Quan lộ tiêu dao
Chương 18 : nhân cơ hội tạt nước bẩn.
Quả thật chỉ là chuyện vài phút.
Không lâu sau, Lương Diên Phát quần áo chỉnh tề rời khỏi. Nhưng bên ngoài túm năm tụm ba người, lúc này nhìn thấy y đi ra khỏi văn phòng Trịnh Kim Bình, dường như có chút hiềm nghi.
Lương Diên Phát đành phải giả vờ giả vịt cầm một phần tài liệu, vừa đi vừa lật xem:
- Hiệu suất làm việc còn phải nâng cao, tài liệu này thúc giục đến mấy ngày mới chuẩn bị xong, tốc độ thật là chậm như rùa.
Trịnh Kim Bình cũng đi ra tới cửa, dáng vẻ thành khẩn nhận sai:
- Chủ tịch xã Lương, tại mấy ngày nay công việc nhiều quá, nhất thời quên mất. Việc lãnh đạo phân công, tôi nhất định trong vòng 24h sẽ làm thỏa đáng.
Nói còn chưa nói xong, Trịnh Kim Bình liền quay trở lại bàn làm việc, tiếp tục sửa tài liệu tố cáo. Còn nửa tiếng nữa là tan làm, cô ta phải fax đi trước đó, hiện tại đang giành giật từng giây.
Chu Quốc Phòng bên kia cũng thế, đang ở trong văn phòng của Hoàng Khai Kiến cầu khẩn.
- Bí thư Hoàng, từ khi ngài đến Giáp Lâm, tôi đã ở phía sau cống hiến sức lực, ngài đối với tôi cũng quan tâm, cất nhắc tôi lên làm Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy, chính là cấp Tổ trưởng, tôi còn muốn lên được cấp Phó phòng.
Chu Quốc Phòng dùng giọng điệu buồn bã nói với Hoàng Khai Kiến:
- Tôi mới nghe nói Phan Bảo Sơn có vấn đề, có thể hủy bỏ tư cách đề cử, chỉ cần ngài triệu tập cuộc họp Đảng ủy là xong. Nhưng tôi nghe nói ngài không muốn?
Chu Quốc Phòng trực tiếp nói. Đi theo Hoàng Khai Kiến đã nhiều năm, đã thành thói quen rồi, không giấu diếm gì.
- Đúng là có tình huống như vậy, có người nói Phan Bảo Sơn nửa đêm nghe lén Lưu Giang Yến đi vệ sinh, ảnh hưởng là không tốt lắm.
Hoàng Khai Kiến bị Chu Quốc Phòng nói cảm thấy hơi ngại ngùng, dường như việc này làm đối với anh ta không nhân nghĩa lắm.
- Quốc Phòng à, chuyện này cậu nghe ai nói? Là người bên Lương Diên Phát?
- Đúng vậy, là Trịnh Kim Bình nói cho tôi biết.
- Kỳ thật sự tình cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Đầu tiên, Phan Bảo Sơn có thật làm như vậy không còn rất khó nói. Tiếp theo, Trịnh Kim Bình kia có phải muốn đặt bẫy gì không cũng không biết được, gây chuyện không tốt sẽ bị cô ta lừa, bị lợi dụng một phen.
Hoàng Khai Kiến dường như hơi mất kiên nhẫn:
- Đã nói với cậu bao nhiêu lần là phải làm việc cẩn thận. Cẩn thận không có nghĩa là nhát gan, mấu chốt chính là phải động não. Tôi hỏi cậu, cậu đã từng suy nghĩ xem vì sao Trịnh Kim Bình làm như vậy không?
- Không có!
Chu Quốc Phòng lắc đầu.
- Tôi chỉ biết rằng nếu đẩy được Phan Bảo Sơn xuống, đối với tôi mới có lợi. Dù sao, có thể tranh thủ được thêm một cơ hội lên Phó phòng.
- Tầm nhìn hạn hẹp!
