Quan Lộ Trầm Luân
Chương 371 : Đều nghe lời anh
Nhìn thái độ, động tác và giọng điệu của Lương Thần, chẳng những Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu bỗng nhiên biến sắc mà ngay cả Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Đào Kỳ và Vương Sâm hay mấy người bên nhóm Hoàng Dược Long, Hoàng Tiểu Nhã, Chu Nhất Nhất, Chu Vũ Đồng, Giang Tử, Vương Ngũ và Thạch Đầu cũng giật mình kinh hãi.
Chỉ có Lý Minh Dương là hơi ngạc nhiên một tí thôi. Bởi vì y đã nhận ra người con gái tuyệt đẹp đứng bên cạnh Đào Tông Diệc là người đã từng cứu em họ Lý Hinh Đình, tên là Tề Vũ Nhu. Một thời gian trước tự nhiên rời khỏi mà không lời từ biệt. Nhưng sao hôm nay Tề Vũ Như lại có mặt ở thủ đô này, hơn nữa lại đi cùng tên Đào Tông Diệc nữa chứ? Quả thật sự tình có chút lạ thường!
Trải qua bảy năm huấn luyện khốc liệt và gần mười năm sống kiếp sát thủ, Tề Vũ Như và Helen thấy biến mà không sợ hãi, tâm lý cứng cỏi, có thể bình tĩnh thong dong mà đối phó với các sự việc bất ngờ xảy ra. Nhưng đứng trước người thanh niên có sắc mặc lạnh lùng đang nhìn hai cô đăm đăm, lời nói như một mệnh lệnh khiến hai cô cũng biến sắc.
Căn bản các cô không nghĩ Lương Thần sẽ xuất hiện nơi này, càng không nghĩ tới phải đối mặt với hắn ta, giờ ngay cả cơ hội tránh đi đều không có. Theo sự sắp xếp của tổ chức, hai cô lấy tên và thân phận khác vào thủ đô, tìm cơ hội tiếp cận với hai công tử của nhà họ Đào là Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu, dựa vào nhan sắc vốn có và tài ăn nói ngọt ngào của họ mà kế hoạch đã được tiến triển rất là thuận lợi. Thậm chí các cô đã dự tính, nhiều nhất là hai tháng thì các cô đã có thể hoàn thành nhiệm vụ. Giết chết Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu cũng không khó, vấn đề nan giải là làm sao lấy được đồ vật kia.
Theo bản năng, Helen cũng cảm thấy căng thẳng, vội rút tay khỏi Đào Tông Miểu, vòng qua thắt lưng y, cô đã làm bài toán nếu gặp tình huống không tốt lập tức khống chế Đào Tông Miểu để chớp thời cơ chạy trốn. Cô sắp bị vạch trần, dưới tình huống nhiệm vụ bị thất bại thì bảo toàn tính mạng là ưu tiên hàng đầu. Có lẽ khả năng của Lương Thần sẽ không bằng cô nhưng hắn đúng là thật kỳ lạ khó lường, tài bắn súng của hắn quả thật rất nguy hiểm. Mà trên cánh tay trái của cô, vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chính là bị tên Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật tặng cho.
Trên mặt Tề Vũ Như cũng xuất hiện một chút dao động, ngạc nhiên một chút nhưng nhìn kỹ thì cũng chẳng ngạc nhiên gì.
Đến đây, trong lòng cô xen lẫn một tia kích động mãnh liệt. Cô nhớ tới mười ngày trước khi cô rời khỏi Giang Vân, cô có gọi điện cho người thanh niên này. Cô nói, nếu có một ngày gặp lại nhau, cô sẽ làm người tình của anh ta.
Cô biết, tình cảm này chỉ xuất phát từ cô mà thôi, chưa bắt đầu thì đã chấm dứt rồi, do vậy cô cũng đã muốn quên đi rồi. Trên thực tế, cô rất rõ ràng, sau vụ Lan Kiếm cô không hề quay về Liêu Dương cũng không về Giang Vân, ở Mỹ tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ. Cơ bản cơ hội cô và Lương Thần gặp lại nhau là con số không. Nhưng mà chưa đến nửa tháng, vận mệnh đã an bài cô và Lương Thần gặp lại nhau trong lúc này. Trong lúc nhất thời, trong đầu Tề Vũ Nhu nghĩ, đúng là ý trời: "Hai chữ duyên phận"!
