Quan Lộ Trầm Luân

Chương 378 : Liên nhị thiếu gia cải tà quy chính

Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLHai ngày này thân thích ăn cơm cộng thêm bạn bè hội tụ, uống đến choáng váng, chậm trễ cập nhật. Giải siêng năng lại như mây bay, không cách nào khác! Ngày mai cập nhật như thường! - Nghĩ một đằng làm một nẻo, gương mặt đặc biệt của em đều in sâu trong một góc của tâm hồn, không lời nào để nói, kết quả chung tình của anh, như đỉnh núi bị tàn phá trơ trụi. Hồn nhiên sẵn có, sự rung động thuần khiết của anh đã từng dâng trào theo tiết tấu nóng bỏng nhất. Không thể vãn hồi, em lạm tình ném vứt tất cả cảm giác trong suốt long lanh…! Giọng đàn ông khản thể hiện diễn đạt hoàn mỹ nguyên tác bài hát, cùng lúc khiến nhiều người xúc động tận đáy lòng, lại như một dấu ấn của roi da vang dội, mạnh mẽ quất vào lòng Lạc Hàn. Lưng quay về phía mọi người khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú đã trở nên nhăn nhó, hai tay nắm chặt ghita, dường như muốn trút hết nỗi hận vô tận trong lòng lên cây đàn ghita vô tội. Đêm nay biểu diễn của y hoàn mỹ không thể bắt bẻ, hiểu tính cách của Lâm Mi Mi y nắm chắc hơn nửa phần, đoán chắc Lâm Mi Mi sẽ không kiềm chế được tình cảm trong lòng, đuổi theo ra cửa, sau khi say sưa ôm nhau, y sẽ kéo tay Lâm Mi Mi, ngồi lên chiếc xe đua của mình, đưa cô đến bờ biển mà mình đã chuẩn bị tỉ mỉ. Ở đó, pháo bông sinh nhật sẽ tỏ lòng cảm ơn, trên bờ biển sẽ rực sáng trái tim hồng được tạo thành từ những ngọn đèn. Lạc Hàn tin rằng, không có cô gái nào có thể cưỡng lại thế tấn công như vậy, y thậm chí nhiều lần phán đoán, y và Lâm Mi Mi ở bên bờ biển sẽ ôm hôn mãnh liệt, sau đó trong túp lều, Lâm Mi Mi ý loạn tình mê cam tâm tình nguyện hiến dâng cho y trinh tiết quý báu. Lại là Lương Thần đó, phá hỏng việc tốt của y! Trong lòng y căm giận ngập trời, nhưng lại không có dũng khí quay đầu lại đối kháng với hắn. Điều duy nhất giờ y có thể làm, chính là cắn chặt răng, tiếp tục diễn hết một vai diễn chỉ đoán được mở đầu, không đoán được đoạn kết. Di chuyển bước chân, như cái xác không hồn đi ra khỏi cửa lớn của biệt thự, quay đầu nhìn ánh đèn sáng rực trong biệt thự, Lạc Hàn đem hết khí lực toàn thân, đập mạnh chiếc đàn ghita xuống đất. Cùng với tiếng loảng xoảng u ám, ghita chia năm xẻ bảy, dưới đất toàn mảnh vụn, trong mắt Lạc Hàn trở thành thi thể tám mảnh của Lương Thần. Đôi mắt đỏ hoe, trong lòng trào dâng nỗi hận vô cùng và không cam lòng! Một chiếc Porsche màu đỏ chậm rãi chạy đến trước mặt Lạc Hàn, cửa xe được một cánh tay trắng nõn đẩy ra, sau đó, một giọng nói nhõng nhẽo vang lên bên tai Lạc Hàn: - Hàn Hàn, lên xe! Lạc Hàn không nói lời nào ngồi lên xe đua, theo chiếc xe khởi động, chiếc Porsche màu đỏ mau chóng biến mất trong màn đêm. Bên trong biệt thự, bài hát "khẩu thị tâm phi" của Lương Thần biểu diễn xong, trong đại sảnh mau chóng vang lên một loạt tiếng vỗ tay. Chủ xướng của dàn nhạc rất khâm phục hướng về Lương Thần nói: - Lương tiên sinh, chất giọng của anh thật không tệ, thật đó! - Sở thích nghiệp dư, không thể sánh với ca sĩ chuyên nghiệp như các anh! Lương Thần rất khiêm tốn đáp, sau đó trả lại micro cho y, đi xuống sân khấu. - Không thể chê, hay cực kỳ! Liên Hề Hề mắt đẹp long lanh, đưa bàn tay nhỏ hướng về Lương Thần giơ lên ngón trỏ. Cô tuy được nghe từ Lý Hinh Đình nói Lương Thần hát không tệ, nhưng chính tai nghe thấy như ngày hôm nay mới phát hiện, giọng hát của Lương Thần so với dự đoán của cô, còn hay hơn gấp bội lần! Liên Tuyết phi và Liên Tịch Nhược tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt tán thưởng cũng đã nói rõ mọi thứ. Đặc biệt là đối với Liên đại phóng viên mà nói, tất