Hoàng Khai Kiến nghiêm nghị nói:
- Cậu có biết Phan Bảo Sơn có lai lịch gì không? Có thể dễ dàng đắc tội sao?
- Có lai lịch?
- Còn phải nói. Tuy rằng hắn rất khiêm tốn, hơn nữa cũng khá kín đáo, nhưng không thể qua mắt tôi được. Hắn chắc chắn có quan hệ với cấp trên, hơn nữa còn quan hệ chặt chẽ. Cái khác không nói, chỉ bằng thân phận lựa chọn và điều động sinh của hắn, cậu nói hiện tại có thể được tuyển dễ dàng sao? Tốt nghiệp trường Đại học loại tốt, một năm mới lựa chọn vài người, rất hiếm có đấy. Chỉ dựa vào thành tích học tập mà có thể đạt được sao?
- Bí thư Hoàng, ý ngài là nếu chủ động triệu tập cuộc họp Đảng ủy để phê bình Phan Bảo Sơn, sợ sẽ đắc tội hắn?
Chu Quốc Phòng hỏi.
- Cậu cho rằng không phải sao? Nếu chẳng may làm quá phận, bối cảnh đằng sau hắn giận dữ, vậy thì tôi còn có thể sống thoải mái qua ngày sao? Nếu như tôi không có ngày tốt lành, các cậu sẽ ra sao?
- Bí thư Hoàng, ngài, ngài đừng nên nghĩ quá nhiều.
Chu Quốc Phòng hạ giọng:
- Thời đại nào rồi mà còn khiêm tốn, người khiên tốn chính là khuyết thiếu tự tin và thực lực. Tôi thấy Phan Bảo Sơn không giống người có bối cảnh.
- Quốc Phòng, tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng cậu cũng phải hiểu rõ tình hình.
Hoàng Khai Kiến nói lời thấm thía:
- Cơ hội lần này không tệ, nhưng không phải là cơ hội duy nhất, có lẽ cơ hội lần sau sẽ đến rất nhanh.
- Cơ hội có thể rất nhiều, nhưng đối với cá nhân tôi mà nói, cứ càng ngày càng ít.
Chu Quốc Phòng còn muốn tranh thủ:
- Hơn nữa, Bí thư Hoàng, ngài có nghĩ không? Tôi đối với ngài luôn trung thành và tận tụy. Lần này Phan Bảo Sơn gây ra lỗi, sớm sẽ truyền khắp đại viện, việc này đối với tôi rõ ràng là một cơ hội có lợi, nếu như ngài không tranh thủ mở cuộc họp Đảng ủy giúp tôi một chút, những người đi theo ngài sẽ nghĩ thế nào? Liệu còn có cảm giác an toàn và tin cậy không?
- Cái này...
Hoàng Khai Kiến có chút không thoải mái.
- Bí thư Hoàng, tôi biết rằng hôm nay là tôi to gan rồi, nói lời mạo phạm đến ngài. Nhưng tôi thật là muốn có cơ hội, tuy rằng cũng tạo thêm cơ hội cho Trịnh Kim Bình, nhưng không còn cách nào khác.
Chu Quốc Phòng đột ngột khóc nức nở.
Hoàng Khai Kiến ngẫm lại Chu Quốc Phòng nói có đạo lý. Nếu không giúp Chu Quốc Phòng tranh thủ cơ hội, vậy thì đám cấp dưới kia chắc chắn sẽ có suy nghĩ: Chủ tử không bảo vệ được người hầu. Như vậy thì quân tâm sẽ loạn, dễ dàng bị xa lánh.
- Được rồi, Quốc Phòng, cậu về trước đi, tôi còn phải suy nghĩ một chút.
Hoàng Khai Kiến thật sâu hít vào một hơi.
- Bí thư Hoàng, ngày kia là đến Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân rồi, nếu muốn triệu tập cuộc họp, nên nhanh một chút...
Chu Quốc Phòng thấy Hoàng Khai Kiến tỏ ra nhượng bộ, liền lấn tới.
- Được, việc này không cần cậu nhắc.
