Quan Khí​

Chương 119

Mọi người vốn nghĩ đây chỉ đến tham gia học tập chung chung chủ yếu là để tạo quan hệ. Nhưng ngoại trừ lịch học dày đặc ban sáng, thời gian buổi chiều còn có một nội dung đó chính là học tập theo tấm gương của Phó Kiến Quân. Ở trường yêu cầu mỗi người phải viết ra suy nghĩ và cảm nhận của mình. Hơn nữa còn quy định bài viết này tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng đến thành tích “đức” khi thi. Điều này làm mọi người có chút khẩn trương. Thư ký của các lãnh đạo đều tận lực viết bài giúp ông chủ của mình. Hầu hết lãnh đạo đều có thư ký viết thay nhưng Vương Trạch Vinh chỉ có thể tự mình làm. Cũng may hắn hiểu rõ về tình hình của Phó Kiến Quân, viết ra cũng dễ. Thời gian một tuần trôi qua rất nhanh. Hôm nay đã là cuối tuần, đám bạn học đều thả lỏng bản thân. - Trạch Vinh, nếu không có việc thì ra ngoài giao lưu chút. Thạch Vân Bình cười nói. Qua thời gian một tuần học tập và sinh hoạt, Thạch Vân Bình quan hệ khá tốt với Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh vừa lúc không chỗ để đi nên cười nói: - Lãnh đạo đã gọi thì tôi nhất định phải nghe theo. Thạch Vân Bình dẫn Vương Trạch Vinh lên chiếc xe Audi của mình. Thạch Vân Bình ngồi vào trong cũng không nói gì. Thư ký của hắn đã khởi động xe. Vương Trạch Vinh cũng không nói chuyện. Hắn biết nếu Thạch Vân Bình gọi mình đi tất nhiên là muốn quan hệ với mình. Mình không cần hỏi hắn là đi đâu. Xe không tiến vào nội thành mà chạy về phía ngoại ô. Nhìn xe tiến đến một khu rừng cây nhỏ, sau đó đi thêm một đoạn thì dừng trước một trang trại khá đẹp và yên tĩnh. Vương Trạch Vinh không ngờ ở tỉnh thành còn có nơi như vậy. Trước mặt biệt thự là một hồ nước lớn, hoàn cảnh rất yên tĩnh. Khi Vương Trạch Vinh xuống xe thì thấy ở đây rất nhiều xe xịn. Lúc xuống xe Thạch Vân Bình nói: - Đền là bạn học trong lớp, không có người ngoài. Vương Trạch Vinh cười nói: - Tôi phải nghe theo tiếng nói của Đảng, bí thư bảo tôi đến đâu thì đến đó. Thạch Vân Bình rất hài lòng mà nói: - Mấy bạn học trong lớp gặp mặt thôi mà. Đúng là như vậy, khi Vương Trạch Vinh vào trong thì thấy mấy bạn học đang ngồi ở đó nói chuyện. Nhân viên phục vụ ở đây đều là các cô gái mặc áo sườn xám màu đỏ. Cô nào cô đó đều đẹp cả. - Ha ha, lão Thạch đến rồi. - Tiểu Vương. - Thiếu mỗi hai người thôi đó. Mấy bạn học rất nhiệt tình chào hỏi. Vương Trạch Vinh vừa nhìn thì thấy đều là bạn học cùng lớp như Điền Quang Minh – trưởng phòng Ủy ban quy hoạch Tỉnh ủy; Nguyễn Dũng – trưởng phòng chính trị sở Công an; Quách Cương – phó tổng đội trưởng đội cảnh sát giao thông sở Giao thông tỉnh; Trương Tùng phó thị trường thành phố Phúc Dân... Không ngờ mấy người này tập trung hết ở đây, điều này làm Vương Trạch Vinh đánh giá cao hơn Thạch Vân Bình. Thạch Vân Bình xem ra rất biết cách tạo quan hệ. - Ha ha, các lão Đại đều đến. Vương Trạch Vinh liền nói vui. Bình thường ở trong lớp thì hắn nhỏ tuổi nhất nên chuyện gì cũng tranh đi làm. Điều này khiến đám bạn học có cảm giác tốt về hắn. - Thằng ranh này. Chúng ta là cán bộ nhà nước chứ lão Đại gì hả. Quách Cương cười nói. - Tiểu Vương, trong lớp thì cậu là nhỏ nhất. Nói thật xem nào, làm thế nào mà lăn lộn được vào khóa học? Chu Duy Chính mở miệng trêu Vương Trạch Vinh. Thực ra đây là điểm mà mọi người đều tò mò. Người ngồi đây đều có quan hệ, nhưng bọn họ dùng hết biện pháp cũng không tra ra được sau lưng Vương Trạch