Quan Lộ Trầm Luân

Chương 229 : Hai mươi phần trăm (20%)

Sau khi nhận được tin tức, Diệp Tử Thanh về nhà sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Nỗi nhớ trong cô quay quắt đến ngay cả nửa giờ cũng không muốn đợi nữa, trực tiếp xin phép y tá trưởng, vội vàng mang giỏ xách rời đi. Diệp Tử Thanh bước đi trong âm thanh trong trẻo của đôi giày. Từng bước đi của cô hoặc là kinh động mê say, hoặc dưới ánh mắt thèm muốn đố kị. Diệp Tử Thanh đi ngang qua hành lang tới trước sảnh bệnh viện. Mọi người đều nói đồ vật cho dù rất đẹp nhưng trải qua thời gian dài cũng làm cho thị giác con người ta mệt mỏi. Tuy nhiên toàn bộ nam nữ trong bệnh viện lại thiếu khả năng miễn dịch đối với một người con gái càng ngày càng nhu mì, trưởng thành, tràn đầy sức hấp dẫn như Diệp Tử Thanh. Gần như mỗi người đều biết rằng, hiện tại Diệp Tử Thanh nhất định là hoa đã có chủ. Cái loại đột biến từ thiếu nữ biến thành thiếu phụ không thể gạt được phần lớn ánh mắt các bác sĩ dày dạn kinh nghiệm của bệnh viện. Nhưng mà điều đáng tiếc chính là bọn họ đối với người đàn ông của Diệp Tử Thanh tràn ngập sự hâm mộ và ghen tị, nghiến răng nghiến lợi mà bỏ lỡ Diệp Tử Thanh! Diệp Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm về đến nhà cùng một lúc. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Sau khi nhận được điện thoại của Diệp Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm nhanh chóng kết thúc hội nghị cổ đông, lập tức lái xe nhanh chóng trở về nhà. Trở về trong căn nhà ấm áp, Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh đi vào phòng khách cởi bỏ áo khoác, liền thấy Diệp Thanh Oánh từ trong nhà bếp nghiêng nữa người ra ngoài, hướng về mẹ và chị cười nói: - Mẹ, chị Tử Thanh, nhanh đi thay quần áo rửa tay đi. Tối nay chúng ta nếm thử tay nghề làm bếp của Lương Thần! - Ồ, như vậy phải thưởng thức kỹ một chút! Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh nhìn nhau cười. Lương Thần ở nhà này hơn 3 tháng, nhưng các các cô chưa từng thấy dáng vẻ của hắn khi xuống bếp, nhất thời trong lòng cảm thấy hứng thú, muốn xem tài nghệ nấu ăn của hắn rốt cuộc như thế nào! Diệp Tử quay về phòng ngủ thay quần áo ở nhà. Sau đó đi vào phòng bếp, chỉ thấy hắn mặc bộ tạp dề mà thường ngày Vương Phỉ Hạm hay mặc, đứng ở nơi đó chuyên tâm lật tới lật lui mấy miếng thịt gà. - Thơm quá! Diệp Tử Thanh không chút tị hiềm, để cằm của mình trên vai hắn, mắt của người đẹp nhìn vào chảo dầu đang sôi ùng ục, nũng nịu tán thưởng một câu. - Đừng kỳ vọng quá lớn, nhất định là anh không thể đuổi kịp tài nghệ của mẹ em đâu! Mũi ngửi được hương thơm trên gương mặt của tiểu yêu tinh, Lương Thần cười nói. Sau đó hắn cảm nhận thấy được một đôi tay đầy đặn đặt ở phía sau lưng, không nhịn được bất đắc dĩ mà bổ sung một câu: - Nếu còn muốn ăn cơm chiều, đừng đứng chỗ này quấy rối! - Điều này mà còn làm không được thì làm sao làm được Trưởng phòng Công an huyện chứ! Tiểu yêu tinh không những không thu tay lại, ngược lại còn đùa dai dẳng, thổi hơi nóng vào tai của Lương Thần, mỉm cười duyên dáng nói. - Chuyện đó chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên cuả đàn ông thôi, không có liên quan gì với Trưởng phòng công an huyện cả. Cho dù anh có là Bí thư Tỉnh ủy hay Chủ tịch nước, cũng sẽ không chịu nổi sự khiêu khích của tiểu yêu tinh em! Lương Thần rất thành thực mà hồi đáp, đồng thời rất nhanh nhẹn vớt những miếng gà vàng ươm trong chảo lên để ráo, sau đó bỏ vào trong đĩa sứ. - Không phải trực tiếp thừa nhận bản thân mình háo sắc là xong rồi đâu! Diệp Tử Thanh nhìn sang bên phải bên trái thấy không có người, liền hôn lên má người thanh niên ấy một cái, dịu dàng nói: - Đây là nụ hôn của em thưởng cho anh, cảm ơn anh, Lương Thần. Cảm ơn anh đã cho em biết, em có giá trị như thế nào ở trong lòng của anh! Nói xong, Diệp Tử Thanh cười quyến rũ, xoay người rời khỏi, bỏ lại người thanh niên ngơ ngác đứng ở trong phòng bếp ngây người ra. Bữa tối thật phong phú. Lương Thần học lỏm tài làm bếp của bố, làm món thịt gà chiên, thịt heo xốt chua ngọt, đậu hủ chiên thịt. Tuy không đạt đến tay nghề như cha mình Lương Hướng Đông nhưng màu sắc và mùi vị có thể hấp dẫn ánh mắt của ba người phụ nữ ở đây. Thấy Lương