Hoàng Khai Kiến có chút bực bội nói.
- Vậy, vậy tôi về trước, Bí thư Hoàng.
Chu Quốc Phòng vội vã rời đi. Đối với tính tình của Hoàng Khai Kiến, anh ta vẫn tương đối hiểu rõ, lúc này mà không đi chính là tự tìm đến cái chết.
Hoàng Khai Kiến chìm vào trầm tư, cân nhắc hồi lâu vẫn là thấy nên buông tha cho Phan Bảo Sơn. Chuyện mời dự họp Đảng ủy, ông ta đã thô bạo từ chối đề nghị của Lương Diên Phát, lúc này chính mình lại đề xuất mời họp, có phải hơi nông cạn không? Bởi vì mời dự họp Đảng ủy không phải trò đùa, lúc trước nói không họp, lúc sau lại nói phải họp, rất không nghiêm túc, cũng thể hiện vấn đề về năng lực, chứng tỏ khả năng phân tích và phán đoán của bản thân không chu đáo chặt chẽ. Hơn nữa, làm không tốt còn có thể bị Lương Diên Phát mượn cơ hội này chế nhạo một phen. Nhưng ngẫm lại rất không có khả năng, Hoàng Khai Kiến biết rằng lấy Lương Diên Phát kia tính cách mềm mỏng, nhìn thấy sự việc có lợi chưa bao giờ nhiều lời.
Cuối cùng, Hoàng Khai Kiến quyết định, họp Đảng ủy vẫn là nên tổ chức, đem sự tình bầu cử Phó chủ tịch xã ra thảo luận một phen. Tuy nhiên, thời điểm tiến hành họp cũng phải suy nghĩ cặn kẽ đấy. Hoàng Khai Kiến cảm thấy thời gian không thể quá sớm, buổi chiều trước khi tan làm là được rồi. Sau đó báo cáo kết quả hội nghị lên trên là xong.
Trên thực tế, không phải đợi đến muộn như vậy, tầm hơn 3h chiều, thời cơ đã đến. Lúc ấy, Hoàng Khai Kiến chính là ở trong phòng làm việc, cân nhắc xem mở miệng thế nào thì Lưu Giang Yến khóc nức nở tiến vào.
- Bí thư Hoàng, ngài phải làm chủ cho tôi, bên ngoài kia có rất nhiều người bịa đặt hãm hại Phan Bảo Sơn và tôi.
Lưu Giang Yến rất ủy khuất.
Đối với Lưu Giang Yến, cô đã làm việc ở xã Giáp Lâm liên tục mấy năm rồi, Hoàng Khai Kiến chưa từng tức giận gì với cô, quả thực là kỳ tích. Nguyên nhân thì có hai, một là tự thân tính cách của Lưu Giang Yến khiến cho không ai giận nổi, hai là chị cô Lưu Hải Yến là Phó chủ tịch huyện, ai cũng phải nể mặt, dù sao cũng là lãnh đạo Huyện.
- Ồ, tiểu Lưu, có chuyện gì thế?
Hoàng Khai Kiến cười cười, giả vờ như không biết.
- Có người nói...Có người nói Phan Bảo Sơn...
Lưu Giang Yến nói không nên lời.
- Phan Bảo Sơn làm sao?
Hoàng Khai Kiến tiếp tục hỏi.
- Nói anh ta...
Lưu Giang Yến chỉ nói được ba chữ, liền xoay người chạy ra ngoài.
- Ai, thật không nghĩ sự tình tiến triển nhanh như vậy.
Hoàng Khai Kiến nhìn Lưu Giang Yến chạy đi, không khỏi cảm thán một tiếng, lại lập tức mỉm cười, lẩm bẩm:
- Cũng tốt, thật là đúng lúc.
Hoàng Khai Kiến lập tức gọi điện thoại cho Chu Quốc Phòng, bảo anh ta thông báo cho thành viên Đảng ủy đến dự họp.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
50 chương
94 chương
1988 chương
47 chương