Vinh có chỗ dựa gì. Càng là như vậy mọi người càng coi trọng Vương Trạch Vinh. Thạch Vân Bình rất biết cách tạo quan hệ. Hắn càng lúc càng cảm thấy Vương Trạch Vinh có chỗ dựa. Cho nên hắn liệt Vương Trạch Vinh vào đối tượng cần quan hệ tốt. - Xem mấy người nói kìa, tôi nếu có quan hệ thì còn ở xã Hoàn Thành làm gì? Đã sớm chạy lên tỉnh rồi. Vương Trạch Vinh cũng không biết nói như thế nào cho tốt. Thấy Vương Trạch Vinh không muốn để lộ, mấy tên lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường không muốn ép hắn nói ra. - Lúc ra tôi thấy lão Lưu kéo một nhóm người rời đi, có lẽ đang tụ tập gì đó. Điền Quang Minh cười nói. - Tên này vì giữ chức nên toàn lực tạo quan hệ. Nguyễn Dũng vừa cười vừa nói. - Không sai, một tháng sau nếu hắn không giữ được vị trí lớp trưởng thì quá mất mặt. Trương Tùng nói. Nữ nhân viên phục vụ im lặng đi tới rót trà. Nhìn động tác rất đẹp của mấy cô gái thì biết rõ được huấn luyện bài bản. Mỗi động tác đều đẹp, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây mới là hưởng thụ. Vương Trạch Vinh lần đầu tiên hòa mình vào vòng tròn của Thạch Vân Bình nên không nói loạn. Hắn chỉ nghe mọi người nói chuyện. Đám lãnh đạo này không còn ra vẻ nghiêm túc nữa, giống như mấy cán bộ bình thường mà thôi. Xem ra chỉ khi cấp bậc khác nhau mới thể hiện ra mình là lãnh đạo, nhưng khi mấy người cùng cấp cạnh nhau thì không bao giờ như vậy. Qua đó Vương Trạch Vinh dần dần hiểu một chuyện đó là khóa học Thanh niên xuất sắc không hài hòa như bề ngoài. Trong 30 người cũng có mấy vòng tròn. Mà vòng tròn mình ở trong đó có lẽ lấy Thạch Vân Bình làm trung tâm. Thấy mọi người rất tôn trọng Thạch Vân Bình, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra có lẽ người phía sau Thạch Vân Bình rất lợi hại. Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Thạch Vân Bình vang lên. Vương Trạch Vinh rút ra không ngờ lại là Lưu Á Động gọi tới. Vương Trạch Vinh vội vàng nghe điện: - Lớp trưởng, có chuyện gì vậy? - Trạch Vinh à, cậu đang đâu đó. Nếu không có việc gì thì đến đây chơi. Lưu Á Động lớn tiếng nói. Có lẽ cũng là giao lưu như thế này, Vương Trạch Vinh vừa nãy nghe Điền Quang Minh nói Lưu Á Động kéo mấy người rời đi. Bây giờ Lưu Á Động có thể là vừa nhớ đến mình, Vương Trạch Vinh cười nói: - Sao lớp trưởng không nói sớm, tôi có chuyện riêng cần làm nên đã ra khỏi nội thành. - Vậy à, để lần sau. Hai người nói vài câu khách khí rồi dập máy. Thấy Vương Trạch Vinh nghe điện, Điền Quang Minh cười nói: - Lão Lưu xem ra rất lo lắng rồi. Quách Cương cũng cười nói: - Không biết hắn kéo được bao nhiêu rồi. Nếu không đủ một nửa thì nguy. Thạch Vân Bình lúc này liền cười nói: - Tào Hưng Hạo đang cạnh tranh với hắn. Đến lúc đó chúng ta dồn phiếu cho lão Tào. Nghe thấy thế mọi người liền cười cười một tiếng. Nguyễn Dũng nói: - Nếu mấy người chúng ta ủng hộ thì lão Tào lên chức là chuyện dễ dàng. Vương Trạch Vinh biết bọn họ đang nói đến Tào Hưng Hạo. Đây đang là một tổ trưởng muốn cạnh tranh với Lưu Á Động. Không biết từ lúc nào mà mình đã bị cuốn vào vòng tranh đấu. Vương Trạch Vinh có chút hối hận vì hôm nay đã đến đây. - Tiểu Vương, đến lúc đó phải theo sát lão Thạch đấy. Quách Cương nói. Vương Trạch Vinh ra vẻ khó xử mà nói: - Các vị lãnh đạo, mấy ngài là thần tiên đánh nhau, tôi là ruồi muỗi bị vạ lây và chết. Hay là tha cho tôi đi. Trương Tùng cười cười vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói: - Thằng ranh này, bây giờ đã lên thuyền, muốn chạy cũng không được. Thấy Vương Trạch Vinh ra vẻ buồn bực, mọi người đều cười ha hả. Vương Trạch Vinh cũng biết mấy người này mặc dù đang nói đùa nhưng ai biết bọn họ nghĩ gì. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ xem ra chỉ có thể đi theo bọn họ. Nghĩ vậy, Vương Trạch Vinh liền nói với Thạch Vân Bình: - Dù sao tôi cũng theo tổ chức Đảng. Bí thư bảo tôi làm thế nào, tôi làm như vậy. Thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ, Thạch Vân Bình nói: - Tiểu Vương, yên tâm đi. Có mọi người ở đây thì sau này cậu được nhiều lợi lắm đó. Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua quan khí của mấy người. Cũng may quan khí của bọn họ rất vững vàng nên Vương Trạch Vinh yên tâm. Những vòng tròn trong khóa học thì Vương Trạch Vinh sớm biết. Nhưng cho đến bây giờ hắn chưa lúc nào mà không hiểu gì đã chui vào một cái. Mặc dù mình không phải chính thức dung nhập vào đó nhưng không theo chân bọn họ không được. Nghĩ đến Lưu Á Động muốn hẹn mình, Vương Trạch Vinh liền cảm thấy đau đầu. Lưu Á Động cũng là người trên tỉnh, chỉ cần hơi động chút là mình bị hại ngay. Mấy hoạt động tiếp theo, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng hắn phải giả vờ vui vẻ để hòa nhập với mọi người. Vương Trạch Vinh nằm trên giường để nhân viên phục vụ bóp chân thì nghe Thạch Vân Bình ở giường bên nói: - Trạch Vinh, lần này tôi kéo cậu đến đây mục đích chính là muốn quan hệ giữa cậu và mọi người tăng thêm. Cậu bây giờ mới đi bước đầu tiên, quan hệ càng nhiều thì càng có lợi cho phát triển sau này. Vương Trạch Vinh nghe Thạch Vân Bình nói vậy, chút bất mãn trong lòng liền bay đi. So sánh với Lưu Á Động thì mình quan hệ với Thạch Vân Bình tốt hơn mà. - Cảm ơn Thạch ca quan tâm, sau này phải dựa vào Thạch ca nhiều hơn. Vương Trạch Vinh cảm kích nói. - Giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, đến khi bầu chọn thì tôi cũng cần cậu giúp mà. Thạch Vân Bình cười nói. Đây mới là mục đích chính mà hắn kéo Vương Trạch Vinh đến đây. Nói đến đây, Thạch Vân Bình nói thêm: - Cậu cũng không dễ dàng gì. Có thể được chỉ định thành ủy viên tuyên truyền. Đến lúc đó dù không trúng cử thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chẳng qua cậu yên tâm, mấy người chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu giữ vị trí. Đây có phải điều kiện trao đổi hay không? Vương Trạch Vinh cảm thấy mình như chiếm phần hơn. Một tháng sau mình có thể giữ vị trí hay không hoàn toàn là phải dựa vào hôm nay. Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ nếu không có gì thay đổi thì nhất định sẽ không bảo vệ được. Người ta là người có địa vị, bây giờ vừa bắt đầu đã kéo bè kéo cánh để lấy phiếu. Chỉ có mình là không hiểu gì hết, đây là tri thức chính trị còn yếu. Sau đợt tụ tập đó, Vương Trạch Vinh cũng hiểu hơn về vấn đề vòng tròn. Vòng tròn đâu cũng có. Nếu như anh không tìm vòng tròn thì nhất định sẽ bị đẩy ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì muốn đạt được gì đó là không thể. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng rồi thầm nghĩ tất cả mọi người đều hâm mộ mình có thể tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc, nhưng ai biết trong này cũng rất nguy hiểm. Một bí thư đảng ủy xã nếu muốn toàn mạng trở ra trong đống cá sấu này là rất khó. Lực lượng chênh lệch quá lớn mà.