Quan Lộ Trầm Luân
Chương 146 : Tiệc rượu
Truyện Sắc Hiệp - https://Gấp tấm thiếp mời lại, Lương Thần nhớ lại tất cả những gì về người đàn ông đã mời hắn. Danh thiếp của người đàn ông đầu bạc này hắn vẫn còn lưu giữ. Mà tiệc rượu do người đàn ông này tổ chức hắn cũng không xa lạ. Tối hôm qua, khi ở nhà Diệp gia, Vương Phỉ Hạm đã từng nói qua với hắn.
Thiếp mời này với thiếp mời trên tay Vương Phỉ Hạm bề ngoài hình như giống nhau. Nhưng trên thực tế, Lương Thần rất cẩn thận để ý thấy, trên tấm thiếp của Vương Phỉ Hạm người mời là công ty TNHH Tổ chức sự kiện Liêu Dương, còn tấm thiếp trong tay hắn đề trực tiếp tên Lâm Tử Hiên.
- Ai đưa tới?
Lương Thần nhìn Quả ớt nhỏ hỏi.
- Một người cao cao, diện mạo rất khô khan!
Quả ớt nhỏ chớp chớp mắt nói :
- Anh mà đến sớm hơn năm phút đồng hồ là có thể gặp được người đó!
Lương Thần xác định chính là một trong hai người đứng sau lưng Lâm Tử Hiên đêm hôm đó!
- Sếp Lương, tiệc rượu này có rất nhiều minh tinh tham gia. Hôm qua em đã đọc tin tức giải trí, Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên, Lăng Phỉ đều đã đến Liêu Dương, còn có Lôi Báo mà em thích nhất. Thật không thể chịu nổi, sao không ai mời em vậy? Quả ớt nhỏ thiểu não, thở dài nói.
- Em muốn đi, vậy cho em đi nhé!
Lương Thần giơ tấm thiếp về phía đối phương cười nói.
- Ít nhất đến đấy cũng phải là cấp trên như anh. Một cô gái như em cũng đến được sao?
Quả ớt nhỏ liếc đối phương một cái, đem thiệp mời đặt lên bàn, sau đó bỗng nhớ ra cái gì, mắt sáng lên, tay ra dấu chữ thập nói:
- Sếp Lương, khi anh đến bữa tiệc nhớ phải xin chữ ký cho em. Nhất định phải có chữ ký của Lôi Báo, còn chữ ký Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên cũng phải cố gắng xin, được không anh?
- Không được!
Lương Thần lắc lắc đầu, bỏ tấm thiệp vào ngăn bàn.
- Vì sao?
Quả ớt nhỏ mở to hai mắt, tỏ vẻ tội nghiệp mà hỏi.
- Bởi vì căn bản là anh không muốn đi!
Lương Thần uể oải trả lời.
- Vì sao?
Tiểu Lạt không thể tin được nói:
- Thật là một cơ hội tốt, vùa có thể xem hoạt động náo nhiệt vừa mở mang hiểu biết!
- Bởi vì anh không có tiền!
Lương Thần mở hai bàn tay ra, giả vờ bất đắc dĩ nói:
- Tham gia tiệc rượu này đều là người nổi tiếng. Muốn tới đó phải có quần áo đẹp. Anh không có tiền, ngay cả vợ anh còn chưa có được, làm sao vui vẻ tới chỗ náo nhiệt kia!
- Hơ, anh đúng là…!
Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Quả ớt nhỏ khẽ "hơ" một tiếng rồi chạy ra khỏi văn phòng làm việc của Lương Thần.
Lương Thần cười cười, vừa rồi không phải hắn nói dối. Hắn không hiểu là Lâm Tử Hiên mời hắn là có dụng ý gì, nhưng hắn quả thật không muốn tham gia. Không có trang phục thích hợp thì đi làm gì? Vừa không thể kết bạn với quan to hiển vinh, lại không thể ném vạn tiền mua hàng quý. Đã biết giá trị con người mình, hắn muốn giả bộ phú quý cũng không giả bộ nổi!
Trừ phi hôm nay mua được sổ xố, sau đó trúng giải nhất, rồi dùng số tiền đó mua nhà, mua xe, bao tình nhân, sau đó… sau đó hãy đi đọc sách thì hơn, nghĩ như vậy làm gì chứ! Lấy ra cuốn sách điều tra đến phần đánh dấu tối hôm qua, Lương Thần bài trừ mọi ý nghĩ lung tung để tập trung vào bài học. Ôi, biển học không có bờ, khi nào mới có thể quay đầu là bờ đây?
Đọc sách cả buổi sáng, buổi trưa ăn cơm xong lại về văn phòng làm việc tán gẫu với các đội viên một giờ đồng hồ.