Lúc ở khách sạn, cô bị Đào Tông Diệc ném lên giường. Lúc y muốn chiếm đoạt cô, cô có một ý nghĩ trong đầu là buông thả cho rồi. Sớm hay muộn thì thân thể này cũng phải trả giá thôi, sớm một ngày hay trễ một ngày thì cũng không có gì khác nhau. Nhưng mà trong lòng cô vẫn có gì đó tiếc nuối, điều này thì tất cả con gái đều giống nhau, đều hy vọng lần đầu tiên của mình được ở bên cạnh người đàn ông mà mình yêu thích.
Có lẽ trong lòng cũng có ý nghĩ này nên Đào Tông Diệc giơ tay kéo lấy chiếc khăn tắm trên người cô, cô cũng làm ra vẻ cự tuyệt. Mà đúng lúc đó tiếng di dộng đột nhiên vang lên khiến Đào Tông Diệc tỉnh táo lại vài phần. Tuy rằng trong lòng y không cam lòng nhưng cũng làm ra vẻ quân tử đạo mạo.
Sau khi Lương Thần lạnh lùng nói xong một câu, cũng không quay đầu lại mà đi về bãi đỗ xe cách đó không xa. Tuy Diệp lão, Thanh Oánh, Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm đã trở về nhưng cảnh vệ Nhị Trụ và xe Hummer cũng ở lại, chờ tiệc chúc thọ kết thúc thì chở Lương Thần về.
Thấy biểu hiện của Lương Thần mọi người đều giật mình kinh hãi, nhưng mà thấy phản ứng của hai cô gái khiến cho Đào Tông Diệc, Đào Tông Miểu và mọi người đều cảm thấy tò mò.
Chỉ thấy cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt, phong thái dịu dàng, giống như người vợ vừa xuất giá về nhà chồng, rất là phục tùng bước theo sau Lương Thần.
Đào Tông Diệc vừa giật mình vừa giận dữ, bước lên hai bước, giơ tay ra định nắm lấy tay của cô gái. Y không biết tại sao cô gái đó lại nghe lời cái tên Lương Thân kia như vậy. Nhìn cảnh tượng trước mắt y cảm thấy thật khủng hoảng, y còn chưa kịp chiếm được cô ta, đã đến miệng rồi sao có thể bay đi được.
Tề Vũ Nhu nghiêng người, dễ dàng tránh được Đào Tông Diệc, cô dừng lại, nhìn vẻ mặt thất thố của y nói:
- Xin lỗi anh Đào, tôi và anh tạm biệt ở đây nhé!
- Vì sao?
Sắc mặt Đào Tông Diệc xanh mét. Mọi người đều biết rằng y đã tìm được một người bạn gái thông minh, xinh đẹp. Mà hiện tại, trước mặt mọi người, cái tên Lương Thần kia chỉ nói đơn giản một câu thì bạn gái y đã ngoan ngoãn đi theo, thậm chí còn nói lời tạm biệt với y nữa. Con vịt bị nấu chín thì sẽ không bay được, Đào Tông Diệc có thể tưởng tượng đến, qua ngày mai y sẽ trở thành trò cười cho mọi người như thế nào.
- Lời nói của người đàn ông đó tôi không thể không nghe theo, nhất là bây giờ anh ta đang tức giận.
Tề Vũ Nhu nói một câu, sau đó phất phất tay nói tiếp:
- Tôi phải đi đây, kẻo anh ta chờ sốt ruột.
Tề Vũ Nhu vừa nói vừa nháy mắt khiến có người lâm vào trạng thái hóa đá, Trên mặt Đào Tông Diệc hiện lên vẻ khó tin, chỉ tay về phía cô nói:
- Cô, cô gạt tôi!
Nói xong, Tề Vũ Nhu xoay người, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng đi được hai bước, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, nhìn lại vẻ mặt đang căng thẳng của Helen cười nói:
- Cô không định đi theo tôi à? Hãy nghĩ kỹ đi, đừng để hối hận!
Vẻ mặt Helen bỗng thay đổi, khi thấy Lương Thần xuất hiện, không thể nghi ngờ tuyên cáo hành động lần này cùa cô và Tề Vũ Nhu đã thất bại. Chỉ có điều xem như Lương Thần có ý tứ, dường như cũng không lập tức vạch trần thân phận của các cô. Vừa rồi, cô liên tưởng đến mối quan hệ của Lương Thần và Tề Vũ Nhu, trong lòng cũng thoải mái. Lương Thần kêu các cô đi theo, rõ ràng là muốn cho các cô một cơ hội.
