Trời dần trở nên âm u, mây đen kéo tới mỗi lúc một dày đặc, như muốn tô thêm cho sự đau thương của người diễn viên trong vở bi kịch. Thế nhưng mưa còn chưa đổ xuống, dưới tầng trời thấp chỉ có những cánh chuồn chuồn lướt đi ảm đạm, mang theo sự lo lắng bất an. Vì sao không có ánh mặt trời, mà cảnh vật bốn phía tự dưng lại sáng như vậy a? Đột nhiên ta nhớ tới, lúc xưa có lần ta thắc mắc hiện tượng tự nhiên kỳ lạ này, mẫu thân đã nói, ngươi không cần biết rõ nguyên nhân làm gì, chỉ cần nhớ kỹ, nếu trời đang đầy mây âm u u ám đột nhiên sáng lên, thì sau đó nhất định mưa sẽ tuôn xuống xối xả. Lúc mưa to, tiểu bằng hữu ngàn vạn lần nên nhớ kỹ không nên trú dưới tàng cây hay đứng tại nơi trống trải mà làm cột thu lôi. Tỉnh lại từ trong hồi ức, ta đột nhiên phát hiện, nơi ta đang quỳ, bốn phía cây cối đều vì xây mộ mà chặt hết, hiện nay thứ duy nhất cao hơn ta chính là tấm bia mộ bị gãy mất phân nửa. Ách, ta thương tâm a, nhưng không hề có dự định thử xem vận khí mình tốt đến đâu, có thể hay không giống mấy diễn viên khí phách đầy mình quỳ gối giữa trời sấm sét. Hơn nữa, ta cũng không mong ai đó đang đứng trầm mặc cách chỗ này không xa cũng vì ta mà bị bạo vũ làm cho ướt hết người. Thôi được, cái bọn họ muốn chỉ là một người mang tên Phạm Cửu Tiêu, mà ta, ngoại trừ sắm vai “Phạm Cửu Tiêu” ra, thì ở nơi cổ đại không chút quen thuộc này, cũng chẳng thể làm được cái gì khác. Đã là mệnh, thì chỉ có thể chấp nhận. Thế nhưng ta không cam lòng, không cam lòng không cam lòng! Dựa vào cái gì mà ta bị vứt tới đây, dựa vào cái gì mà muốn ta sống dưới bóng kẻ khác, dựa vào cái gì mà bọn họ không thèm để mắt tới ta, dựa vào cái gì mà ai cũng không muốn thừa nhận sự tồn tại của “ta”? Phải rồi…. là do ta quá yếu ớt. Ta so ra không uy nghi bằng Phạm Cửu Tiêu, cũng không có nổi khí phách của hắn, quyết đoán của hắn. Cho nên, hắn là ánh sáng, mà ta chỉ là cái bóng mờ mờ mô phỏng theo ảo ảnh của hắn thôi. Đúng thế… Sự tồn tại của ta vốn quá mức mờ nhạt, không có cách nào loại bỏ được vết tích quá rõ ràng hắn lưu lại; tính cách ta cũng quá nhu nhược, làm sao có thể đánh bật cái ưu việt của hắn. Hắn tuy rằng hoang dâm vô độ, nhưng lại chính là rồng dạo trên chín tầng mây. Ta tuy rằng an phận thủ thường, nhưng cũng chỉ là một con trùng nằm dài trên mặt đất. Hóa ra từ đầu tới cuối, ta vẫn là chỉ có chính mình, mặc dù xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng kẻ mấy nhân vật đặc biệt xuất sắc này đi theo, cũng chỉ là Phạm Cửu Tiêu mà thôi. Trong lòng bọn họ, Đồ Lâm chỉ là một nhân tố nhỏ thêm vào để mọi người có thể luận lý thành chương mà tiếp nhận sự thay đổi, là một cái cớ để mọi người mượn, hiểu nhưng không nói… Nhưng với ta cũng chẳng cần mượn cớ a, ta rõ ràng là “ta” mà, ta có khiếp đảm, có sợ hãi, cũng có nhiệt tình, có yêu thương, có sự kiên trì. Nhưng dù ta có kêu khàn cả họng, cũng không thể truyền tới được trong lòng bọn họ. Nam nhân cũng tựa một con chó, kẻ bọn họ đi theo, nhiệt tình yêu thương, phục tùng, trước nay đều chỉ là những kẻ cường giả — Xoải bước đi về phía trước, quả nhiên không ngoài dự liệu, cách tấm bia đá không xa, ta đã tóm được Hình đại suất ca tay dắt ngựa đứng ngốc nhìn bầu trời xa xăm. Ngũ quan tuấn lãng toát ra một vẻ mê võng, giống như một con hùng ưng trên vách núi cheo leo, giang rộng cánh, nhưng lại không biết nên bay về hướng nào. Có lẽ, nửa đời trước của hắn đã tập thành thói quen, luôn đuổi theo hùng tâm tráng chí của dâm long, đuổi theo sự ngông cuồng, đuổi theo giấc mộng, cũng đuổi theo tội lỗi của hắn… Cho nên, hắn cần Phạm Cửu Tiêu, cần cái mục tiêu mình vẫn luôn hướng tới… Nếu như vậy, ta cũng sẽ thử cho ngươi một mục tiêu xem sao. Chỉ hy vọng tiếp sau, người ở trong mắt ngươi, có thể chân chính là ta… “Hình Huân, chúng ta trở về đi.” Ta không muốn bị sét đánh cũng không muốn dầm mưa, cho nên ta chỉ có thể không ngừng cố gắng tỉnh lại, không ngừng cố gắng từ cái vấp ngã mà tập tễnh bò lên, càng nhanh càng tốt, bởi vì, ta không có lựa chọn. Thu hồi ánh mắt, Hình Huân dường như có vẻ vừa mới phát hiện ta đi tới, không nói một lời mà đưa cương ngựa cho ta. Trong cơn dông tố vừa chợt đến, chúng ta ai cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi ở trước bia đá, tựa như hắn vẫn mong chờ, ta vẫn là “Phạm Cửu Tiêu”, còn hắn, vẫn như trước đây từng bước đuổi theo dâm long… Nói là trở lại, nhưng kinh thành lúc này đã nằm trong phạm vi thế lực của Lục Vương gia, “Phạm Cửu Tiêu” muốn quay về Tứ Vương phủ có thể dễ dàng như nói vậy sao. Ở kinh thành chọn tạm một tiểu điếm trú lại, không biết là được lão thiên gia chiếu cố hay là bị ác chỉnh, mà khi ta và Hình Huân vừa đặt chân sửa soạn vào một căn phòng duy nhất được coi là sạch sẽ, thì mưa đã không ngừng trút xuống. Thời cổ đại không có điện thoại, mà trời mưa to gió lớn thế này bồ câu cũng không cách nào bay đi được, chúng ta căn bản là mất hẳn liên lạc với bên ngoài. Hình Huân rất lo lắng, còn ta thì lại ngáp một cái rất chi thỏa mãn. Chỉ là ngày mưa khách nhân cũng nhiều, điếm nhỏ mà người lại càng lúc càng đông, rất nhanh đã kín chỗ. Để không làm ngoại nhân dị nghị ngờ vực, Hình Huân đã gượng gạo đồng ý với chưởng quỹ, nhượng lại gian phòng của mình mà đến ở cùng với ta. Ta trước đây thời học sinh ở ký túc xá cũng đã quen, ở chung với một vài người cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng cái chính ở đây, từ lúc ở trước mộ nói toạc hết tâm sự tới giờ, thì quan hệ của ta với Hình đại suất ca vẫn đang rất căng thẳng, cơ bản là hắn không hề chủ động nói chuyện, ta cũng chẳng phải biết mở miệng nói cái gì cho hợp lý. “Cái kia… Ta ra tiền viện đi dạo chút.” Băng sơn dù đẹp, nhưng ở cạnh lâu thì cũng đông chết người. Ta trộm đưa mắt liếc Hình Huân một thân bạch y tố phục ngồi ở bát tiên trác ( bàn vuông) , đối diện với thanh kiếm nhìn đến phát ngốc, liền quyết định đi tới tiền viện, nơi tân khách đang tụ họp tìm chút nhân khí. “… Trong điếm ngư long hỗn tạp, Vương gia hãy tự cẩn thận một chút.” Trước khi vào ở cũng đã thăm dò thỏa đáng hoàn cảnh bên ngoài, Hình Huân cũng không thực sự cho rằng ta sẽ gặp chuyện không may, nhưng vẫn lo lắng dặn thêm một câu. Nhưng cũng vì sự quan tâm lơ đãng này của hắn, mà khiến ta trước sau không dứt ra được khỏi sự ấm áp hư huyễn này. “Ta biết rồi.” Trịnh trọng gật đầu, ta giống như chạy nạn mà đi nhanh ra khỏi phòng. Sự yên lặng nặng nề của Hình Huân như dệt một tấm lưới cùng gông cùm xiềng xích khiến chính hắn còn hít thở không thông nữa là ta. Ta bắt đầu hối hận về chuyện nói huỵch toẹt mọi thứ ra như thế. Nói đi nói lại, ta cũng đã rơi đến nơi này, nửa đời sau còn phải mang cái mặt của dâm long, vậy thì có nói hay không cũng có gì quan trọng. Quyết định sai lầm, vậy nên cũng chỉ có thể ngồi phiền muộn một mình thôi. Đi đến tiền viện của tiểu điếm, một số khách tới muộn không có chỗ ngủ lại đều tập trung hết ở đây. Tìm không được bàn trống, cũng không an tâm ngồi cùng bàn với người khác, ta thở dài, nhún nhún vai, quay sang chỉ thấy điếm tiểu nhị chưng bộ mặt cười cười bất đắc dĩ. Đang định quay về phòng tiếp tục mắt to mắt nhỏ với băng sơn, ai biết, vừa quay lại, thì từ đằng sau, đã có người vỗ mạnh vào lưng ta, mạnh đến mức khiến ta nghi ngờ, đây có phải liên hoàn chưởng do sát thủ của lão Lục phái tới ám sát ta hay không. “Uy! Ngươi — a!?” Người kia mặc dù một thân bố y, nhưng không che được cái khí chất anh vũ trên đầu mày đuôi mắt, còn ai khác ngoài Uông Hằng Nghiệp. Nháy nháy mắt, Uông Hằng Nghiệp có ý bảo ta ngồi cùng hắn xuống chỗ cái bàn vuông cạnh cửa sổ. Mấy người đang ngồi đó, vốn là thủ hạ của hắn mang tới, nhìn thấy chúng ta liền tự động đứng dậy nhường chỗ, còn cố ý che chắn không cho ngoại nhân nhìn thấy. “Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này?” “Theo dõi thích khách của Lục Vương gia, tìm được tới đây.” “…” Ta biết mà, Phạm Cửu Sùng gióng trống khua chiêng hủy đi mộ của Đồ Lâm, chẳng ngoài mục đích muốn dụ ta ra mặt, nhưng ta xuất hiện rồi mà hắn vẫn không ra tay, xem chừng đã bị Uông Hằng Nghiệp đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu ( bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau), phá đi chuyện tốt. Nhưng ta tin tưởng, hắn phong trần mệt mỏi chạy tới đây, chắc chắn không phải để kể công ban thưởng hay muốn nghe ta nói cảm tạ, nên cũng không dây dưa nữa, ta nói thẳng vào vấn đề chính:”Thế nào? Ngươi rốt cục cũng quyết định giúp đỡ bản vương sao?” “Nói vô ích, nếu không thì tại sao ta phải vì cái mệnh ngươi mà tổn hại đến không ít huynh đệ?” Oán hận liếc mắt khinh thường, biểu tình của Uông Hằng Nghiệp thực không khác gì mình làm nhưng người khác lại hưởng lợi. “Thế cục có biến, Tam Vương gia đột nhiên lại hướng Hoàng Thượng đưa một kiến nghị vô cùng có lợi với ngươi, nói Nhiếp chính vương hoang phế triều chính đã lâu, không có lợi cho xã tắc, tấu thỉnh Hoàng Thượng hạ lệnh triệu ngươi về kinh, một, để khiển trách, hai, để chấn chỉnh triều cương.” “Đây cũng gọi là tin tốt sao!?” Đó chẳng phải là Phạm Cửu Hâm xem ta ngứa mắt nên ở sau lưng hướng Hoàng đế cáo trạng ta sao? Trừng lớn mắt, Uông Hằng Nghiệp dường như không thể tin nổi, một “Phạm Cửu Tiêu” đã từng nói với hắn những đạo lý thâm sâu giờ ngay cả mấy thứ này cũng nghe không thủng, nhưng vẫn miễn cưỡng tự nhủ “Mộ Đồ công tử bị hủy, Vương gia thương tâm quá độ” cùng với n lý do đường hoàng khác, nói chung, khinh miệt với coi thường xong, thì hắn cũng không chút kiên trì mà giải thích:”Hanh, hướng triều đình nói là khiển trách, nhưng Hoàng Thượng sợ ngươi như chuột sợ mèo, làm gì có gan mà giáo huấn ngươi. Tam Vương gia đây là cho ngươi cơ hội về kinh, bằng không trong triều người của Lục Vương gia liên tục gây khó dễ, ngươi có thể ở Giang Nam nghỉ dưỡng đến năm nào a!? Sợ lúc ngươi trở về thì giang sơn đã đổi chủ rồi!” “Ta nếu muốn về nhà, chẳng lẽ chỉ có thể chờ Hoàng đế hạ chiếu thôi sao!” Bất mãn phản bác lại, Phạm Cửu Tiêu ở Phạm quốc hoành hành ngang ngược, chỉ có địa phương hắn không muốn tới, chứ không có địa phương hắn không thể tới, vậy mới đúng chứ. “Hanh hanh, nếu thực đơn giản như vậy, thì sao Vương gia không trở về phủ, mà còn phải giấu giếm thân phận co đầu rụt cổ trốn tránh trong cái tiểu điếm ngoại thành này?” Châm chọc khiêu khích mà hỏi vặn lại. Khuôn mặt Uông Hằng Nghiệp tỏa ra vẻ mệt mỏi rã rời do đi đường xa, nhưng đôi mắt hổ vẫn sáng rực đến dọa người. Ta biết, đó là dấu hiệu chứng tỏ nam nhân này đã định liệu hết thảy mọi việc. “Trước đây ta đã muốn nói, Vương gia tự cao tự đại lại đi giả trang vi hành, nhưng cũng đừng quên, khi vi hành gặp bọn tôm tép gây sự cũng phải nhịn xuống, vì người không biết không có tội. Lúc này, Tam Vương gia đã dọn sẵn đường cho ngài, chỉ cần khôi phục thân phận là có thể quang minh chính đại về kinh. Phải biết, hiện tại mấy đại thái giám quản sự trong cung đều đã bị Lục Vương gia mua chuộc, nếu không có lý do chính đáng, ngoại thần muốn gặp Hoàng đế còn khó hơn lên trời.” “…” Cái này, cùng Phạm Cửu Hâm