Thần còn mặc tạp dề của mình, Vương Phỉ Hạm khẽ mỉm cười, đưa tay ra nhẹ nhàng cởi tạp dề của người đàn ông ra. Động tác này rất nhẹ rất nhu mì. Ánh mắt Lương Thần chợt sáng lên, thâu tóm toàn bộ ánh mắt thùy mị của Vương Phỉ Hạm vào trong tầm mắt của hắn. Dưới ánh đèn ba người con gái này đẹp như hoa như ngọc, Lương Thần trong lòng ngẩn ngơ. Hắn ngàn lần hy vọng có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này. Cho dù là một giấc mộng, hắn cũng hy vọng theo đuổi giấc mộng này vĩnh viễn không muốn tỉnh lại! Buổi tối, Lương Thần chủ động gọi điện thoại cho Lâm Tử Hiên. Hắn trước hỏi một chút về bệnh tình của đối phương, sau khi nghe tình hình bệnh tật của đối phương đã thuyên giảm, hắn cảm thấy an tâm rất nhiều. Hắn rốt cuộc là an tâm cái gì? Chỉ sợ hắn chính mình cũng không rõ! Có lẽ hắn từ trong thâm tâm mình có chút đồng cảm với người đàn ông đang bệnh tật kia, hoặc cũng có thể là một lời cảm tạ với người đàn ông ấy. - Nhậm chức một tuần, có cảm tưởng gì không? Lâm Tử Hiên giọng điệu rất ôn hòa, thân là bậc cha chú nên thái độ của ông rất rõ ràng, tự nhiên. - Cục diện rối rắm, nhưng tôi có lòng tin sẽ xử lý tốt! Lương Thần tràn đầy tự tin nói. Hắn không muốn Lâm Tử Hiên khinh khi, cũng không muốn bị bất cứ kẻ nào coi thường! - Tốt, tốt! Lâm Tử Hiên dường như rất hài lòng với sự tự tin của Lương Thần, cười nói hai lần ông đều nhắc tới từ tốt, sau đó lại nói: - Có lòng tin là tốt, nhưng phải cẩn thận. Tôi gần đây có cho một số người thu thập một số tin tức ở Giang Vân bên kia, ngày mai để Lan Kiếm dẫn cậu đi. Còn nữa, để Lan Kiếm tạm thời đi theo làm tài xế cho cậu. Tài nghệ của hắn không tồi, có hắn ở bên cạnh, an toàn của cậu hẳn là không thành vấn đề! - Không cần phiền hà, ngày mai tôi và Tiểu Nguyệt cùng đi thăm ông! Lương Thần trong lòng trào dâng sự cảm kích. Cho dù là bệnh nặng, mạng sống khó giữ được, đối phương vẫn không quên quan tâm hắn, trợ giúp hắn. Mặc kệ đối phương xuất phát từ mục đích gì, ân tình này hắn đều ghi nhớ trong lòng. - Ngày mai, không cần đến đây! Lâm Tử Hiên cúi đầu nói một câu, trong giọng nói ngổn ngang tâm trạng man mác và bi thương. Tại sao? Lương Thần trong lòng bỗng nhiên hiện ra một sự bất an mãnh liệt. Hắn rõ ràng nghe được giọng điệu khác thường của đối phương, như thể là một lời trăn trối sắp được buông xuôi và giải thoát. - Ngày mai, tôi sẽ bay đến nước Mĩ để kiểm tra lâm sàng trước khi tiến hành phẫu thuật tim! Lâm Tử Hiên trong giọng nói lộ ra vẻ hờ hững lơ đãng, dường như cũng không chú ý việc giải phẫu lần này kết quả như thế nào. - Sức khỏe của ông có thể chịu đựng sao? Cơ hội thành công của cuộc giải phẫu là nhiều hay ít? Lương Thần giật mình kinh hãi. Hắn nghe thầy thuốc nói qua, hiện tại bệnh tình Lâm Tử Hiên rất xấu, hơn nữa giải phẫu tim độ mạo hiểm rất lớn. Cho dù là đi đến bệnh viện nổi danh của Mĩ, hành trình giải phẫu lần này chỉ sợ dữ nhiều lành ít. - Cảm ơn sự quan tâm của cậu, chàng trai trẻ! Trong di động, Lâm Tử Hiên vui vẻ cười: - Theo kết quả nhóm chuyên gia đã phân tích, xác xuất thành công của lần giải phẫu này chỉ có hai mươi phần trăm (20%). Đối với tôi mà nói, xác xuất thành công này đã là rất cao rồi! Hai mươi phần trăm (20%)! Lương Thần thất thanh kinh hô. Đây mà gọi là cao? Trừ phi là nghịch lại ý trời chứ lần này cơ bản mà nói kết quả chỉ có đường chết mà không có đường sống. - Nếu tôi chết, như vậy dựa theo di chúc mà tôi để lại, cậu sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của tôi. Giao dịch giữa chúng ta cũng từ đó mà vô hiệu! Lâm Tử Hiên cười nói: - Nếu Diêm vương tạm thời chưa thu hồi mạng sống của tôi, như vậy chờ tôi trở lại. Trò chơi của chúng ta còn phải tiếp tục! - Ông nhất định sẽ trở về! Lương Thần hơi trầm mặc, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói: - Vận khí của tôi luôn luôn tốt lắm, cho nên nếu tôi dùng vận khí của mình chúc phúc cho người thân và bạn bè thì nhất định người đó sẽ có vận may! Trong di động rất lâu vẫn không có tiếng động. Không biết đợi bao lâu thời gian, rốt cục cuộc hội thoại nhẹ nhàng bị cắt đứt! Ở trên tầng thượng của tòa nhà Hoàng Triều, một người đàn ông ngồi ở xe lăn, lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt!