Quan Lộ Trầm Luân
Chương 198 : Cuộc đấu khẩu trên hội nghị thường vụ tỉnh
Trong đêm, Diệp Tử Thanh lại nhẹ nhàng thức dậy, như bóng ma đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó biến mất sau cánh cửa của phòng sách. Ban ngày, cô không thể biểu lộ tình cảm của mình trước mặt người khác, còn ban đêm là cơ hội duy nhất để cô ta giải tỏa tình cảm cháy bỏng của mình. Ban ngày Lương Thần thuộc về em gái Thanh Oánh, cho nên vì công bằng, ban đêm phải thuộc về cô!
Lương Thần vẫn không thể kháng cự lại sự quyến rũ càng ngày càng mê hoặc lòng người của tiểu yêu tinh. Cái cảm giác gần gũi xác thịt là điều mà cả đời này hắn chưa từng trải qua. Con vật non vừa mới được rửa tội luôn dễ khơi dậy nỗi khát khao trong lòng hắn.
Chỉ là hắn cảm thấy rất lạ, số lần Diệp Tử Thanh qua đây vào ban đêm thường xuyên như vậy, Vương Phỉ Hạm cùng ở một phòng với cô chẳng lẽ không phát giác? Hay là giống như ngày hôm đó, cố ý giả bộ như không biết gì, dung túng cho những hành vi ân ái vụng trộm của hắn và Diệp Tử Thanh? Không biết có phải cảm nhận sai, liên tục mấy đêm trong quá trình kết hợp với Diệp Tử Thanh, dường như hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt tràn đầy khát khao luôn nhìn hắn thông qua khe cửa.
Lương Thần rất bất an, nhưng đồng thời lại có một sự kích thích và rung động mà trước giờ chưa từng có. Hắn nhớ lại những tấm ảnh khỏa thân vô cùng quyến rũ tuyệt vời trong ngăn kéo phòng khách, hắn lại nghĩ đến cái đêm say rượu, có một đôi chân nhỏ nhắn mịn màng vân vê cái ở giữa hai đôi chân của hắn!
Hắn cố gắng khống chế ý niệm xấu không có đạo đức này, nhưng luôn trong những lúc không để ý, ý niệm xấu đó lại đột nhiên dâng trào trong trí óc của hắn, khiến hắn không thể tự chủ lâm vào vực sâu của những ý tưởng trái đạo đức.
Trong sinh hoạt ngày thường, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được biểu hiện lạ thường khi Vương Phỉ Hạm tiếp xúc với hắn. Đôi mắt lạnh lùng đó, cứ như chớp động ngượng ngùng, bối rối, giãy dụa, thậm chí còn có sự lo lắng và sợ hãi đối với một kết quả nào đó!
Trong buổi họp thường vụ tỉnh ủy tạm thời được tổ chức vào ngày hôm sau, Bí thư Đảng ủy tỉnh, giám đốc sở công anh Thôi Thắng Quân đã tường thuật lại vụ án cướp ngân hàng chiều hôm qua. Y chỉ ra, do giao thông ở Liêu Dương thuận lợi, người qua lại đông đúc, thị trường phát triển, thương mại phồn vinh, cho nên rất dễ khiến cho những phần tử xấu ở bên ngoài chú ý. Những phần tử xấu này tìm kiếm mục tiêu gây án, trắng trợn tiến hành hoạt động phạm tội vi phạm pháp luật. Đặc biệt là từ năm 2008 đến nay, vụ án cướp ngân hàng ở Liêu Dương liên tục xảy ra, hàng loạt những vụ án lớn chấn động toàn quốc.
Để áp chế sự kiêu ngạo càn quấy của những phần tử phạm tội, duy trì sự ổn định và hài hòa cho Liêu Dương, Thôi Thắng Quân kiến nghị tăng khoản đầu tư cho cơ quan công an toàn tỉnh, tăng cường tập huấn kỹ năng cho nhân viên cảnh sát trong cơ quan công an toàn tỉnh, tạo lập điển hình tiên tiến, đánh trống khua chiêng tiến hành một trận đánh bão táp!
Đề nghị của Thôi Thắng Quân nhận được sự tán thành nhất trí của những ủy viên thường vụ khác. Phó chủ tịch tỉnh Lam Phúc Sinh kiến nghị chi hai mươi triệu để cải thiện điều kiện trang thiết bị cảnh sát của cơ quan công an toàn tỉnh, cùng với lệ phí để tập huấn cho nhân viên cảnh sát.
Sau khi thông qua đề tài thảo luận cuối cùng của cuộc họp, Bí thư đảng ủy tỉnh, giám đốc sở công an tỉnh, Thôi Thắng Quân tận dụng thời cơ, đề xuất khen thưởng công lao hạng nhất cho vị anh hùng Lương Thần mà chiều hôm qua đã bắn hạ năm tên cướp, và xin bộ công an cấp danh hiệu anh hùng vinh dự hạng hai.
Lời đề nghị của Thôi Thắng Quân nhận được sự đồng tình của đa số ủy viên thường vụ, trong đó bao gồm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Đoàn Liên Tùng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Chu Lập Bản, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Lục Minh Tường. Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Dương, Trương Anh Kiệt có hơi do dự cũng thể hiện thái độ đồng ý. Trương Anh Kiệt rất rõ bất kể là Thôi Thắng Quân, Đoàn Liên Tùng hay là Chu Lập Bản, đều là những người của bên nhà họ Lý, đề nghị của Thôi Thắng Quân chắc chắn là đại diện ý của Bí thư Lý, bởi vậy y phải cân nhắc lợi hại, nên quyết định từ từ bày tỏ thái độ sẽ tốt hơn.
Chủ tịch tỉnh Đằng Vũ nâng chung trà lên uống một ngụm, thoáng liếc nhìn Trưởng ban Tuyên giáo Lộ Ngọc Tuyền. Lộ Ngọc Tuyền như có vẻ hiểu ý lập tức hắng giọng nói:
- Đề nghị của Bí thư Thôi có lý lẽ của nó. Có công phải thưởng, có sai phải phạt! Nhưng đối với biểu hiện lập công của đồng chí Lương Thần, chúng ta có nên đợi hoàn toàn điều tra xác minh xong rồi mới quyết định sẽ thận trọng hơn?
- Ý của trưởng ban Lộ có nghĩa là gì?
Thôi Thắng Quân nhíu mày, có vẻ không vui nói:
- Trưởng ban Lộ đang nghi ngờ sở công an của chúng tôi đang giả tạo sao?
- Bí thư Thôi không nên hiểu lầm!
Lộ Ngọc Tuyền mỉm cười nói:
- Tôi chỉ cảm thấy, chiều hôm qua đồng chí Lương Thần vừa mới lập công, hôm nay liền xin bộ công an cấp danh hiệu anh hùng hạng nhì, dường như có hơi qua loa!
- Chỉ là trình báo thôi, cụ thể có xác thực hay không còn phải đợi bộ công an ủy quyền sở công an chúng tôi kiểm tra rõ ràng, điều này thì không cần trưởng ban Lộ phải bận tâm!
Thôi Thắng Quân khẽ mỉm cười nói.
Bị Thôi Thắng Quân phản bác lại một câu, Lộ Ngọc Tuyền có vẻ giận dữ, y cười lạnh lùng nói:
- Đồng chí Lương Thần bắn hạ năm tên cướp là sự thật, nhưng thông qua đoạn phim mà người chứng kiến ghi lại, có thể thấy lúc bọn cướp xông vào đám đông, trong tình trạng có thể nguy hiểm đến an toàn tính mạng của người dân, đồng chí Lương Thần rõ ràng có khả nghi tham công cấp tiến. Hắn dồn ép bọn cướp khiến bọn chúng tức nước vỡ bờ đã nổ súng bắn vào một người dân! Có thể nói, đồng chí Lương Thần từ khi bắt đầu truy kích bọn cướp, hắn đã phạm một sai lầm là có chủ nghĩa anh hùng cá nhân!
Nghe Lộ Ngọc Tuyền nói vậy, Thôi Thắng Quân có một nỗi kích động dường như muốn lấy ly trà trên bàn đập lên đầu của tên khốn này, y cố gắng kiềm nén cơn giận nói một cách mỉa mai:
- Vậy tôi xin hỏi trưởng ban Lộ, trong phút quan trọng bọn cướp giết người cướp của chuẩn bị ngồi xe chạy trốn, đồng chí Lương Thần của chúng ta nên làm thế nào mới không phạm sai lầm có chủ nghĩa anh hùng cá nhân? Là đứng ngơ ngác tại chỗ không làm gì cả đợi những đồng nghiệp ở cục và sở đến, hay là kích động quần chúng xung quanh cùng lũ cướp súng đạn đầy mình quyết chiến một trận liều chết xúc động lòng người?
Lộ Ngọc Tuyền bị hỏi ngậm miệng không nói được câu gì. Y xanh mặt phản bác nói:
- Nhưng sự thật là có người dân bị bọn cướp nổ súng bắn bị thương! Nạn nhân đó thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng!
Lộ Ngọc Tuyền cố ý nhấn mạnh hai chữ "nạn nhân", còn về thân phận của nạn nhân đó, y tin rằng các vị ủy viên thường ủy có mặt tại đây không ai không biết. Trên thực tế, y cũng biết lời lẽ của mình căn bản không thể chống cự được, nhưng vấn đề là nhị thiếu gia nhà họ Liên bị thương cần thiết phải tìm người gánh vác trách nhiệm! Người này không thể là "tôi" không thể là "ông", thì chỉ có thể là "hắn"!
- Đồng chí Lương Thần là một cảnh sát ưu tú không sai, nhưng hắn không phải là thần thánh. Hắn không thể suy nghĩ chu toàn không thiếu sót đến mọi chi tiết vấn đề, việc ngoài ý muốn là không thể tránh khỏi. Ông cho rằng hắn tham công cấp tiến, quan điểm này tôi thật sự không thể tán thành. Ngược lại tôi phải nói, đồng chí Lương Thần quyết đoán nổ súng bắn bọn cướp, chính là tránh sự uy hiếp tính mạng đến càng nhiều người hơn!
Thôi Thắng Quân rất rõ ràng hàm ý trong lời nói của đối phương, nhưng y lại giả vờ hồ đồ.
Sở dĩ y đề cập đến vấn đề xin công của Lương Thần tại buổi họp thường ủy này, hoàn toàn là xuất phát từ chủ ý của Bí thư Lý. Thực tế ngoài danh hiệu anh hùng hạng nhì cần phải thông qua bộ công an trình báo và phê duyệt, thì bằng khen công lao hạng nhất, với thân phận là giám đốc sở công an tỉnh, y hoàn toàn có quyền trực tiếp ký vào lệnh khen thưởng ban tặng cho Lương Thần!
Thôi Thắng Quân rất hiểu, rõ ràng bí thư Lý muốn y đứng ra thám thính tình hình!
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
10 chương
94 chương
2027 chương
688 chương
18 chương