Một lần nói chuyện rõ ràng, cả hai bắt đầu trôi qua khoảng thời gian không liên quan đến nhau. Kỳ nghỉ đến Tần Viêm về nhà ông bà ngoại ở đến gần khai giảng mới trở về nhà. Mà Tạ Kỳ nghỉ hè cũng không ngốc ở nhà bao lâu, khi Tần Viêm trở về thì hắn đã đi rồi. Nhân dịp nghỉ hè bạn bè cũ hồi trung học tụ họp gặp gỡ, hai người cũng không hẹn mà cùng vắng mặt. Điện thoại cũng rất ít gọi, có lẽ là gọi cũng không biết nói cái gì. Có người nói rất đúng, đối với tình yêu, thời gian không gian đều là chất ăn mòn tốt nhất, tình cảm có cuồng nhiệt si mê đến đâu cũng sẽ có lúc trở nên tịch mịch rồi chậm rãi tiêu thất, huống chi giữa hai người bọn họ, đến tột cùng có hay không tình yêu? Bắt đầu năm hai không lâu, Nghê Nhạn rốt cuộc hoàn toàn cùng bạn trai chia tay. Chiều hôm đó Tần Viêm cùng cô ngồi ở tiệm KFC, Nghê Nhạn gọi đến năm phần khoai tây chiên khiến Tần Viêm bị dọa một cú sốc, nghĩ chắc cô muốn gói lại mang về. Sau đó lại thấy Nghê Nhạn cầm một phần khoai tây chiên, từng miếng từng miếng bỏ vào miệng, im lặng ăn thật nhanh. Phần trong tay ăn xong rồi, lại cầm lấy một phần khác ăn tiếp, mặt cô không một chút biểu tình, chuyên chú ăn khoai chiên, ăn đến các phần kế tiếp, Tần Viêm nhìn thấy mà sợ. Thẳng đến khi Nghê Nhạn với tay lấy cả phần khoai trong tay Tần Viêm, cậu không nhịn được nữa mà nhét vào tay cô ly kem mứt: “Đừng ăn nữa! Không thấy buồn nôn sao?” Nghê Nhạn lắc đầu: “Tôi kỳ thật thích nhất ăn khoai tây chiên, nhưng món này nhiều calorie, dễ bị béo phì. Hắn nói tôi mảnh mai trông thật đẹp, ngàn vạn lần đừng tăng cân, cho nên tôi liền chịu đựng không dám ăn. Khi cùng hắn một chỗ, mỗi lần đều là ăn cơm Tây bò bít-tết, hắn chưa bao giờ để ý tới mấy tiệm KFC này, hơn nữa cho rằng tôi nhất định cũng không thích đến mấy chỗ này. Hiện tại tốt lắm, tôi là muốn ăn KFC, mập thì mập đi, dù sao cũng là tôi thích thế.” Tần Viêm thực ngạc nhiên, cậu vẫn nghĩ Nghê Nhạn thuộc tuýp nữ sinh tính tình thẳng thắn, không giả tạo, cũng không để ý ánh mắt của người khác. Hóa ra cũng muốn vì bạn trai bảo trì vóc dáng, cũng muốn vì hắn mà thay đổi khẩu vị mình yêu thích —— thảo nào có câu, phụ nữ khi yêu, ngốc nghếch đến vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Tần Viêm nói: “Vậy cậu chẳng phải vẫn thực vất vả?” Nghê Nhạn hoang mang mỉm cười: “Tôi bây giờ nghĩ lại, mới phát giác thực vất vả. Lúc ấy chỉ cần hắn vui vẻ, chính mình cũng không cảm thấy bản thân thiệt thòi cái gì.” Tần Viêm chợt nhớ tới chính mình, kỳ thật cùng Nghê Nhạn có gì khác nhau đâu? Rất nhiều chuyện, cũng không phải do mình thích —— như lần nghỉ đông đó Tạ Kỳ đưa bạn học về nhà, cậu rõ ràng không vui nhưng vẫn giúp hắn đặt phòng, bồi hắn cùng bạn bè hắn đi chơi, miễn cưỡng ngồi bên cạnh hắn đánh song phần trăm, lạnh mặt nhìn hắn trước sau ân cần chu đáo chăm sóc cô bạn kia —— lúc ấy không biết là vất vả, quay đầu nhìn lại mới thấy chính mình thật buồn cười. Nghê Nhạn đột nhiên hỏi: “Cậu cùng cậu bạn gái sao rồi?” Tần Viêm phục hồi lại tinh thần, cười cười tự giễu: “Không ra sao cả, đã không cùng nhau nữa.” Nếu cô nghĩ Tạ Kỳ từng