Quan lộ tiêu dao
Chương 2 : ngày hướng dẫn kĩ thuật.
Năm trước Phan Bảo Sơn tốt nghiệp đại học Nông nghiệp, trải qua sự thẩm tra tư cách của Ban tổ chức tỉnh ủy, thi viết, phỏng vấn, kiểm tra sức khỏe, khảo sát và chọn lựa khắt khe, may mắn được chọn trở thành điều động sinh.
Nói may mắn không phải khoa trương, việc điều động sinh quan hệ với Ban tổ chức, tương đương với cán bộ được đưa xuống cơ sở để rèn luyện, vô cùng vinh quang, bình thường đều là con nhà không quan thì cũng giàu có mới có cơ hội, giống hắn như vậy, một tiểu tử nghèo rớt mồng tơi lại có thể bước qua cánh cửa đấy, đúng là không dễ.
Trong cuộc họp huấn luyện, tại Ban tổ chức của tỉnh ủy, Phòng nhân sự, Sở giáo dục, những người phụ trách đều đến. Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy còn nói, nói mọi người chọn con đường điều động sinh này, chính là bước vào hàng ngũ cán bộ, đây là một loại vinh quang, càng là một loại sứ mệnh, tương lai đến các cơ sở phải làm đến nơi đến chốn, phát huy đầy đủ tài trí, sự thông minh, vì sự nghiệp vĩ đại của Đảng và Quốc gia mà cống hiến.
Lúc ấy Phan Bảo Sơn cảm thấy tình cảm mãnh liệt mênh mông, vô cùng cao cả. Ngay sau đó, hắn và một vài điều động sinh khác được lựa chọn đến thành phố kém phát triển Tùng Dương.
Thành phố đối với điều động sinh được tỉnh lựa chọn vô cùng coi trọng. Thái độ của Ban tổ chức thành ủy rất rõ ràng, đem điều động sinh trở thành những người được bồi dưỡng vào ban lãnh đạo và đội ngũ cán bộ cơ sở, sau đó đưa vào đội ngũ cán bộ đi huấn luyện của toàn tỉnh, yêu cầu các xã, thị trấn phải ưu tiên các điều động sinh đầu tiên. Thậm chí còn nói, đối với ban lãnh đạo đã đủ quan số, hiện tại không thể an bài thêm người, có thể áp dụng hình thức vào trước ra sau mà xử lý.
Chính là trong hoàn cảnh như vậy, Phan Bảo Sơn đi tới xã Giáp Lâm huyện Phúc Tường, bắt đầu làm công tác rèn luyện bản thân.
Thời điểm vừa đến, Phan Bảo Sơn tình cảm mãnh liệt dâng trào, đối với công tác tràn ngập nhiệt tình, quyết tâm phải cố gắng làm ra thành tích, nhưng chưa đến hai tháng đã lặng lẽ rồi, cũng không có biện pháp, thực sự là rất bất đắc dĩ. Hoàn cảnh ở xã thực sự làm người ta không còn đường sống. Bí thư và Chủ tịch xã mỗi người một bang phái, đem phần lớn thời gian để tranh đấu quyền lực, căn bản cũng không quan tâm đến công tác. Bởi vậy, Phan Bảo Sơn cũng chầm chậm buông thả, rõ ràng là hòa nhập, nhưng cũng không nhập bất kì phái nào, vô cùng tự do tự tại. Nhưng đối với nông dân, dân chúng lại hết sức dụng tâm, mỗi lần đến ngày hướng dẫn kĩ thuật, hắn đều đến đồng ruộng giảng giải cho mọi người.
Hôm nay lại là một ngày như thế, dựa theo sự sắp xếp từ đầu năm, hôm nay thôn cần đến là thôn Tà Câu.
Sau khi ăn sáng xong, Phan Bảo Sơn cũng không chậm trễ, liền đi bộ đến đồng ruộng của thôn Tà Câu. Thôn Tà Câu cách chính quyền xã khoảng ba dặm đường.
Hai bờ kênh liễu xanh đã rủ, trên đồng ruộng cánh đồng lúa mì vụ đông cũng đã xanh tươi.