với Phạm Cửu Sùng lục đục với nhau lâu quá, làm ta suýt nữa quên mất ở Phạm quốc này kỳ thực còn có một tiểu Hoàng đế. Có khi, sự tồn tại của hắn chính là nguyên do vì sao Phạm Cửu Sùng không dám tùy tiện xông thẳng vào nhà ta giết người phóng hỏa. Ta nhớ, khi còn bé xem ông nội cùng hàng xóm dưới gốc đại thụ chơi cờ tướng, ta chê bọn họ đi từng bước từng bước quá chậm, liền hỏi ông nội, sao không phi tượng thẳng qua sông*, ăn sạch đối phương, thế không phải là lập tức thắng sao? Kết quả, cả ông nội lẫn hàng xóm đều cười, vuốt đầu ta nói rằng không thể như vậy, vì trò chơi cũng có quy tắc của trò chơi. * Cái này bạn nào biết chơi cờ tướng thì hẳn rõ rồi hén, còn ai không biết chơi thì hiểu đơn giản trong bàn cờ tướng, giữa hai bên có một khoảng gọi là “sông”, và quân tượng thì không thể qua sông được. ( ôi mớ kiến thức cờ tướng rách nát của mình =.=) Cho nên, tiểu Hoàng đế chỉ cần còn là Hoàng đế, thì ta cùng Phạm Cửu Sùng còn cứ phải chậm rãi mà chơi, tuân theo quy củ, chờ đợi tàn cục của trận đấu này đã. Vỗ vỗ vai Uông Hằng Nghiệp, ta đột nhiên nhớ tới truyện “Lộc đỉnh ký”, nguyên nhân mà Bình Tây vương thất bại; tuy rằng ta không biết dã tâm của Lục đệ có lớn đến mức làm cả long bào hay không, bất quá ta vẫn phải có sự chuẩn bị trước:”Bản vương đã minh bạch, hiện giờ phiền ngươi khổ cực một chuyến, tìm một huynh đệ đáng tin cậy, đưa một lời nhắn đến Mạc thị.” “Ngươi ngay cả Mạc thị cũng lôi kéo được rồi!?” Hai mắt mở to, Uông Hằng Nghiệp kinh hỉ mang theo một tia khinh thường:”Thật không nghĩ tới, trước đây như vậy mà giờ bọn họ vẫn còn giúp ngươi.” Tiếp đó có vẻ hắn cũng nhớ tới chuyện đáng xấu hổ của mình, nên vội vàng ho một tiếng lảng sang chuyện khác:”Nếu đã cùng leo lên một con thuyền với ngươi, thì cũng chỉ có thể đồng tâm hiệp lực mà thôi. Được rồi, ta sẽ phái phó tướng của ta đi, phải nhắn lời gì?” “Rất đơn giản, ngươi chỉ cần nói cho Mạc Ly:’ Tới lúc rồi ‘.” Cố tình thần thần bí bí nói, ta kỳ thực cũng không rõ lúc này phải nói thế nào để Mạc thị tới phối hợp, cho nên mới nói một câu vô cùng ba phải, hiểu thế nào cũng được, còn phương pháp cụ thể thì cứ để chính đương sự tự nghĩ ra đi. Dù sao hắn cũng làm rất tốt chuyện gọi là “lĩnh hội” thâm ý của ta, sẽ không có chuyện “hiểu lầm” được đâu, vì dù sao, cao thâm cũng chính là “Phạm Cửu Tiêu” ta. Khái, không tốt a, quả nhiên tiểu hài tử học thói xấu là nhanh nhất, xem ra, ta đã bị đàn hồ ly ở bên cạnh này làm hỏng mất rồi. “Ta đã biết, vậy Vương gia định làm thế nào để quay về kinh đây?” Vuốt cằm, Uông Hằng Nghiệp tựa hồ với câu nói tràn ngập huyền cơ kia của ta rất tán thưởng, ánh mắt nhìn ta cũng thêm một điểm chờ mong, “Hiện nay tin đồn vẫn là Vương gia ngài đang ở biệt viện tại Giang Nam tu thân dưỡng tính, bất quá, chuyện mộ Đồ công tử lớn như vậy mà vẫn không truyền ra động tĩnh gì của ngươi, có người còn hoài nghi phải chăng ngươi vì cái chết của Đồ công tử mà nhìn thấu được hồng trần, nên giấu đời làm một cư sĩ ở ẩn tại gia.” “Phốc —” Ngụm trà vừa vào đến miệng chưa kịp nuốt xuống đã liền phun ra, cái, cái gì? Cư nhiên lại đoán dâm long đi xuất gia? Trí tưởng tượng của cổ nhân cũng thật phong phú nha, không thua gì hiện đại! Bất quá, điều Uông Hằng Nghiệp hỏi cũng cho ta một cái nan đề, ta hiện tại người cũng đã tới ngoài kinh thành, nhưng cũng không thể nhảy ra mà nói ta tới rồi đây được đúng không? Huống hồ, ta cũng muốn để Mạc thị cùng Uông Hằng Nghiệp chu toàn hết mọi việc đã, vì dựa theo mớ ký ức ít ỏi của Phạm Cửu Tiêu về triều cương, thì hình như trú binh Uông tướng quân không có lệnh thì không được vào thành a. Nếu như muốn lấu đá chọi đá với Lục đệ tay nắm ngự lâm quân, thì ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ cái đã. Ai ai, cổ nhân thực là phiền phức, rõ ràng trong lòng mọi người cũng không ai thực sự muốn lo chuyện của hoàng đế a, có chút mặt mũi nhưng suốt ngày cứ phải lo trước lo sau, bảo sao không tạo cơ hội cho Tào Tháo giáp thiên tử dĩ lệnh chư hầu ( hở, cái gì đây =.= dịch nôm thì kiểu như khống chế thiên tử mà ra lệnh cho chư hầu?) Di? Chờ một chút, giáp thiên tử… Đúng a! Ta thế nào lại quên, kinh thành thì không thể đi, nhưng Hoàng đế là người sống có chân tay đầy đủ, chẳng lẽ lại không thể đi hay sao? Hắc hắc, Phạm Cửu Sùng a, ngươi không phải đã nắm gọn kinh thành trong lòng bàn tay hay sao? Ta đây nếu đem Hoàng đế từ trong kinh thành đi ra, thì không có đế vương, cấm thành liệu có còn là cấm thành nữa không đây? “Vương gia? Ngài đang cười cái gì a…” Phỏng chừng bị dáng cười âm hiểm tiểu nhân của ta hù cho nổi hết cả da gà, Uông Hằng Nghiệp vội đứng dậy, có vẻ muốn chạy cho thật nhanh:”Cái kia, ta về doanh trước, mấy ngày nay người của Lục Vương gia vẫn lấy lý do biên cương nguy cấp, muốn ta nhanh nhanh dẫn binh tới thảo phạt, rõ ràng là muốn ta rời đi. Thế nhưng đất nước có họa ngoại xâm, là cũng đã rơi vào tình thế rất khó khăn rồi, hoàn thỉnh Vương gia nhanh nhanh quyết định, an bài đối sách hợp lý.” “Ngươi về doanh trước đi, cần xuất chinh thì cứ chuẩn bị xuất chinh, bất quá, khi chưa có thông tri của ta thì tuyệt đối không được nhổ trại.” Gật đầu, ta cũng biết rõ, tiểu khách điếm tai vách mạch rừng không phải là nơi thích hợp để bàn mấy thứ chính sự này. Tiễn Uông Hằng Nghiệp đi xong, ta hướng phía trên gác chạy nhanh tới, dự định đem tất cả tin tức mới này ra thương lượng với Hình đại suất ca. Chỉ là, vừa mới tới cửa… “Ô, mùi nồng quá a, Hình Huân!? Ngươi — rốt cuộc là ngươi đã uống bao nhiêu!?”