là bạn gái cậu, vậy tạm cho là vậy đi. Nghê Nhạn kinh ngạc: “Chia tay? Chuyện khi nào?” Tần Viêm thản nhiên nói: “Cuối học kỳ rồi.” Nghê Nhạn sửng sốt: “Tôi một chút cũng nhìn không ra!” Tần Viêm cười rộ lên: “Cậu nghĩ rằng tôi nhất định phải uống say như chết, hoặc khuya khoắt ở sân thể dục cuồng chạy hơn mười vòng, mới gọi là thất tình? Cậu cũng bất quá chỉ vùi đầu ăn khoai tây chiên giải sầu, tôi ngồi chơi máy tính mấy buổi tối không phải xong sao?” Nghê Nhạn nhìn cậu chằm chằm, sau một lúc lâu mới cười: “Loại chuyện này, đàn ông luôn suy nghĩ thoáng hơn.” Tần Viêm im lặng không nói lời nào. Nghê Nhạn dùng thìa quấy đều trên mặt ly kem mứt chocolate, thấp giọng nói: “Như vậy… Tôi với cậu, hiện tại đều tính là người cô đơn?” Tần Viêm trong lòng sợ run một chút, giả bộ hồ đồ: “Cái gì?” Nghê Nhạn đột nhiên bật cười: “Quên đi, đừng giả vờ, tôi biết cậu không có ý kia. Đều là thất tình, ghé vào nhau bất quá cũng chỉ là giải quyết tịch mịch —— cậu hẳn là vẫn là thực thích người bạn gái kia đi?” Tần Viêm sửng sốt, vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể, đã chia tay rồi.” Nghê Nhạn nói: “Chia tay có rất nhiều nguyên nhân, không hẳn là không thương. Tôi biết có nữ sinh thích cậu, theo tôi thì có rất nhiều, nhưng cậu lại thờ ơ —— cậu nếu có chút ý niệm tìm bạn gái, vừa rồi cũng sẽ không làm bộ không nghe lời tôi nói đi?” Tần Viêm mới vừa uống xong lon Coke, cảm thấy miệng đắng chát. Cứ cho là có nữ sinh thích cậu, như thế nào cậu lại nhìn không ra? Chính là không có tâm tư kia, vẫn nghĩ đến mình ở đại học sẽ nghiêm túc yêu đương, thế mà xung quanh người đến người đi, nhưng lại như cùng cậu không hề liên quan. Có lẽ thời gian tách ra còn chưa đủ dài, thêm một chút nữa thì tốt rồi, Tần Viêm nghĩ, thêm một chút nữa thì tốt rồi. Cậu cùng Tạ Kỳ, cũng nên quên đoạn thanh xuân hoang đường này đi. Sau đó mỗi người đều gặp gỡ người khác, cứ như vậy. Nghê Nhạn hôm đó cùng cậu ngồi ở tiệm KFC gặm nhấm nỗi buồn. Rõ ràng khắp nơi đều là tiếng hát vui vẻ của YUKI, hát to chúng ta phải dũng cảm tiến về phía trước, chúng ta hãy yêu đi, nhưng là, cứ mù quáng tiến về phía trước, kết cục luôn là đầu rơi máu chảy. Chọn sai phương hướng, vì thế lại trở về điểm khởi đầu. Nghê Nhạn nói: “Có lẽ tôi sẽ không yêu đương ở đại học. Muốn tìm người thay thế hắn thực dễ dàng, nhưng muốn tôi lại như vậy yêu một người quả thực rất khó. Hắn vốn có nhiều điểm không tốt, tôi cũng đã trao toàn bộ tình cảm tâm tư cho hắn. Tình yêu mệt mỏi như vậy, một lần là đủ rồi!” Tần Viêm đạm cười: “Sao lại vậy? Cậu sớm hay muộn cũng sẽ yêu một người khác.” Người kia, chỉ làm cậu tổn thương nhất thời, không thể khiến cậu thương tổn một đời, bất quá chỉ là hiện tại không dứt được, ai lại chưa từng vấp té chứ? Nghê Nhạn đáp: “Nếu đổi lại là cậu, tôi thật có thể lo lắng.” Tần Viêm giật mình nhìn cô. Nghê Nhạn cười ha hả: “Bởi vì tôi không thể xuất ra cả mười phần tình yêu để yêu một người khác, cũng giống cậu vậy.” Có lẽ chỉ có trước mặt cậu, Nghê Nhạn mới có thể không chút để ý nói ra những lời tàn nhẫn như thế. Tần Viêm thầm nghĩ tôi vì cái gì không thể xuất ra cả mười phần tình yêu để yêu một người khác? Chỉ là chuyện yêu đương của tôi còn chưa bắt đầu, người kia còn chưa xuất hiện. Chẳng qua không biết còn phải chờ đợi bao lâu. Cậu và Nghê Nhạn không cách nào làm nổi tình nhân, không đủ hiểu nhau để yêu, cả hai đều không phải một nửa của người kia. Tựa như cậu cùng Tạ Kỳ, biết nhau quá rõ, quay đầu ngẫm lại, tự cho đó là yêu thích quả thực thật buồn cười. Ai cũng đều phải có cuộc sống mới của mình. Mà cuộc sống mới của Tạ Kỳ, cũng đang bắt đầu. Hắn cố gắng làm cho bản thân bình tâm lại, không làm đồng tính luyến ái, như vậy cũng chỉ có thể quên Tần Viêm. Cố nén không gọi điện thoại cho cậu, cố nén nghỉ hè về nhà ngốc không đến một tháng rồi trở về trường học, cố nén không đi tham gia tụ tập với đám bạn cũ, sau đó quanh co lòng vòng hỏi thăm có người nào tham gia, nghe được Tần Viêm cũng không đi, lại nhịn không được tức giận. Tôi thao! Cậu còn trốn tôi?! Tôi đã không đụng cậu, cậu còn trốn cái gì?! Tạ Kỳ cũng không phải không nghĩ tới, cùng lắm thì liền chấm dứt cục diện khó xử này giữa hắn và Tần Viêm. Gọi điện thoại cho cậu, nói chúng ta ngả bài đi, về sau làm anh em, mười mấy năm giao tình thật không dễ dàng, chỉ cần cậu nói không ngại, tôi nhất định đối cậu như thân huynh đệ… Chỉ là, những lời này nói ra, chính hắn cũng cảm thấy buồn nôn! Đoán chừng Tần Viêm nghe xong mấy lời này, biểu tình cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu đi! Nhưng là thật sự từ nay về sau liền lạnh nhạt thờ ơ như thế, tránh né lẫn nhau, sau khi tốt nghiệp vội vội vàng vàng tự tìm đường mưu sinh, từ từ trở nên không liên quan gì đến nhau sao? Bằng hữu là chuyện cả đời, vậy hắn cùng Tần Viêm thì sao? Nếu ngay cả bằng hữu đều làm không được, như thế nào mới có thể có cái lý do để cả đời ràng buộc lẫn nhau? Hắn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn không biết phải làm sao bản thân mới thoát khỏi cảm giác nôn nóng cùng mãnh liệt không muốn chuyện đó xảy ra thế này. Lẽ nào thật sự muốn mình yêu một thằng con trai… Tạ Kỳ mỗi lần gọi điện thoại về nhà, hoặc là nói chuyện điện thoại với đám bạn cùng học trước kia, luôn muốn nghe tin tức liên quan đến Tần Viêm, rồi lại không dám mở miệng, chỉ có thể sau khi cúp điện thoại, chán nản lấy ra một điếu thuốc, nhắm mắt lại, hung hăng hít sâu vào buồng phổi. Hút đến điếu cuối cùng cũng không còn gì, bất quá còn lại một đống bụi. Năm hai đại học kết thúc, Tạ Kỳ cùng Tần Viêm lên năm ba, bài vở ngày càng bận rộn, nhưng là vẫn ăn ý, tận lực ở ngày nghỉ tránh cùng đối phương gặp mặt. Thật sự tránh không khỏi, đụng phải chỉ miễn cưỡng cười cười sau đó mỗi người đều tự tránh đi. So với bạn bè càng xấu hổ, so với người xa lạ còn xa lạ hơn. Tạ Kỳ vẫn đi làm thêm ở quán bar kia, lúc trước là vì muốn mua quà sinh nhật tặng Tần Viêm mới đi làm, sau không mua nữa, nhưng dần dần thích bầu không khí nơi đó nên vẫn làm đến giờ. Buổi tối luôn tịch mịch, không bằng làm việc gì đó. Hắn ngồi trên sân khấu ở quán bar đàn ghi-ta, không quản người ngồi phía dưới có nghe hay không, mệt mỏi sẽ uống một ly bia, uống hết lại tiếp tục, đến gần mười hai giờ mới rời đi. Không biết từ khi nào, Tạ Kỳ phát giác có người luôn yêu cầu hắn đàn bài “Không thể nào quên (1)” vào mỗi buổi tối. Đó là bài con gái hát, Tạ Kỳ từng tình cờ đàn một lần, làm nhạc đệm cho người ta. Nhưng hình như sau lần đó, người kia bắt đầu mỗi lần đều yêu cầu bài này, mặc kệ là ai hát, vẫn là Tạ Kỳ ngồi một bên đàn ghi-ta. Tạ Kỳ tuy rằng không thích đàn mấy bài ca của phụ nữ, nhưng người ta yêu cầu, cũng chỉ có thể làm theo. Đây không phải buổi biểu diễn của hắn, không phải hắn muốn đàn bài nào thì đàn. … Sau sự tình khi đó Như vừa tỉnh lại từ trong mộng Cùng em khi đó yêu nhau … Mỗi lần hát tới mấy câu này, người đàn ông yêu cầu bài hát kia sẽ hơi hơi giơ chén rượu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn xa xa. Sau khi âm nhạc chấm dứt, hắn đứng lên bước đi, không nói nhiều nửa câu. Tạ Kỳ cũng là về sau mới chú ý tới vài câu ca từ kia, đại khái là sau khi mất đi hồi ức, Tạ Kỳ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bốc cháy, hắn nghĩ tôi thao! Vì sao ngay cả lời bài hát cũng phải viết mấy loại này! Có một lần, người đàn ông kia mời hắn uống một ly bia, nói: “Hôm nay sinh nhật một người, nhưng tôi không biết hắn ở nơi nào. Cùng tôi uống một chén đi, coi như là vì hắn chúc mừng.” Người kia sở hữu gương mặt anh tuấn mà kiệt ngạo. Tạ Kỳ uống xong ly bia, anh ta khẽ cười, tính tiền rồi rời đi. Sau khi anh ta đi rồi, nhân viên pha chế rượu nói khẽ với Tạ Kỳ: “Người này rất có tiền.” Tạ Kỳ hỏi lại: “Cái gì?” Nhân viên pha chế rượu nói: “Nhìn anh ta đi xe thì biết.” Tạ Kỳ thật không chú ý, chỉ cười cười. Nhân viên pha chế rượu bày vẻ tiếc hận: “Nếu anh ta thích đàn ông tôi còn có cơ hội, đáng tiếc.” Tạ Kỳ cả kinh: “Anh thích đàn ông?” Nhân viên pha chế rượu quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cười rộ lên, dưới ngọn đền tạo lỗi giác thật quyến rũ: “Đúng vậy, tôi tưởng cậu đã sớm biết.” Tạ Kỳ ngây ra nhìn hắn. “Nơi này rất nhiều người đều vậy, cậu chưa từng chú ý qua đi?” Tạ Kỳ ngơ ngác lắc đầu, sau đó nói: “Anh thích người kia sao?” Nhân viên pha chế rượu cười ha hả, vỗ vỗ đầu hắn: “Anh ta không phải người trong cái vòng luẩn quẩn này, tuy rằng là cực phẩm, đáng tiếc chính mắt tôi thấy anh ta tát một chàng trai mạnh đến nỗi té nhào trên mặt đất. Quên đi quên đi, đạo bất đồng bất tương vi mưu (2), tôi không đi trêu chọc anh ta.” Sau đó lại rót một ly bia cho Tạ Kỳ, thấy vẻ mặt hắn vẫn mờ mịt thì cười rộ lên, “Bị tôi dọa rồi? Kỳ thật cũng không dính dáng gì tới cậu, nhìn quen thì không sao, cũng không phải người ngoài hành tinh.” Đây là lần đầu tiên Tạ Kỳ nghe được có người thẳng thắn bộc trực nói mình là đồng tính, không ngờ ngữ khí còn thập phần tự nhiên. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thực sự có chút ngạc nhiên. Hóa ra, trên thế giới thật là có cái vòng luẩn quẩn như vậy, hắn vừa 21 tuổi mới biết được. (1) Bài hát ‘Không thể nào quên (2) Đạo bất đồng bất tương vi mưu: người không cùng chí hướng hoặc sở thích thì không bàn công việc hoặc chơi chung với nhau được