Nhìn ánh mắt Đào Tông Miểu trong bộ dạng kinh sợ, cô gái có dáng hình cao cao, đôi chân dài gợi cảm chìa tay ra trao cho y một nụ hôn gió tạm biệt, sau đó tiếng giày cao gót vang lên, cô cùng Tề Vũ Nhu cùng nhau bước về hướng Lương Thần.
- Hai cô gái đó với Thần ca có quan hệ gì vậy nhỉ? Tại sao họ lại nghe lời của Thần ca thế?
Chu Nhất Nhất kinh ngạc hỏi.
- Em không nghe cái cô gái kia nói sao? Thần ca là người đàn ông của ả!
Đôi mắt đẹp của Chu Vũ Đồng chớp chớp, miệng nói.
- Nhưng, Thần ca đã kết hôn rồi mà!
Chu Nhất Nhất như không tin được, nghi hoặc hỏi lại.
- Nhất Nhất em thật là ngu, em không biết trên thế giới này có một loại con gái tên là "Nhị sữa" hay là "Tình nhân" sao?
Chu Vũ Đồng chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hừ nhẹ một tiếng, tức giận đáp.
- Chị nói hai cô gái đó đều là tình nhân của Thần ca sao? Thần ca của ta thật là hấp dẫn, ngay cả phụ nữ nước ngoài cũng không thoát được!
Chu Nhất Nhất ngạc nhiên nói. Cô chị họ Hoàng Tiểu Nhã bên cạnh cũng đang há miệng định nói cái gì đó nhưng thấy bóng dáng hai cô gái kia đuổi sát theo Lương Thần, lại không thể nói được gì. Sự thật khó mà nói được. Liệu rằng hai cô gái xinh đẹp này thật sự có phải là người tình của Lương Thần không!
- Tên Tiểu Lương tử thực sự khá à!
Ba người Thạch Đầu, Giang Tử và Vương Ngũ không giấu nổi ánh mắt đầy hâm mộ. Bất kể tiểu thư khuê các váy dài Tề Vũ Nhu, hay là cô gái tóc vàng mắt xanh, dáng người gợi cảm đều là mơ ước của cánh đàn ông đều muốn có được.
Lương Thần chỉ ngoắc tay một cái, nói một câu mà đã khiến cho hai cô gái cực kỳ xinh đẹp ngoan ngoãn bước theo sau.
Bốn người Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Đào Kỳ và Vương Sâm bỗng nhiên há to miệng ngạc nhiên. Mặc kệ Lương Thần và hai cô gái này có quan hệ gì, chỉ thấy trước mắt hai cô gái quyết tâm vứt bỏ Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu rồi vô cùng nhu mỳ, hiền dịu đi theo Lương Thần là điều mà không ai có thể phủ nhận.
Hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu chưa từng mất mặt như vậy. Nhìn hai cô gái không một chút lưu luyến mà bước đi, làm hai người tức giận vô cùng, không hẹn mà cùng chạy vội lên. Đêm nay nếu không đem hai cô gái trở về thì về sau anh em họ đừng nghĩ là ngẩng cao đầu trước mặt mọi người.
Lương Thần đi vào chỗ giữ xe Hummer, hai cảnh vệ vốn đã chờ Lương Thần rất lâu, vội xuống xe, mở cửa cho Lương Thần!
- Chú Trụ à, cháu có hai người bạn muốn đi nhờ xe được chứ ạ?
Tuy rằng đối phương chỉ là thân cảnh vệ, nhưng Lương Thần vẫn giữ thái độ tôn kính. Bởi vì hắn không phàn biệt được hai người Đại Trụ và Nhị Trụ, nên cứ gọi một câu là "chú Trụ".
- Được!
Nhị Trụ hiền lành cười đáp. Cậu ấy là chắt rể của thủ trưởng mà không có gì gọi là kiêu căng. Ngay từ đầu, anh em bọn họ đã có ấn tượng rất tốt với người thanh niên trẻ tuổi này.
- Lên xe!
Lương Thần lạnh lùng nghiêm mặt cứng rắn, chẳng có gì hòa nhã nói với Tề Vũ Như và Helen, sau đó lên xe ngồi vào vị trí lái phụ. Tề Vũ Nhu không một chút do dự, mở cửa xe bước lên, Helen có do dự một chút, đôi mắt đẹp màu xanh lam của cô nhìn sắc mặt trầm tĩnh người đàn ông trung niên trên xe, trong lòng hơi căng thẳng.
- Lên xe!