- Ơ, chỉ đạo Phan sớm vậy đã tới rồi à?
Một lão nông dân gặp Phan Bảo Sơn đến đây, cười ha hả nghênh đón:
- Biết hôm nay là ngày chỉ đạo của cậu, cho nên tôi sớm đã đến đây chờ cậu rồi.
- Bác à, sớm một chút cũng tốt, thà rằng bỏ một thỏi vàng, cũng không thể buông bỏ một năm tuổi xuân nha. Thời tiết thay đổi, đến lúc phải bón lót, cấp đủ chất dinh dưỡng, nếu không thì không thể thu hoạch lớn được.
- Đúng đấy, thôn chúng tôi đều làm đúng yêu cầu, mương máng đều dọn dẹp sạch sẽ lắm, chuẩn bị dẫn nước sạch vào.
- Cũng không thể dẫn nước lung tung được.
Phan Bảo Sơn nghiêm túc nói:
- Nhiệt độ không khí thời gian này còn không ổn, hơn nữa vụ mùa này lúa mì nhổ giò nhanh, năng lực chống lạnh cũng không mạnh, nếu dẫn nước vào, nước bởi vì không khí làm lạnh lẽo, nhiệt độ giảm xuống, sẽ làm hư hại cây trồng.
- Nhưng lúa mì kia cũng không thể không tưới mà?
- Cũng không phải không tưới, hiện tại giai đoạn này cần tưới ít, một lần tưới nhiều không tốt. Đương nhiên, nếu muốn tưới nhiều cũng không phải không có biện pháp, chính là phun thuốc tạm thời ức chế sự sinh trưởng của lúa mì, tận lực trì hoãn thời gian sinh trưởng của lúa mì, tuy nhiên tiền vốn phải bỏ ra cũng sẽ tăng lên.
- Đúng vậy.
Lão nông gật gật đầu:
- Tuy nhiên mặc kệ thế nào, hàng năm luôn có một bộ phận lúa mì phải ngủ đông.
- Bị đông lạnh cũng không đồng nghĩa với việc giảm sản lượng, còn có cách khác.
Phan Bảo Sơn ngồi xổm xuống, nhìn đám lúa mạch non:
- Mầm lúa mì có khả năng ngủ đông, mùa xuân mầm lúa mì ngủ đông, mầm của nó cũng sẽ không chết, cho nên, khi gặp được phân đạm, lại có nước, thổ nhưỡng thích hợp, thì mầm lúa này rất nhanh sẽ sinh trưởng trở lại, phát triển bình thường. Đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến năng suất.
Một phen nói, nói được đến mức làm lão nông liên tục gật đầu, sau đó thôn dân mới tới cũng liên tục đặt câu hỏi. Phan Bảo Sơn rất kiên nhẫn, từ việc phòng chống rét đến phòng chống sâu bệnh, cẩn thận kiên nhẫn nói một lần.
Phan Bảo Sơn chính là dựa vào sự nhiệt tình này mà nhận được sự tán thành của rất nhiều dân chúng. Kì thật lúc mới bắt đầu thôn dân cũng không quan tâm lắm, một sinh viên mới tốt nghiệp có thể biết cái gì? Nhưng chỉ hai ba tháng sau mọi chuyện đã khác, bởi vì Phan Bảo Sơn nói rất nhiều phương pháp đều áp dụng được, so với việc đơn thuần dựa vào kinh nghiệm đáng tin cậy hơn.
- Chỉ đạo Phan, thôn của chúng tôi cậu cũng đến không ít lần, mỗi lần đều có thể mang đến cho chúng tôi không ít thu hoạch, Bí thư là tôi đều nhìn ở trong mắt rồi, hôm nay bất kể thế nào cũng phải giữ cậu lại, uống vài chén rượu.
Bí thư chi bộ thôn Tà Câu Lỗ Thành Thăng nhiệt tình giữ Phan Bảo Sơn lại ăn trưa.
- Chẳng mấy khi nhận được lời mời của Lỗ bí thư. Lưu lại ăn một bữa cơm không khó gì, hơn nữa chúng ta còn là chỗ quen biết, thân càng thêm thân.