Gần đây trong khu vực xảy ra mấy vụ đột nhập đánh người cướp của. Đội phó Tất Cạnh chủ động xin đi bắt cướp. Trải qua một tuần nằm vùng, cuối cùng cũng bắt được ba kẻ tội phạm. Theo lời của Tất Cạnh, đi theo một đại đội trưởng như Lương Thần thật sự rất có áp lực. Đại đội trưởng năng lực giỏi trái lại sẽ chứng minh những người trợ thủ năng lực quá bình thường. Cho nên vụ án lần này Đội phó Tất Cạnh và Khương Bằng đã cùng nhau xin chỉ huy vụ án này. Vụ án lần này đã được giải quyết, Đội phó Tất Cạnh đắc ý, hướng về phía các đội viên khoe khoang, nhưng lại bị Khương Đại Sơn một câu nói làm tan nát:
- Ba vụ án lớn, toàn bộ quá trình sếp Lương phá án chỉ trong nửa giờ. Có ai đã gặp qua sếp Lương lại mèo khen mèo dài đuôi chưa? Xem lại đi lão Tất, phá cái vụ án nhỏ thối này sợ toàn bộ chi đội không biết sao? Không mong ông học được bản lĩnh phá án của sếp Lương, chỉ muốn ông học tính khiêm tốn biết đối nhân xử thế của sếp Lương thôi! Mọi người thấy có đúng không?
- Đúng vậy, Đúng vậy!
Đám người Quả ớt nhỏ, Triệu Muội Muội và chị Đổng liên thanh phụ họa.
Lương Thần nghe xong vã mồ hôi. Hắn là dựa vào dị năng để phá án mà mọi người không biết. Đội phó Tất Cạnh chính là dựa vào bản lĩnh thực sự. Thế mà lại nói Tất Cạnh không thể sánh bằng hắn!4 rưỡi chiều, Lương Thần đang chuẩn bị sắp xếp đồ đạc để ra về, đột nhiên lại nghe tiếng gõ cửa. Sau tiếng gọi mời vào, thấy cửa phòng khẽ mở, một bóng hình xinh đẹp quen thuộc đi đến.
- Thanh Oánh!
Lương Thần ngẩn ra một chút, sau đó vui mừng nói. Cô không gọi điện báo trước, bất thình lình đến làm hắn ngạc nhiên mừng rỡ.
- Còn có em nữa!
Khuôn mặt yêu kiều nhõng nhẽo từ phía sau Thanh Oánh đi ra, thản nhiên nhìn hắn.
- Hôm nay là ngày gì vậy?
Lương Thần đội mũ đi tới, hai mắt ngạc nhiên. Hai chị em tới tìm hắn cùng một lúc nhất định là có chuyện gì.
- Chúng em đến mời anh đi ăn cơm!
Diệp Tử Thanh giơ tay kéo một tay Lương Thần, cười khẽ, đôi mắt chớp chớp dí dỏm đáp.
- Hôm nay gia đình bác Cả và bác Hai tới thăm. Mẹ mời mọi người tới khách sạn Đế Hào ăn cơm, cho nên bảo em mời anh tới!
Khuôn mặt trắng mịn như ngọc của Diệp Thanh Oánh ửng đỏ. Lời giải thích này mới là mục đích thực sự các cô tới đây.
Lương Thần ngay lập tức hiểu ra, đây xem như là buổi tiệc rượu trong nhà. Vương Phỉ Hạm bảo Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh gọi mình, rõ ràng là ám chỉ không xem hắn như người ngoài mà là một thành viên trong Diệp gia.
Đi? Đương nhiên phải đi! Lương Thần tinh thần hoạt bát, chững chạc nói với hai chị em:
- Anh đi lên tầng thay quần áo, các em xuống dưới chờ nhé!
Nhìn người thanh niên dáng vẻ rất trịnh trọng, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Đợi ở dưới tòa cao ốc một lát, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh thấy người đàn ông khoác chiếc áo màu đen vội vàng đi ra, nhìn thấy các cô còn có chút lo lắng hỏi:
- Anh mặc như vậy có được không, có làm mất mặt các em không? - Chỉ là một bữa cơm gia đình, không phải tham gia lễ hội gì, không cần phải trang trọng như vây!
Diệp Tử Thanh nhẹ nhàng cười nói:
- Như thế này là rất đẹp rồi!
Diệp Thanh Oánh khẽ cười, trong lòng cảm thấy rất vui. Cô biết người thanh niên đặc biệt này lo lắng như vậy hoàn toàn là vì lo cho thể diện của mình! Đây cũng là một cách thể hiện tình cảm của Lương Thần!
Ngồi trên chiếc xe màu đỏ của Diệp Tử Thanh sau hơn nửa giờ, Lương Thần và hai chị em cũng tới khách sạn Đế Hào. Lại nói tiếp, đây là lần thứ hai Lương Thần đặt chân tới nơi ăn chơi nổi tiếng toàn tỉnh này. Đương nhiên lần này hắn tới để ăn cơm, là một bữa cơm gia đình bình thường, chắc cũng không có khả năng đi lên hộp đêm trên tầng cao nhất làm gì.
