Quan Khí​

Chương 33

Tình huống phó trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy Trương Tất Trường đến xã Hoàn Thành đã truyền ra rất nhanh. Gần như mọi người ở trên chính quyền huyện đều biết một tin đó là chánh văn phòng xã Hoàn Thành Vương Trạch Vinh có quan hệ với lãnh đạo tỉnh ủy. Người lăn lộn trong chốn quan trường đều muốn lên chức, trong suy nghĩ của hầu hết người thì lãnh đạo thị ủy đã rất to, có thể tạo được chút quan hệ với lãnh đạo thành phố đã là rất giỏi. Bây giờ không ngờ trong xã Hoàn Thành huyện Khai Hà kia lại có người như vậy. Mọi người phân tích đến việc Vương Trạch Vinh làm chân chạy ba năm ở Văn phòng Đảng chính đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ còn có suy nghĩ mau tạo quan hệ với Vương Trạch Vinh. - Tiểu Vương, không ngờ cậu quen biết phó trưởng ban Trương như vậy. Quan hệ giữa hai người rốt cuộc như thế nào? Chu Hồng Thiên uống một ngụm rượu rồi nói, có thể lấy lý do uống nhiều rượu. Sau khi tổ giám sát tỉnh ủy quay về, Chu Hồng Thiên đang mau chóng khôi phục lại quan hệ với Vương Trạch Vinh. Nhưng hai người đều biết không thể quay lại hoàn toàn như trước. Ngồi trong nhà lão Chu, uống rượu một lát rồi Chu Hồng Thiên nhân men say mà nói. Vợ Chu Hồng Thiên ở trong bếp không biết đang nấu nướng gì, hai người đã uống một lúc. Mặc dù Vương Trạch Vinh uống không say nhưng hắn thích không khí ăn cơm như thế này. Chu Hồng Thiên bây giờ cũng không rõ tình hình của Vương Trạch Vinh. Ngày hôm trước khi lên huyện báo cáo công việc, Cố Hồng Quân còn cố ý hỏi tình hình của Vương Trạch Vinh. Đặc biệt Cố Hồng Quân còn hỏi quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường. Cố Hồng Quân là chỗ dựa của Chu Hồng Thiên nên trực tiếp hỏi. Cố Hồng Quân rất để ý đến tình hình của Vương Trạch Vinh. Nếu như Vương Trạch Vinh thật sự có quan hệ với Trương Tất Trường, đây sẽ là cây cỏ cứu mạng với Cố Hồng Quân đã mất đi chỗ dựa. - Không có quan hệ gì, Trương thúc cũng chỉ là người trên quen biết mà thôi. Vương Trạch Vinh nhìn như vô tình mà trả lời, hắn nói rất mơ hồ, càng lộ ra việc mình gọi đối phương là Trương thúc. Vương Trạch Vinh biết mình ở trong xã có chút mặt mũi đây hoàn toàn do bọn họ coi trọng Trương Tất Trường. Nếu như không có mặt mũi của Trương Tất Trường, hắn đoán có lẽ những người này sẽ chỉnh chết mình. Cho nên mỗi lần nói chuyện này, hắn đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới nói. Thời gian gần đây, Vương Trạch Vinh không có việc gì thường hay vuốt quan hệ này. Hắn cảm thấy không lợi dụng ảnh hưởng này sẽ mất rất nhiều cơ hội. Cho nên bây giờ nghe Chu Hồng Thiên hỏi, hắn liền cố ý nói như vậy. - Ồ. Chu Hồng Thiên đã chiếm được một tin tức. “Trương thúc” rất thân đó. Gọi là Trương thúc thì là có quan hệ họ hàng gì? Chu Hồng Thiên không hiểu nổi Vương Trạch Vinh nữa. Chẳng qua từ trong lời này chiếm được một tin tức tốt, đó là Vương Trạch Vinh rất thân với Trương Tất Trường. - Sao trước đó không nghe thấy cậu nói qua? Chu Hồng Thiên nhớ trước kia khi cùng làm trong văn phòng, Vương Trạch Vinh này cho đến bây giờ cũng không có nói quan hệ này bao giờ. Đừng nhìn lão Chu bình thường ở trong văn phòng hay im ắng, nhưng không có mấy chuyện trong xã giấu được hắn. - Chỉ là gặp qua một hai lần mà thôi. Vương Trạch Vinh nói. Có một số việc nói rõ sẽ không tốt, Vương Trạch Vinh cố ý ra vẻ rất xa. Trên đời này thường là như vậy, khi người khác nghĩ muốn nói người ta chuyện này là thật thì kẻ đó lại không tin. Khi nói đó căn bản là chuyện giả thì người ta lại tin. - Ồ. Vương Trạch Vinh nói làm Chu Hồng Thiên hiểu ra một chút. Có lẽ Vương Trạch Vinh mới liên lạc với ông chú Trương Tất Trường này, có lẽ không quá thân. Đương nhiên Vương Trạch Vinh còn có một mục đích, có lẽ là không muốn nói chuyện quá nhiều về quan hệ với Trương Tất Trường. - Tiểu Vương à, quan hệ giữa hai chúng ta không cần giấu diếm như vậy. Cậu có quan hệ như vậy cũng cần gì phải giấu chứ? Chu Hồng Thiên có chút khó chịu mà nói. Vương Trạch Vinh cười nói: - Không cần biết có quan hệ gì. Bây giờ ngài là lãnh đạo của tôi. Tôi nghe lãnh đạo là được. Vương Trạch Vinh nói gặp mặt một hai lần cũng là sự thực. Nếu tính đúng thì là gặp hai lần. - Tiểu Vương à. Cậu có một thúc thúc như vậy, sau này sẽ lên như diều gặp gió. Tôi mời cậu một chén. Chu Hồng Thiên vừa cười vừa nói. Nghe xong lời Vương Trạch Vinh nói, trong lòng hắn rất thoải mái. Quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Trương Tất Trường xem ra không hỏi được, có lẽ đây là do Trương Tất Trường căn dặn, hỏi nữa sẽ không thích hợp. Chẳng may Trương Tất Trường biết mình đang dò xét quan hệ giữa lão ta và Vương Trạch Vinh, như vậy đó không phải chuyện tốt đối với mình. Vương Trạch Vinh cũng không nghĩ tới lời mình nói lại làm Chu Hồng Thiên nghĩ nhiều như vậy. - Sao lại gọi tôi là phó bí thư Chu. Gọi tôi là lão Chu hay Chu đại ca là được. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Chu Hồng Thiên ra vẻ mất hứng nói. - Vậy tôi không khách khí, sau này tôi gọi là Chu ca. Vương Trạch Vinh thuận thế bò lên. - Vậy là được. Chu Hồng Thiên rất vui vẻ nói. Ăn uống no say, Vương Trạch Vinh ra khỏi nhà Chu Hồng Thiên. Vương Trạch Vinh vừa ra khỏi nhà Chu Hồng Thiên. Chu Hồng Thiên liền cầm điện thoại di động gọi điện. Lúc này Chu Hồng Thiên đã không còn chút men rượu. Chuyện của Vương Trạch Vinh phải lập tức báo cáo lên cho Cố Hồng Quân. - Bí thư Cố, tôi muốn báo cáo tình huống của Vương Trạch Vinh với ngài một chút. Chu Hồng Thiên cung kính nói. - Bí thư, là như thế này. Tôi đã tìm hiểu, Vương Trạch Vinh gọi Trương Tất Trường là thúc thúc, có lẽ có quan hệ của bề trên. Sau đó Chu Hồng Thiên báo cáo rõ ràng. Cố Hồng Quân ngồi trong nhà dùng tay gõ gõ lên ghế sô pha. Chu Hồng Thiên gọi điện tới làm hắn không khỏi suy nghĩ. Chỗ dựa của Bí thư huyện ủy Cố Hồng Quân là bí thư thị ủy, bây giờ đã được điều đến tỉnh khác làm phó bí thư tỉnh ủy. Chuyện này đã được quyết định. Bí thư thị ủy bị điều đi, chỗ dựa của Cố Hồng Quân coi như không còn. Việc này làm Cố Hồng Quân thời gian qua rất phiền lòng. Nghĩ đến đám người Trịnh Chí Minh không ngừng hoạt động, Cố Hồng Quân lại buồn bực. Nếu như Chu Hồng Thiên nói chuyện là thật, vậy sao mình không thể lợi dụng chứ? Suy nghĩ một chút, Cố Hồng Quân cầm lấy điện thoại gọi cho Chu Hồng Thiên. - Lão Chu, cậu tìm thời gian đưa Vương Trạch Vinh lên huyện, tôi muốn gặp cậu ta. Cố Hồng Quân nói. - Ngài muốn gặp một mình cậu ta? Chu Hồng Thiên thất thanh nói. Chu Hồng Thiên không ngờ Cố Hồng Quân coi trọng Vương Trạch Vinh như vậy. Hình tượng cao lớn của Cố Hồng Quân đã sụp đổ. Bỏ điện thoại xuống, Cố Hồng Quân hơi nhíu mày. Chu Hồng Thiên này không có chút ánh mắt nào cả. Chẳng lẽ không biết chính trị phải có thủ đoạn linh hoạt sao? Không thể coi trọng. Nếu như có thể dùng tốt Vương Trạch Vinh, như vậy cơ hội của mình cũng lớn hơn. Trương Tất Trường mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng mình là Bí thư huyện ủy đối đãi với Vương Trạch Vinh như thế nào thì Trương Tất Trường nhất định sẽ biết. Chỉ cần Trương Tất Trường có lời nói, như vậy trên thành phố có thể làm gì được mình. Trong thời gian này, Văn phòng Đảng chính rất náo nhiệt. Người ở các phòng khác đều cố ý đến nói vài câu. Càng có không ít người mời Vương Trạch Vinh ăn cơm. Đương nhiên mấy sinh viên mới được phân tới mà gặp Vương Trạch Vinh ở trên đường càng thân thiết gọi chánh văn phòng, Vương ca. Làm Vương Trạch Vinh chú ý nhất đó chính là có không ít người tạo quan hệ với Lữ Hàm Yên và Lữ Khánh Phân. Chuyện Vương Trạch Vinh và Lữ Hàm Yên tốt lại với nhau rất nhanh đã được truyền ra từ trong miệng Lữ Khánh Phân. Mọi người đều ghen ghét và muốn quan hệ tốt với hai mẹ con này. Điều này làm cho Lữ Hàm Yên nói chuyện này hơi phức tạp. Đương nhiên Lữ Khánh Phân lại rất hài lòng với việc này. Châm điếu thuốc, Vương Trạch Vinh dựa lưng vào ghế suy nghĩ. Chuyện Trương Chính Cường làm, hắn đã nói với Hòa Quốc Hùng. Nếu Hòa Quốc Hùng nói cho người sau lưng vậy không cần quản. Nhưng Hạ Sơn chết đi mà trên huyện chưa có câu trả lời. Chủ tịch xã chưa được quyết định, việc này hơi kỳ quái. - Tiểu Vương, cùng tôi lên huyện một chuyến. Chu Hồng Thiên gọi điện tới. - Vâng. Vương Trạch Vinh cầm cặp da rời đi. Thời gian này Chu Hồng Thiên không có việc gì liền tìm Vương Trạch Vinh đi làm việc với mình. Vương Trạch Vinh cũng tưởng đối phương gọi mình đi làm việc gì. Xe vừa khởi động, Chu Hồng Thiên liền nói với lái xe: - Lên huyện. Đứng trong phòng, Hòa Quốc Hùng thấy Chu Hồng Thiên và Vương Trạch Vinh lên xe, hắn liền về ngồi xuống ghế. Vẻ mặt Hòa Quốc Hùng rất khó coi. Hòa Quốc Hùng biết rõ hành động của đối phương, không phải là muốn dựa vào người sau lưng Vương Trạch Vinh sao? Gần đây Chu Hồng Thiên hay kéo Vương Trạch Vinh đi làm việc, mục đích cũng rất rõ ràng. Đây là thấy đại thần sau lưng Vương Trạch Vinh. Điều này Hòa Quốc Hùng đã sớm báo cáo với Trịnh Chí Minh. Trịnh Chí Minh yêu cầu hắn cố gắng làm tốt quan hệ với Vương Trạch Vinh. Hạ Sơn chết đi, lão Chu rất có thể trở thành chủ tịch xã. Nếu như hắn thành chủ tịch xã, lại được Chu Thu Lệ ủng hộ, nếu làm cho đối phương thêm người nữa thì xã này sẽ do lão Chu định đoạt. Cầm điện thoại, Hòa Quốc Hùng gọi ra ngoài. - Phó bí thư Trịnh, tôi có một chuyện muốn báo cáo với ngài. Hòa Quốc Hùng cung kính nói. Trịnh Chí Minh thấy Hòa Quốc Hùng gọi điện tới liền nói: - Tiểu Hòa, có chuyện gì? - Phó bí thư, là như thế này. Hạ Sơn đã chết, không biết trên huyện suy nghĩ thế nào về người lựa chọn, vẫn không thấy có thông báo ai làm chủ tịch xã? Hòa Quốc Hùng mặc dù biết hỏi trực tiếp như vậy là không tốt. Nhưng hắn có quan hệ với Trịnh Chí Minh nên có thể hỏi. - Việc này không dễ làm. Lão Cố muốn để Chu Hồng Thiên lên làm chủ tịch xã. Chu Thu Lệ làm phó bí thư nhưng tôi không đồng ý. Trương Thuận Tường chưa tỏ thái độ, chờ chút đi. Trịnh Chí Minh và Trương Thuận Tường kết hợp vừa vặn ngang bằng với Cố Hồng Quân, như vậy biểu quyết trong hội nghị thường ủy sẽ ngang nhau. Cố Hồng Quân cũng hiểu rõ tình huống này, nên mãi không đưa việc này ra biểu quyết. Bỏ điện thoại xuống, Trịnh Chí Minh cũng thấy đau đầu. Chuyện xã Hoàn Thành thật phức tạp. ...