “Tiểu Bá Thiên” Vương Tiểu Thất ở bản địa có thể nói là khó sống.
Hắn giết sạch nam nhân của bọn họ, lại cưỡng hiếp nữ nhân của Vương gia, nhổ cỏ tận gốc, đủ ác đủ tuyệt.
Nhưng làm đến mức như vậy, quan phủ khó tránh khỏi phải truy cứu.
Hắn đành phải rút khỏi Tương Phiền, dùng trăm phương ngàn kế, được các thánh chủ tiến cử, bước vào tổng đàn của Mê Thiên minh ở kinh sư.
Với thế lực hùng mạnh của Mê Thiên minh khi đó, dĩ nhiên có thể bảo vệ hắn.
Có điều, bởi vì “Tiểu Bá Thiên” Vương Tiểu Thất bị hắn giết chết thật ra là thành viên của Phi Phủ đội Dư gia, khúc mắc của hắn thật không đơn giản, sơ hở khá lớn, thù cũng rất sâu.
Phi Phủ đội Dư gia cũng đã sử dụng thế lực võ lâm và quan phủ để truy cứu chuyện này.
Mặc dù Trương Liệt Tâm đã nương nhờ Mê Thiên minh, không ai dám trực tiếp động đến hắn, nhưng bởi vì hắn là “hắc nhân” bị quan phủ truy nã, từng vẽ tranh dán công văn truy bắt, cho nên hắn quanh năm đều che mặt, không dám dùng khuôn mặt thật gặp người khác.
Vừa lúc, trong Mê Thiên minh ngoại trừ thất thánh chủ Quan Mộc Đán, những người khác cũng luôn che mặt làm việc, phù hợp với phong cách và đặc tính.
Điều này cũng khiến Trương Liệt Tâm nhân cơ hội “danh chính ngôn thuận” tránh khỏi kiếp nạn.
Hắn vốn tên là Trương Thành, cũng đổi tên thành Trương Liệt Tâm.
Mặc dù hắn đã che mặt, trái tim của hắn vẫn nóng rực, vẫn là “liệt tâm”.
Hắn còn có một người anh em họ khác, nguyên danh là Trương Hán. Trương Hán cũng là người cơ khổ, xuất thân tương tự như hắn.
Do đó, hắn cùng với Trương Hán gia nhập Mê Thiên minh, cùng nhau khởi sự, cùng một trận tuyến, thăng tiến rất nhanh.
Trương Hán cũng có đấu chí như hắn, cũng đổi tên thành Trương Thiết Thụ.
Vì vậy, trong võ lâm mới có một đôi cao thủ “Thiết Thụ Khai Hoa”.
“Thiết Thụ Khai Hoa” (cây vạn tuế ra hoa) vốn là một chuyện hiếm thấy.
Mục đích mà bọn hắn phấn đấu, chẳng qua chỉ hi vọng “mệnh ta có thể do ta”.
Thế nhưng kết quả thì sao?
Quan Thất dần dần luyện công phát điên, Mê Thiên minh xảy ra biến hóa hoàn toàn, cục diện nghịch chuyển. Mê Thiên Thất Thánh minh đã dần suy thoái, không thể chống lại Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu công kích cắn nuốt.
Trong thời cơ này, đã là nguy cơ, cũng là lương cơ (cơ hội tốt).
Trương Liệt Tâm, Trương Thiết Thụ chỉ tuân theo hai nguyên tắc, bọn họ muốn, (một) sống sót, (hai) sống tốt.
Cho nên chỉ có một con đường, một lựa chọn.
Phản bội Quan Thất.
Bọn họ muốn phản bội Quan Thất, trước tiên phải lấy được sự tín nhiệm của y.
Muốn giành được sự tín nhiệm của y, trước tiên phải ra sức a dua xu nịnh, nắm được sở thích của nhân kiệt phi thường này.
Bọn hắn muốn Quan tổng thánh chủ tín nhiệm mình.
Mà bọn hắn lại muốn dựa vào một thế lực đang lên hùng mạnh hơn, đó là tập đoàn Hữu Kiều.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
131 chương
62 chương
6 chương
525 chương
44 chương
10 chương