Quan Lộ Trầm Luân

Chương 157 : Dấu ấn

Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm. Xe về tới khu Liên Hoa. Khi bước lên lầu, Lương Thần cảm nhận được bước chân nặng nề, chậm chạp và nỗi đau chợt thoáng qua của Diệp Tử Thanh. Về đến nhà, Diệp Tử Thanh lấy lý do không được khỏe, trốn vào phòng ngủ của Vương Phỉ Hạm để nghỉ ngơi. Ngoài ra, Diệp Thanh Oánh vẫn điềm tĩnh như ngày thường, Lan Nguyệt vẫn hoạt bát như ngày thường, Vương Phỉ Hạm vẫn tao nhã như ngày thường, mọi thứ vẫn không có gì khác thường. Nhưng Lương Thần lại cảm nhận được sự yên bình không khác ngày thường đó lại ẩn chứa sự sôi sục mãnh liệt. Trong lòng hắn có một cảm giác mãnh liệt muốn tìm hiểu chân tướng sự thật. Nhưng lý trí mách bảo hắn, có thể hồ đồ mới là cách xử lý tốt nhất trong chuyện này. Bởi vì hậu quả sau này, bất kể là hắn hay người khác đều không thể gánh nổi! - Chiều nay anh cùng với Tiểu Nguyệt quay về Tây Phong Long Nguyên. Thanh Oánh, em có đi cùng bọn anh không? Lương Thần nhẹ nhàng hỏi Diệp Thanh Oánh. Việc này đã được định từ trước, chỉ là hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói với cô. - Lần này em sẽ không đi đâu, Tử Thanh tỷ không được khỏe, em không yên tâm! Diệp Thanh Oánh dịu dàng đáp. Để ý thấy hắn có vẻ thất vọng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền đưa tay ra đặt lên bàn tay của hắn, dí dỏm nói: - Chỉ vài ngày không gặp thôi, với lại chúng ta cũng có thể gọi điện mà! Còn nữa, đừng quên hỏi thăm cô chú giúp em nữa nhé! Lương Thần gật đầu, không biết có phải là cảm nhận sai hay không, hắn cứ cảm thấy trong đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Oánh đang ẩn chứa một nỗi chua xót và phức tạp khó tả. Lúc này, trong lòng hắn bỗng trào lên một nỗi lo sợ, đột nhiên hắn ôm cô vào lòng, dường như chỉ có như vậy mới có thể xóa bỏ sự khủng hoảng và bất an về nỗi lo sợ sẽ mất đi đối phương. - Tiểu Nguyệt đang nhìn kìa! Diệp Tử Thanh đỏ mặt, nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Lương Thần. Sau đó ngượng ngùng nhìn cô bé ngồi ở phía bên kia ghế sofa. - Em đang xem ti vi, mọi người cứ tiếp tục! Lan Nguyệt cảm thấy chua xót, cô thừa nhận mình có chút ghen tị, nhưng lại không thể nảy sinh bất kỳ ý đồ đối địch nào đối với Oánh Oánh tỷ. Không lẽ số phận của bổn cô nương chỉ có thể vợ bé? - Chiều nay phải về nhà rồi, đi thăm chị Tử Thanh đi! Diệp Thanh Oánh dịu dàng đẩy đẩy hắn nói. Lương Thần giật mình, tỉ mỉ chú ý biểu hiện của Diệp Thanh Oánh, nhưng lại không phát hiện có gì khác thường. Đi vào phòng ngủ của Vương Phỉ Hạm, Lương Thần có thể nhìn thấy ngay tiểu yêu tinh đang đắp chăn mỏng nằm trên giường. Nhẹ nhàng bước đến, ngồi bên giường. Lương Thần mang tâm trạng cực kì phức tạp, lặng lẽ ngắm dung nhan kiều diễm của đối phương. Đôi mày thanh tú hơi chau lại, đôi mắt đẹp nhắm chặt, tiểu yêu tinh ngày thường rất đa tình thì trong lúc này dường như đang chìm trong giấc ngủ bất an. Mí mắt chớp độnghai cái, đột nhiên đôi mắt hớp hồn có thể khiến vô số đàn ông say đắm đã mở to. Hai người nhìn nhau thật lâu nhưng lại không lên tiếng. Một hồi sau, tiểu yêu tinh đột nhiên mỉm cười, ánh mắt sáng ngời, đẹp không thể tả. Không cần quay đầu lại cũng có thể đạt đến hiệu quả rất sinh động. Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ nắm lấy bàn tay của Lương Thần đưa lên đôi môi của mình, sau đó cắn một cái thật mạnh. Lương Thần ngồi đó không nhúc nhích, dùng ánh mắt thương tiếc nhìn cô gái đa tình này. Hắn biết cô nhờ vào cách này để biểu đạt nỗi uất ức và mất mát trong lòng! Hai hàng nước mắt chảy theo gò má trắng như ngọc. Diệp Tử Thanh vẫn cười kiều diễm. Sau khi dời hàm răng ra, nhìn vào dấu răng in sâu trên bàn tay hắn, trong đôi mắt lộ ra chút áy náy, khẽ nói: - Đau không? - Không đau! Lương Thần cười, dù có đau thế nào thì cũng không thể đau hơn nỗi đau mà cô đã phải gánh chịu đêm qua. - Chiều