cả biểu hiện của Lương Thần chỉ có cộng thêm điểm chứ không có trừ đi. Biểu hiện bình thường trong mắt cô là tốt, còn biểu hiện tốt trong mắt cô là hoàn mỹ, giờ đây, biểu hiện của Lương Thần trong mắt cô, chính là hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn! Đây chính là cái gọi là trong mắt người tình xuất hiện Tây Thi. Sự hoàn mỹ mà Liên Tuyết Phi nhận định, ở cách đó không xa trong miệng một thanh niên áo mũ chỉnh tề lại trở thành: - Không phải chỉ là hát thôi sao? Xem mấy cô này si mê kìa! - Liên thiếu gia, cậu cũng lên đó hát một bài, áp sự nổi bật của vị đó đi! Một thanh niên khác nói đùa, anh mắt thỉnh thoảng đảo qua chỗ Lương Thần đang đứng cùng với ba chị em Liên gia. - Tên tiểu tử này rõ ràng biết đó không phải là sở trường của mình! Trong lòng y nói thầm, hai chị họ một em họ sao lại thân mật đi chung với tên họ Lương như vậy? Vừa nghĩ đến tên họ Lương không những làm cháu rể của Diệp lão, còn thừa kế số tài sản kếch xù trị giá chục tỉ của con trai thủ tướng Lâm, Lâm Tử Hiên, trong lòng y không ngừng đố kỵ. Chuyện tốt gì cũng bị tên đó chiếm hết! - Mi Mi, người anh đó của cô là anh gì! Không phải là tình ca ca chứ!? Mấy cô gái vây quanh Lâm Mi Mi, mồm năm miệng mười hỏi han. Con gái trời sinh thích nhiều chuyện, vừa rồi nghe đại tỷ Liên gia giới thiệu chương trình, nói người biểu diễn là anh của Lâm Mi Mi, lập tức khiến những cô gái này hiếu kỳ. Họ đều biết Lâm Mi Mi là con một, căn bản là không có anh gì cả! - Nói bậy gì thế! Lâm Mi Mi đỏ mặt, khua tay giải thích nói: - Hắn tên Lương Thần, là người kế thừa tài sản của bác tôi…! - A, tôi nhớ ra rồi, thì ra là hắn! Một cô gái che miệng nói thất thanh. Hơn nửa năm gần đây, trong thành phố luôn bàn tán say sưa, chính là con trai thứ hai của thủ tướng Lâm, nhân vật truyền kỳ của giới đầu tư tài chính, nguyên chủ tịch tập đoàn Khai Sáng, Lâm Tử Hiên, khi bệnh tình nguy kịch, lại đưa hết toàn bộ tài sản dưới tên, giao cho một thanh niên ngoài gia tộc, không hề có quan hệ huyết thống kế thừa, tên là Lương Thần! - Mi Mi, cô từ chối Lạc Hàn, có phải vì hắn không! Một cô gái mặt tròn lên tiếng hỏi. Cô chính là người giới thiệu chương trình công bố "niềm vui bất ngờ". - Viên Viên, cô nói bậy nữa tôi không để ý tới cô! Người ta đã kết hôn rồi…! Còn nữa, tôi vẫn chưa hỏi cô đó, Lạc Hàn sao lại xuất hiện ở đây, có phải cô dẫn y tới không? Lâm Mi Mi khuôn mặt nhỏ nhắn bán lạnh, hướng về người bạn tốt bắt đầu hỏi tội. - Mi Mi, chẳng phải vì tôi thấy y đáng thương sao? Y tìm đến tôi, nhờ giúp đỡ, tôi nhất thời mềm lòng, nên chấp nhận! Cô gái tên Viên Viên vẻ mặt đau khổ biện minh cho mình, xong rồi còn khẽ lầm bầm một câu: - Chẳng phải tôi vì thấy cô dạo gần đây rầu rĩ không vui đó sao…! - Tôi và Lạc Hàn, không thể nào rồi! Vẻ đau buồn trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mi Mi chợt lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là sự kiên cường từ đáy lòng. Cô đã nghĩ thông suốt, đau lòng và đau khổ, đều là vô vị, ảo tưởng nối lại tình xưa, lưu luyến sự lãng mạn hão huyền, là hành vi mù quáng và không có lý trí. Lạc Hàn có vẻ ngoài ưu tú, nhưng cô lại không thể chỉ xem trọng gương mặt của đàn ông, cô phải học hỏi, nhìn thấu trái tim của đàn ông! - Hôm nay là sinh nhật Mi Mi, chúng ta đừng nói những chuyện không vui nữa! Một cô gái khác nhanh nhẹn, rất biết thời cơ chuyển đề tài, hướng về Lâm Mi Mi cười nói: - Mi Mi, cô dẫn chúng tôi đến làm quen với người anh tên Lương Thần của cô được không! - Vừa rồi Mi Mi đã nói, người ta đã kết hôn! Viên Viên cũng thừa cơ giải cứu mình thoát ra khỏi xấu hổ, cố ý làm trái lại nói. - Chúng tôi muốn đi kết bạn, có liên quan gì đến kết