Lương Thần nghiêm khắc nhắc lại. Nếu không phải nghe theo chú Lan muốn cho Tề Vũ Nhu một cơ hội, nếu không phải e dè vạch trần thân phận của Helen tại chỗ thì hắn không tưởng tượng được cảnh hỗn loạn ở đấy, thậm chí sẽ đổ máu, hắn quả quyết sẽ không mạo hiểm đắc tội với hai anh em nhà họ Đào chỉ thêm phiền toái. Hắn không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra, hiện tại Tề Vũ Nhu và Helen ở bên cạnh hai anh em nhà họ Đào chắc là đang có âm mưu gì đấy. Hai cô không phải được gọi là sát thủ sao? Bởi vậy, việc đầu tiên khi phát hiện ra hai cô, hắn liền ra quyết định, trước mắt phải đem hai cô gái nguy hiểm này đi nơi khác rồi tính sau.
Tiếng của người thanh niên khiến người ta không thể phản kháng mạnh mẽ, ý tứ cứng rắn hàm súc. Như Helen đây đã có không ít người mất mạng trong tay của cô, nhưng cũng chịu ảnh hưởng của giọng điệu này vẫn ngoan ngoãn ngồi lên xe. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Trong lòng Helen cảm thấy e dè thậm chí sợ hãi. Hơn nữa, vừa rồi cô phát hiện ra người đàn ông trung niên đang lái xe kia rõ ràng là một người có thân thủ không tệ.
Tiếng xe Hummer khởi động, chậm rãi tiến đến, nhưng xe vừa chạy đã bị hai người thanh niên giang tay ra ngăn cản. Phát hiện có người đón xe, hai cảnh vệ không khỏi nhíu mày, tay lái xoay nhanh, xe vọt vù lên sát một người thanh niên rồi dừng lại.
Đào Tông Miểu ngồi bệt xuống đất, y nhìn chiếc xe Hummer bên cạnh toàn thân lạnh ngắt. Rồi bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào người trên xe điên cuồng hét lớn:
- Xuống xe mau, đồ chó, dám lái xe đụng vào ông à!
Đào Tông Diệc mặt mũi âm trầm, giờ khắc này lửa hận đã dâng lên tận ngực, nhưng càng phẫn nộ y càng trở nên bình tĩnh. Y biết rõ những người tham gia tiệc chúc thọ Diệp lão không khác gì nhà họ Đào, khẳng định là có chút lai lịch. Hơn nữa đây là xe Hummer, có gắn bảng là Cục cảnh vệ, rõ ràng là xe của một vị thủ trưởng nào đó.
- Anh hai, đừng có làm náo loạn chứ!
Thấy cảnh tượng như vậy bốn người Đào Kỳ Kỳ, Giang Gia Dung, Vương Sâm và Đào Kỳ vội vàng chạy tới. Đào Kỳ Kỳ kéo tay Đào Tông Miểu, nhẹ giọng nói:
- Đó là xe của Diệp lão đấy!
Chỉ một câu vô cùng đơn giản là " Xe của Diệp lão" cũng khiến cho Đào Tông Miểu đang trong trạng thái phẫn nộ điên cuồng cũng vội vàng tỉnh lại. Ở thủ đô này, gia tộc và người khiến cho nhà họ Đào e dè cũng không nhiều nhưng không hề nghi ngờ Diệp lão là một chính khách quốc gia cao cấp, tiếng tăm trong quân đội lừng lẫy khiến cho nhà họ Đào và tất cả các gia tộc khác phải ngước nhìn. Người khác có thể gây chuyện chứ Diệp lão thì tuyệt đối không thể gây chuyện được.
Đào Tông Diệc biến sắc, nghe xong lời em gái nói, y biết đêm nay thể diện của y không thể nào lấy lại được. Ngay cả trên xe là người ăn mày xin cơm, y cũng không đủ can đảm đem người xuống.