nay về Tây Phong phải không? Lái xe của em đi! Đi lại cũng tiện hơn! Đôi mắt của Diệp Tử Thanh lộ ra vẻ dịu dàng, cô không ân hận trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông này, cô ta chỉ cảm thấy tiếc nuối, tiếc nuối vì trong lần đầu tiên đó không có cảm giác hai bên cùng thỏa nguyện của đôi lứa yêu nhau, cũng tiếc vì người đàn ông này không hề thuộc về cô! - Được! Lương Thần gật đầu không do dự đáp. Chỉ cần là lời nói của người con gái này, hắn đều không do dự mà đồng ý. - Lần này không có kì đà như em, anh có thể cùng chăm lo gia đình với Oánh Oánh rồi đấy! Diệp Tử Thanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê dấu răng trên cổ tay hắn, cô hi vọng dấu răng này có thể là dấu ấn riêng của chỉ mình cô, mãi mãi lưu lại trên người hắn. - Oánh Oánh không đi, cô ấy bảo ở lại chăm sóc cho em! Lương Thần dịu dàng đáp. - Oánh Oánh ngốc, em đâu có gì đâu…! Trên mặt Diệp Tử Thanh lộ ra vẻ mặt cảm động, nói với hắn: - Lát sau em sẽ nói với nó, thật sự em không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt, nằm nghỉ sẽ khỏe thôi! - Để cô ấy ở lại với em, hai ba ngày sau anh sẽ về! Lương Thần đưa tay đắp chăn cho cô, sau đó đứng dậy, khẽ nói: - Em ngủ chút đi, anh đi ra ngoài! Diệp Tử Thanh gật đầu, lưu luyến liếc nhìn hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhưng cô không hề nghe thấy tiếng Lương Thần rời khỏi, từ từ mở mắt ra, lại phát hiện Lương Thần đứng ở cuối giường, vẻ mặt thay đổi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Tiếp sau đó, khoảnh khắc khiến con tim của Diệp Tử Thanh đập mạnh đã đến. Lương Thần cúi người xuống, đưa tay vào chiếc chăn của cô ta, đặt chân phải của cô lên lòng bàn tay ấm áp. Cảm giác mát lạnh của một sợi kim loại xuất hiện trên cổ chân cô, sau đó là một nụ hôn nồng cháy đặt lên bàn chân nhạy cảm mịn màng của cô, khiến người cô bất chợt run lên. Cửa phòng có tiếng động nhẹ, ám chỉ là cuối cùng thì Lương Thần cũng đã rời khỏi. Diệp Tử Thanhbỗng ngồi dậy, đưa tay chạm vào cổ chân. Sau khi sờ thấy chiếc lắc chân bạc quen thuộc, nước mắt không kìm nổi tuôn ra. Hắn đã biết sự thật rồi! Còn thông qua cách này để bày tỏ với cô ta, hắn không giả vờ hồ đồ để trốn tránh trách nhiệm ! Vậy là đủ rồi! Trong lúc này, Diệp Tử Thanh cảm thấy nỗi uất ức và mất mát trong lòng đã hoàn toàn biến mất. Xảy ra sai lầm này, không phải do ý chí của cô và Lương Thần tạo ra, tất cả đều do số phận! Cô không thể cưỡng lại, chỉ có thể phục tùng. Hơn nữa không chỉ có cô, Lương Thần, Vương Phỉ Hạm. Thậm chí là Diệp Thanh Oánh cũng sẽ bị bàn tay vô hình của số phận thao túng. Nếu đã là sai, vậy thì hậu quả cuối cùng của cái sai này nhất định do mọi người cùng gánh chịu! Biết được buổi chiều Lương Thần phải về Tây Phong, Vương Phỉ Hạm cố tình đi mua một ít rượu và thuốc lá làm quà, thậm chí còn có hai hộp nhân sâm hoang dã quý giá. Những thứ này là sau khi biết được bệnh tim của mẹ của Lương Thần không được tốt, Vương Phỉ Hạm đã quay lại tiệm thuốc để mua. Cảm kích nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp, Lương Thần cảm thấy hổ thẹn với ý nghĩ vô căn cứ của mình. Đêm qua trong giấc mơ, cảnh tượng liên quan đến Diệp Tử Thanh đã được hắn xác định là sự thật, mà kết quả này đã xác minh cảnh tưởng liên quan đến Vương Phỉ Hạm trong tâm trí của hắn quả thật là do hoang tưởng. Loại bỏ những nhân tố khác không bàn đến, có đánh chết hắn cũng không dám tin là Vương Phỉ Hạm và Diệp Tử Thanh lại cùng nhau hầu hạ hắn. Truyền thuyết về hoa mẫu nữ cũng chỉ là truyền thuyết, nếu như thật sự có ngày đó, Lương Thần dám khẳng định, nhất định tất cả những người trên thế giới đều bị điên! Trong lúc Lương Thần lái chiếc BMW của Diệp Tử Thanh cùng với cô bé trên đường về quê, một tờ báo giải trí do thời báo danh nhân xuất bản đặt trên bàn uống trà ở nhà của Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn.