Quan lộ tiêu dao
Chương 20 : chủ trì công đạo.
Phương thức lôi kéo quan hệ này của Phan Bảo Sơn rất vụng về, hiển nhiên người trực ban cảm giác có chút buồn cười:
- Ồ, là đồng nghiệp của em Phó chủ tịch huyện Lưu, tìm Phó chủ tịch huyện Lưu có chuyện gì?
- Thời gian trước, Phó chủ tịch huyện Lưu có đến xã chúng tôi điều tra nghiên cứu kết cấu sản nghiệp nông thôn, sau đó bảo xã lập báo cáo giao lên cho cô ấy.
Phan Bảo Sơn chìa túi tài liệu trong tay ra:
- Xã vô cùng coi trọng, phái tôi giao tài liệu đến đây, mặt khác còn muốn báo cáo thêm một chút.
Gã trực ban đeo kính nhìn Phan Bảo Sơn:
- Có hẹn trước không?
- Không có, điện thoại của Phó chủ tịch huyện chúng tôi gọi không được.
Phan Bảo Sơn cười cười:
- Cái này cũng phải làm phiền anh rồi.
Gã đeo kính không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, gã đành nhấc điện thoại gọi vào đường dây nội bộ của Lưu Hải Yến, nói có người ở chính quyền xã Giáp Lâm đến báo cáo công tác.
Lưu Hải Yến rất buồn bực, không đầu không đuôi, trong kế hoạch công tác sắp tới cũng không có sự tình của xã Giáp Lâm, liền hỏi người đến là ai.
- Này, anh tên là gì?
Gã đeo kính che ống nói, ngẩng đầu hỏi Phan Bảo Sơn.
- Tôi họ Phan, tiểu Phan, là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến.
Phan Bảo Sơn cố ý cường điệu.
Gã đeo kính vội vã đáp lời, cũng không hỏi nhiều, chuyển lời nói là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến, gọi là tiểu Phan.
Lưu Hải Yến vừa nghe càng thấy buồn bực, nhưng nể mặt Lưu Giang Yến, cũng không hỏi thêm nữa, nói để cho tiểu Phan vào.
Phan Bảo Sơn đi lên cầu thang, lòng thầm kêu trời giúp rồi, nhưng hắn cũng không đi tìm Lưu Hải Yến mà lao thẳng tới văn phòng của Hùng Thuận Côn. Giờ phút này, hắn cầu nguyện chính là Hùng Thuận Côn không đi ra ngoài, có thể vừa vặn gặp được ông ta.
- Cốc cốc cốc!
Phan Bảo Sơn rất ôn hòa gõ cửa. Tiếng gõ cửa không được quá lớn, nếu không phòng Thư ký sẽ có người nghe được, gây chuyện không tốt liền sắp thành lại bại.
- Vào đi!
Một thanh âm rất có khí thế truyền ra.
Phan Bảo Sơn trong lòng hô to: A Di Đà Phật!
- Xin chào Bí thư Hùng!
Phan Bảo Sơn chân còn chưa bước vào đã nhiệt tình hô lên.
Hùng Thuận Côn vốn tưởng là Thư ký của mình, nhưng sau khi nghe tiếng chào mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng thanh niên đang cười tươi.
- Cậu là ai?
- Tôi tên là Phan Bảo Sơn.
Phan Bảo Sơn cười nói:
- Năm trước được Tỉnh ủy lựa chọn và điều động đến chính quyền xã Giáp Lâm công tác.
- Ồ, Phan Bảo Sơn?
Hùng Thuận Côn gật đầu, cái tên này có chút quen thuộc.
- Bí thư Hùng, có thể ngài đối với tôi có chút ấn tượng?
Phan Bảo Sơn khiêm tốn cúi đầu:
- Chắc chắn là có chút ấn tượng. Bí thư Hùng, mấy hôm trước, xã Giáp Lâm gửi danh sách đề cử Phó chủ tịch xã, trong đó có tôi. Tổng cộng có 3 ứng cử viên, nhưng cuối cùng chỉ mình tôi được thông qua.
- Ừ, tôi nghĩ ra rồi, Phan Bảo Sơn.
Hùng Thuận Côn hơi ngửa đầu mỉm cười:
- Tiểu Phan, có chuyện gì?
- Bí thư Hùng, đầu tiên tôi xin bày tỏ sự xin lỗi đối với ngài, cứ như vậy đường đột gõ cửa phòng làm việc của ngài, kính xin Bí thư Hùng thứ lỗi.
- À, không có việc gì.
Hùng Thuận Côn tiếp tục cười nói:
- Tuy nhiên, đích thực là vượt ra ngoài dự liệu của tôi.
- Quấy rầy Bí thư Hùng thật là ngại quá, tôi đây liền nói rõ mọi chuyện, chỉ xin ngài vài phút thôi.
Phan Bảo Sơn biết rằng Hùng Thuận Côn rất bận rộn, không có nhiều thời gian tiếp đãi hắn.
- Bí thư Hùng, hôm nay mạo muội đến đây chính là muốn phản ánh một vấn đề. Xã Giáp Lâm có người canh cánh trong lòng chuyện tôi được đề cử Phó chủ tịch xã, nghĩ biện pháp nói xấu tôi, muốn thông qua việc đó phủ định tư cách bầu cử của tôi.
- Ừ, có việc đó sao?
Hùng Thuận Côn không nghĩ tới còn có sự việc như vậy, ông ta đã gật đầu thông qua rồi, phía dưới vẫn muốn lỗ mãng sao? Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát kia thật sự là không biết nặng nhẹ. Hùng Thuận Côn mắng thầm, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa:
- Sao lại có việc như vậy, là ai làm?
- Cụ thể là ai tôi cũng không biết chính xác, nhưng hiện tại trong đại viện Chính quyền xã Giáp Lâm nơi nơi đều đồn nhau rằng tác phong sinh hoạt của tôi có vấn đề, còn không biết những người đó chuyện bé xé ra to thế nào.
Phan Bảo Sơn làm bộ dáng buồn rầu:
- Bí thư Hùng, tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất không công bằng, cho nên bất kể thế nào cũng phải tìm đến ngài, xin ngài chủ trì công đạo.
- Đồn đại nói cậu có vấn đề về tác phong sinh hoạt?
- Nói tôi...Nói tôi nghe lén phụ nữ đi WC.
Phan Bảo Sơn sắc mặt đỏ lên:
- Bí thư Hùng, tôi thật sự là rất khó mở miệng...
- Nghe lén phụ nữ đi WC?
Hùng Thuận Côn mỉm cười:
- Ý tưởng cũng độc đáo đó chứ?
- Bí thư Hùng, tôi...tôi...
Phan Bảo Sơn thở dài:
- Ôi, Bí thư Hùng, tôi cũng không nói thêm nữa, làm mất thời gian của ngài.
- Cậu cứ về đi.
Hùng Thuận Côn lại cười nói:
- Tiểu Phan, cậu yên tâm, cậu là lựa chọn và điều động sinh của Tỉnh ủy, tin tưởng giác ngộ chính trị và tiêu chuẩn đạo đức của cậu sẽ không thấp như vậy.
- Cảm ơn Bí thư Hùng.
Phan Bảo Sơn cúi đầu nói cảm ơn.
Trước khi đi ra, Phan Bảo Sơn không quên xin chữ ký của Hùng Thuận Côn trên tờ đăng ký tiếp đón. Hùng Thuận Côn vui vẻ ký cho hắn.
Phan Bảo Sơn cầm tờ đăng ký, giống như cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đi đến chỗ gã trực ban:
- Đây, gửi lại anh.
Gã đeo kính cầm tờ đăng ký, nhìn thoáng qua:
- Tìm gặp Phó chủ tịch Lưu, sao lại là Bí thư Hùng ký tên?
- Báo cáo tình hình quan trọng, Bí thư Hùng tiếp tôi rồi.
Phan Bảo Sơn bước chân không ngừng, bỏ lại một câu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, tâm tình rất tốt.
Phan Bảo Sơn đắc ý đi trở về. Hắn cảm thấy hành động lần này rất thành công, hết thảy gần như đều là dựa theo những gì mình đoán. Nhưng lúc này, Lưu Hải Yến đang làm việc trong phòng lại cảm thấy hoài nghi. Rõ ràng có một người tên là tiểu Phan muốn tìm gặp cô báo cáo công việc, sao hơn nửa giờ trôi qua rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Mấu chốt chính là lát nữa cô có việc phải rời khỏi, nếu chẳng may tiểu Phan tìm không ra, còn tưởng rằng mình cố ý né tránh. Dù sao cũng là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến, làm vậy không hay lắm.
Lưu Hải Yến gọi điện thoại đến phòng trực ban, hỏi cái người tên tiểu Phan sao còn chưa tới, một lát nữa cô phải đi có việc. Gã trực ban sửng sốt, vội nói người đã trực tiếp đến báo cáo với Bí thư Hùng rồi, sau đó đã về được 5, 6 phút. Lưu Hải Yến tức giận đến quăng điện thoại, không khỏi oán giận:
- Loại người nào đây?
Nói xong còn không nguôi giận, lại gọi điện thoại cho em Lưu Giang Yến, hỏi cô có phải có một đồng sự kêu Phan Bảo Sơn hay không.
Lưu Giang Yến chính là đang thương tâm. Chuyện Phan Bảo Sơn nghe lén cô đi vệ sinh đã truyền đi khắp trụ sở chính quyền xã Giáp Lâm rồi, cô thấy uất ức đến nỗi nước mắt ròng ròng. Lưu Hải Yến vừa nghe cô nói chuyện đã cảm thấy không thích hợp.
- Sao thế Giang Yến?
- Chị, chị nói xem, cũng quá khinh người rồi.
Lưu Giang Yến thấy Lưu Hải Yến nhắc tới việc này, khóc thành tiếng:
- Có người nói hươu nói vượn, bịa đặt có người nửa đêm nghe lén em đi nhà vệ sinh, mắc cỡ chết đi được.
- Hả? Còn có việc này sao?
Lưu Hải Yến vừa nghe thật sự là tức giận:
- Ai dám bịa đặt như vậy?
- Em cũng không biết, dù sao đến trưa cũng đã đồn đại khắp nơi rồi.
- Giang Yến, em đừng lo, chị sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Khai Kiến hỏi một chút, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Để ông ta điều tra thêm, xem ai ăn no rửng mỡ như vậy.
- Chị đừng hỏi, càng hỏi càng loạn. Trước hết cứ như vậy đi, để sau hãy nói.
- Vậy cũng được, lúc nào em thấy cần thì nói cho chị biết, dù gì cũng không thể để tùy ý thêu dệt được.
- Cứ xem tình hình thế nào đã, hiện tại đang lộn xộn lắm.
- Ừ, chị sẽ chưa gọi điện thoại vội. À đúng rồi, Giang Yến, em có một đồng nghiệp họ Phan đúng không?
- Họ Phan? Có ạ, sao thế chị?
Lưu Giang Yến chau mày.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
50 chương
94 chương
1988 chương
47 chương