Nghe tiếng xe rồ ga đến chói tai, hai anh em Đào Tông Diệc và Đào Tông Miểu sắc mặt xanh mét, không thể không đi, bước lùi qua một bên. Chiếc xe Hummer vụt lên, hướng ra cửa Thiên Nguyên rồi biến mất ở tầm mắt của mọi người. Thật là! Đào Tông Diệc nắm chặt tay, nỗi nhục này khiến y phẫn nộ vô cùng. Nếu biết sớm như thế này thì lúc nãy ở khách sạn, y đã không từ cơ hội chiếm đoạt lấy cô gái đó, làm cho cô chết đi sống lại. Đào Tông Diệc nhìn em gái mà tức giận. Lúc ấy y đã kéo khăn tắm của cô gái xuống đất, y cảm thấy bất ngờ là cô gái không hề khỏa thân mà hiện ra một bộ nội y màu hồng. Một cô gái nhu mỳ không ngờ lại yêu thích mặc nội y màu hồng, khiến y càng thêm thèm muốn. Y bế xốc lấy cô gái đi nhanh vào giường lớn, y cởi bỏ áo sơ mi, nhào lên người cô, lại bị cô tránh được. Mà đúng lúc này tiếng điện thoại vang lên, em gái Đào Kỳ Kỳ gọi tới.
Bên cạnh Đào Tông Diệc, Giang Gia Dung lại lộ ra vẻ vui mừng, nghĩ "Mình vẫn còn có cơ hội".
- Đi rồi, đi rồi!
Hoàng Dược Long bất động thanh sắc kéo Giang Tử, Vương Ngũ, Thạch Đầu, nhìn em gái và hai cô em họ đang xem cảnh náo nhiệt nói:
- Cảnh náo nhiệt này không có gì hay ho để xem đâu, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi!Ở thủ đô này, nhà họ Đào là một gia tộc rất nổi tiếng, tuy rằng so với nhà họ Diệp còn kém một bậc nhưng thế lực của gia tộc ấy không thể xem thường được. Bốn sĩ quan đương nhiệm là Đào Thụ Nhân và ba người em gái của ông.
Tuy nhiên, trước mắt ba người thanh niên tranh giành tình nhân mà dẫn tới tranh cãi, bất kể là Diệp lão hay chủ tịch Đào cũng sẽ không coi trọng gì.
Với mâu thuẫn này đối với anh em nhà họ Đào mà nói thì đêm nay đã bị mất mặt thế nào. Mọi người ở đây đã rõ, từ này về sau giữa anh em nhà họ Đào và Lương Thần xem như là kẻ thù không đội trời chung.
Chiếc Hummer thoáng chốc đã ra vùng ngoại thành, Lương Thần ngồi ở trị trí lái phụ nghiêm mặt, nhìn qua kiếng chiếu hậu thấy Tề Vũ Nhu và Helen ánh mắt lạnh như băng.
- Chú à, phiền chú dừng xe phía trước một chút nhé!
Lương Thần nhìn người đàn ông trung niên nói.
Nhị Trụ gật đầu, dừng xe lại. Sau đó Lương Thần mở cửa xuống xe, cùng lúc đập đập cửa kiếng, lạnh lùng nói với hai cô gái:
- Xuống xe, đi theo tôi!
Tề Vũ Nhu và Helen ngoan ngoãn xuống xe, đi theo Lương Thần đến bãi đất trống phía trước. Đi được khoảng mười bước, Lương Thần dừng lại, quay lại hít sâu một hơi rồi nói:
- Tôi cho các cô một cơ hội cuối cùng. Đến sáng ngày mai, tôi phát hiện các cô chưa rời khỏi thủ đô này, như vậy thì đừng trách tôi không khách khí! Đừng tưởng rằng mình có thân thủ lợi hại, tin hay không tôi cho người đến, chỉ vài phút là đã tóm gọn các cô rồi!
- Tin!
Tề Vũ Nhu dịu dàng mà nói một câu, vẻ mặt và giọng điệu có thể nói hoàn toàn phục tùng:
- Anh nói thế nào là sẽ là thế đó, toàn bộ tôi sẽ nghe lời anh!
Helen khó có thể tin được Tề Vũ Nhu hoàn toàn phục tùng người thanh niên đó. Nếu không phải cùng nhau ở chung đến hơn mười năm thì cô gần như nghĩ cô gái đang đứng trước mắt cô là một người khác. Từ khi bắt đầu, cô chưa từng thấy đối phương phòng bị và e dè như vậy.
Lương Thần cũng run run một chút, giọng hòi nghi nói:
- Tôi cảnh cáo cô, đừng tìm đến tôi mà giở thủ đoạn đùa giỡn…..!
Lương Thần còn chưa nói xong thì thấy Tề Vũ Nhu đột nhiên bước tới, hai tay vòng lấy cổ hắn, nhỏ nhẹ thủ thỉ bên tai:
- Đều nghe lời anh, thật sự đều nghe lời anh!
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
118 chương
193 chương
87 chương
11 chương
77 chương
195 chương
147 chương
15 chương