Trong căn phòng Tuyết, Lương Thần gặp được cậu mợ, một anh và hai chị họ của Thanh Oánh. Không cần hoài nghi Vương gia có gien ưu tú. Vương Phỉ Hạm vốn xinh đẹp, hai người anh cũng tướng mạo đường đường. Ngay cả cháu trai cháu gái cũng thanh tú, xinh đẹp.
Anh cả của Vương Phi Hạm là Vương Kính Tùng, anh thứ là Vương Bàn Thạch đều trong trang phục chỉnh tề, mang dáng vẻ của người thành đạt. Hai chị dâu cũng ăn mặc quý phái, phong thái cũng không tầm thường. Trên thực tế, Vương gia cũng không phải là một thế gia vọng tộc nhưng cũng có nền tảng. Năm đó sau khi kiến quốc, Sư đoàn trưởng Vương đã thăng chức lên tới Tư lệnh quân khu tỉnh Giang Nam. Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch đều là con của Vương Hành với vợ trước, còn Vương Phỉ Hạm là người con duy nhất của Vương Hành với Chu Ngọc Mai.
Tuy rằng cùng cha khác mẹ nhưng Vương Kính Tùng, Vương Bàn Thạch đối với người em gái kém mình hơn chục tuổi này rất tốt. Hàng năm đều bỏ thời gian tới thăm, mà lần này Vương Kính Tùng và Vương Thạch Bàn đặc biệt tham gia triển lãm hàng cao cấp quốc tế ở Liêu Dương, tiện thể đến nhà em gái.
Hai anh em Vương Kính Tùng và Vương Bàn Thạch thời thanh niên đã theo kinh doanh. Trải qua hơn hai mươi năm gian khổ dốc sức làm ăn cuối cùng cũng có một vị thế trong ngành điện ảnh và truyền hình. Bọn họ thành lập công ty TNHH giải trí Hoa Tinh năm năm trước. Dựa vào mạng lưới quan hệ và sự ủng hộ về tài chính của ông chủ mới, nhanh chóng tiến lên tốp đầu trong ngành điện ảnh và truyền hình, tập hợp các minh tinh nổi tiếng như Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên, Nhạc Nguy, Cao Long v… v, mơ hồ còn có địa vị ngang với hai công ty đầu sỏ là Vu Hằng Nghị và Tinh Hãn.
Lần này hai anh em tới Liêu Dương thực tế là cổ động cho ông chủ của mình.
- Đây là Lương Thần, bạn trai của Thanh Oánh!
Nhìn thấy Lương Thần và con gái tới, Vương Phỉ Hạm đứng lên, mỉm cười giới thiệu:
- Đây là bác cả và bác hai của Thanh Oánh!
Lương Thần lơ mơ mà chào chú, chào dì linh tinh. Dù sao hắn cũng chỉ là bạn trai của Thanh Oánh không phải chồng, gọi là cậu mợ cũng không hợp.
Sau khi ngồi xuống, các bác, mợ của Diêp Thanh Oánh cộng thêm cả những đứa con không hẹn mà cùng nhìn Lương Thần với ánh mắt soi mói. Bọn họ kỳ thật đều biết Niếp Phong, con trai của Thứ trưởng Bộ thương mại đang theo đuổi Diệp Thanh Oánh. Trong vài lần trước họ đã từng gặp Niếp Phong, thậm chí có một lần còn gặp phu nhân của Thứ trưởng Niếp. Bất kể là Vương Kính Tùng hay Vương Thạch Bàn cũng như vợ con của họ đều cho rằng con trai của Niếp gia mới xứng với Diệp Thanh Oánh.
Ai ngờ đến năm nay, người yêu của Diệp Thanh Oánh lại đổi thành một người vô danh tiểu tốt.
Tướng mạo cũng được, chỉ có điều chức vụ và điều kiện gia đình so với Niếp gia còn kém xa vạn dặm! Bọn họ không nghĩ Vương Phỉ Hạm lại ủng hộ cho con gái kết giao với người thanh niên bình thường này. Cháu gái dung mạo thanh lịch tuyệt đẹp nên những thanh niên đeo đuổi là con nhà có gia thế có cả đống.
Lương Thần nhận thấy ánh mắt của những người không thoải mái khi nhìn hắn. Hắn loáng thoáng cảm thấy, nhóm người cậu mợ và anh chị kia của Diệp Thanh Oánh có ý coi khinh hắn.
Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên phong cách hơn người đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thấy trong phòng có người, hơi giật mình một chút, sau đó ái ngại nói:
- Rất xin lỗi, tôi đi nhầm phòng!
Truyện khác cùng thể loại
189 chương
10 chương
94 chương
2027 chương
688 chương
18 chương