hôn hay chưa, tôi nói Viên Viên nè, cô thật là nghĩ phức tạp quá rồi! Mấy cô gái cười cười nói nói, ôm lấy Lâm Mi Mi đi đến chỗ Lương Thần. - Nhị tỷ, tam tỷ, tiểu muội! Liên Văn Chương và mấy người bạn cùng tuổi đi tới, chào hỏi Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Hề Hề, tuy rằng là chị họ em họ, nhưng vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ đôi bên cũng rất thân thiết. - Văn Chương, em cũng đến đây, vừa rồi không nhìn thấy em! Liên Tịch Nhược cười dịu dàng, lên tiếng nói. - Em vừa cùng bạn đi ăn xong, đến trễ chút! Liên Văn Chương vừa đáp, vừa dùng ánh mắt liếc người đàn ông khiến y ngưỡng mộ ganh tị căm ghét. Sinh ra trong gia đình họ Liên, ông nội là chủ tịch nước, ba là tổng giám đốc tổng công ty điện lực, có thể nói từ khi sinh ra, y hô gió được gió, hô mưa được mưa, không có gì là y không có được. Nhưng mà ở Liêu Dương, định luật này đã bị phá vỡ. Hai mỹ nữ y yêu thích không ngó ngàng đến y, còn một tên cảnh sát nhỏ nhoi, cũng dám tranh đoạt con gái với y, đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Liên, mà càng uất ức hơn chính là, y cũng không biết vận xui thế nào, bị bọn cướp bắn một phát, suýt chút là mất đi cái mạng nhỏ. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh là đại mỹ nhân, đều là chắu gái của Diệp lão, đương nhiên y không có oán giận gì, cho nên món nợ này, không nghi ngờ gì, đều tính sổ trên người Lương Thần. Nếu như tên tiểu tử này biết điều rút lui, đối tượng kết hôn của Diệp Thanh Oánh nhất định là y!Ý thù địch trong mắt Liên nhị thiếu rất rõ ràng, rõ ràng đến Lương Thần không cần phân giải tỉ mỉ cũng có thể cảm thấy được. Ôm tư tưởng mỗi người một ngã đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng, Lương Thần đối với ánh mắt địch ý như vậy thấy như không thấy, trong tay lắc nửa ly rượu nho chơi trò trầm ngâm. - Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, cả ngày chỉ biết ăn chơi, không có chút tiến bộ! Liên Tuyết Phi hơi cau mày, lạnh mặt nghiêm nghị khiển trách cậu em họ không chịu thua kém. - Nhị tỷ, chị không thể chỉ lấy quan điểm xưa nhìn người! Liên Văn Chương được một phen răn dạy, trên mặt có chút không chịu được, nhưng dù vậy, y vẫn không dám biểu hiện ra dù là một chút biểu hiện nổi giận không vui vẻ, ngượng ngùng biện giải nói: - Em cùng vài người bạn mở một công ty bất động sản, đã được mấy tháng rồi! Chị không ở thành phố thì không biết! - Ồ? Liên Tuyết phi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Liên Văn Chương và mấy người phía sau, thấy đám bạn hư hỏng thường ngày lêu lỏng cùng cậu em họ liên tục gật đầu, đồng thanh nói: - Phi tỷ, là thật đó, bọn em cũng biết làm ăn đàng hoàng. Mọi người chúng em đều góp vốn vào công ty bất động sản! Liên Tuyết Phi lại quay đầu nhìn Tịch Nhược và Hề Hề. Hai em họ cười nhưng không nói, từ ánh mắt có thể nhìn thấy, chuyện này có lẽ là không phải giả. Đầu óc hơi chuyển hướng suy nghĩ, Liên đại phóng viên thông minh sắc sảo lập tức hiểu ngay cậu em họ và mấy người bạn hư hỏng, tám chín phần mười chơi trò tay không bắt giặc. Dựa vào tấm biển chữ vàng của Liên gia, lợi dụng quan hệ vay ngân hàng, sau đó mua đất xây nhà, trong tình hình bất động sản đắt đỏ như ngày nay, cho dù Liên Văn Chương và những người bạn hư hỏng có ăn hại đến đâu, cũng sẽ lời to. Nghĩ đến đây, Liên Tuyết Phi có vẻ như cười như không nhìn cậu em họ nói: - Nói như vậy, em cũng thật đã trưởng thành rồi. Chỉ là không biết công ty em kinh doanh thế nào! - Công ty vừa tốn ba trăm triệu, ở thành tây mua một miếng đất, rất có triển vọng, tuyệt đối có thể kiếm được vô số lời! Vừa nghe đại tỷ hỏi, Liên nhị thiếu gia lập tức mặt mày hớn hở đáp.