Phan Bảo Sơn khoát tay:
- Nhưng ở xã có quy định, không thể lợi dụng công tác mà nhân tiện ăn cơm, nếu chẳng may những người không có hảo ý biết rồi cáo trạng, tôi chịu không nổi rồi.
- Không phải là đột nhiên mời cơm cậu, ai sẽ nhàm chán đi nói sau lưng người khác như vậy chứ.
Lỗ Thành Thăng kéo Phan Bảo Sơn lại:
- Chỉ đạo Phan, cậu nếu không đáp ứng, chính là khinh thường tôi nha.
Tục ngữ nói “Cung kính không bằng tuân mệnh”, Phan Bảo Sơn thấy Lỗ Thành Thăng chân tâm thật ý mời mình, nếu lại từ chối liền có chút giả dối rồi, cho nên cũng không từ chối nữa:
- Vậy được rồi Bí thư Lỗ, ông đã nhiệt tình như vậy, tôi đây liền lưu lại ăn một bữa cơm nhà.
Nói là cơm nhà, kì thật lại rất phong phú, hơn nữa phần lớn đều là món ăn quê chính tông, đều là do thôn dân tự trồng hoặc tự nuôi lấy. Bọn họ nghe nói Phan Bảo Sơn ở lại nhà Lỗ bí thư ăn cơm, đều vô cùng ý thức tự mình đưa tới đồ ăn.
- Chỉ đạo Phan thấy không, trong lòng dân chúng có một cái cân, kể cả lãnh đạo xã, lãnh đạo huyện đến đây, cũng không có đãi ngộ này đâu!.
Lỗ Thành Thăng duỗi cổ:
- Chuyện này là vì sao? Còn không phải cậu thật sự vì dân chúng làm việc sao? Con người, chính là suy bụng ta ra bụng người như vậy đấy.
Lỗ Thành Thăng khá ngay thẳng, lời này của ông làm Phan Bảo Sơn rất xúc động, nhất thời ý chí cũng dâng cao, cùng ông tán dóc.
Cứ như vậy, rượu uống không ít, Phan Bảo Sơn say lảo đảo, ở lại nhà Lỗ Thành Thăng ngủ đến hơn bốn giờ chiều mới đi.
Trở lại sân chính quyền xã, Phan Bảo Sơn cảm thấy không khí không đúng, mỗi người đều một vẻ khác thường, rồi lại tận lực che giấu niềm sung sướng xấu xa. Phan Bảo Sơn ngượng ngùng loạn hỏi, giương mắt nhìn thấy lão Vương ở phía trước, mới vội chạy lại hỏi thăm. Lão Vương nhìn chung quanh một chút mới nói nhỏ:
- Nghe nói Vương Thao đã xảy ra chuyện, giờ đang ở đồn công an trên thị trấn.
- Nói đùa sao, cậu ta đến huyện để làm việc chung, tại sao lại phạm tội?
Phan Bảo Sơn không thể tin hỏi.
- Tin tức từ văn phòng Ủy ban nhân dân truyền tới đấy, không sai được.
Vẻ mặt lão Vương rất nghiêm túc:
- Những chuyện thế này bình thường sẽ không dùng để đùa cợt, nhất định là thật rồi.
Phan Bảo Sơn rất không thoải mái. Làm bạn bè, thực không hy vọng bạn mình gặp chuyện không may, nhất thời hắn đờ đẫn ngồi ở một chỗ.
Đang lúc hồ nghi, Trịnh Kim Bình ôm cái cặp văn kiện, bước chân nhẹ nhàng vui mừng đi qua.
- Trịnh chủ nhiệm, nghe nói Vương Thao…
Phan Bảo Sơn tiến lên thử dò hỏi.
- Ồ, Vương Thao sao, cậu ta đụng phải phiền toái, còn đang ở đồn công an đấy.
Trịnh Kim Bình tâm tình thật tốt, lúc nói mặt mày còn có chút hớn hở.
Phan Bảo Sơn nhướn mày, trong lòng thầm mắng: “Mụ đàn bà lẳng lơ này vui vẻ cái gì, chẳng lẽ có chuyện gì?”
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
14 chương
15 chương
398 chương
65 chương