Quân Hôn Tỏa Sáng
Chương 40
Diêm Nhuận Hoa dẫn theo mấy người mặc đồng phục cảnh sát từ trên lầu đi xuống, sắc mặt khó coi nhìn Mạnh Kiết Nhiên: "Mạnh tiên sinh, quấy rầy."
"Ừ, tôi tiễn các vị."
Mạnh Kiết Nhiên cười tươi, dập thuốc đứng lên đưa người ra cửa, cho đến khi mấy xe cảnh sát mất hút nơi đường lớn mới quay sang hỏi Vệ Đông: "Tra được là ai ở sau lưng giở trò quỷ chưa?"
Vệ Đông liếc qua cô một chút.
"Cứ nói đừng ngại."
"Trước mắt chưa tra được nhưng đã có kẻ khả nghi."
Mạnh Kiết Nhiên trầm ngâm mấy giây: "Ừ, chuyện này nhanh chóng làm xong đi."
Bọn họ ở trước mặt cô không hề kiêng dè, trải qua lần này, đoán chừng Diêm Nhuận Hoa đã chú ý đến lại cho rằng bọn họ cùng một giuộc rồi, còn bên chỗ Mục Lương Hòa thì làm thế nào.
Đêm đó Mạnh Kiết Nhiên cũng không đưa cô về đại viện mà bỏ cô trước cửa nhà trọ. Thanh Ninh cứ lo sợ hắn sẽ ở lại nhưng kết quả hắn không đòi lên, trước khi xuống xe còn hung hăng hôn cô một hồi mới cho xuống xe. Thanh Ninh căm tức chà thật mạnh hơi thở hắn lưu lại.
Gió đêm thấm lạnh, cô kéo chặt áo nhìn xe của Mạnh Kiết Nhiên biến mất trong bóng đêm, tay chân cứng ngắc có chút tê dại. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, sao cũng không sáng, có lẽ do không có tâm tình ngắm, cô chầm chậm ra khỏi chung cư bắt taxi về đại viện.
Chị Ngô đã về, trong phòng đều là một bầu không khí lạnh lẽo, lúc cô tắm xong ra ngoài cũng vừa lúc di động reo vang.
Cô biết Diêm Nhuận Hoa chắc chắn sẽ tìm mình, rất nhanh đã đến hẹn.
Nơi Diêm Nhuận Hoa hẹn cô là một chỗ bí mật, tìm rất lâu mới đến được, người hầu bàn dẫn cô vòng qua một cánh cửa bò đầy loại dây leo không biết tên đến bàn đặt trước, hôm nay Diêm Nhuận Hoa mặc thường phục, áo khoác len màu đen, khăn quàng cổ tối màu, lần trước Mạnh Kiết Nhiên vô tình nói anh đã kết hôn, không rõ là ý tứ gì.
"Chị dâu, ngồi đi, chị uống gì?"
Diêm Nhuận Hoa gọi café, cô gọi trà hoa mật ong, mùi vị ngọt ngào, đang băn khoăn nhìn khói nóng bốc lên chưa biết nên nói gì Diêm Nhuận Hoa đã thẳng thắn mở miệng trước.
"Nghe Đại Mục nói, chị dâu cùng Mạnh Kiết Nhiên từng có một đoạn tình cảm, tôi nói thế có cảm thấy đột ngột quá không."
"Không sao, đều là quá khứ rồi, đúng là tôi và hắn ta từng có thời gian yêu nhau, chuyện này không ít người biết, sau đó bởi vì hắn đính hôn với con gái nhà họ Úy nên chia tay."
Khơi lại quá khứ mới thấy đoạn tình cảm này cũng không phải quá sâu sắc, có lẽ con người đã thay đổi, tình cảm dù có sâu hơn cũng không tồn tại nổi với thời gian. Gặp được Mục Lương Hòa là may mắn của cô, cô cũng không phủ nhận đoạn tình cảm với Mạnh Kiết Nhiên kia là nghiêm túc, nếu không có những chuyện đã xảy ra có lẽ bọn họ thật sự sẽ đi được đến cùng.
"Chị dâu, nói thật đêm đó nhìn thấy chị đúng là ngoài ý muốn, chẳng qua tôi nhớ chị cũng không phải là tự nguyện, có phải hắn đang uy hiếp chị không."
Chuyện của Cố Thành Dĩ, còn có an toàn của Mục Lương Hòa, cô không biết nên nói như thế nào, trong đầu rối như canh hẹ, ngón tay nắm chặt cái ly đến trắng bệch có chút khẩn trương: "Diêm Nhuận Hoa, các anh đang điều tra hắn đúng không ?"
"Không giấu gì chị, đúng là đang điều tra, đã tiến hành từ năm ngoái nhưng vẫn chưa thu thập được chứng cứ có giá trị."
"Anh cần tôi làm gì?"
"Đây đúng là yêu cầu quá đáng, chờ Đại Mục trở lại xem thái độ của cậu ấy." Dò xét thái độ người khác này cũng xuất phát từ nguyên nhân bệnh nghề nghiệp của Diêm Nhuận Hoa, mà đối với tình tiết vụ án này cũng cần thận trọng.
"Anh ấy cũng sắp về rồi." Nhắc đến Mục Lương Hòa, bọn họ ngày hôm qua đã nói chuyện qua điện thoại, nghe âm thanh hết sức mệt mỏi, cô cũng không dám hỏi chuyện liên quan đến Cố Thành Dĩ nhưng anh chủ động nói, đã tìm được người, chỉ là vĩnh viễn đã nhắm mắt.
Cô vẫn không dám tin vào đáp án này, càng không dám tưởng tượng tất cả đều là do Mạnh Kiết Nhiên, mà truy đến cùng đều là tại vì cô. Mạnh Kiết Nhiên cái kẻ điên này, trên tay hắn đã hại không biết bao nhiêu mạng người, vốn nên bị luật pháp trừng trị, mấy năm nay không biết trên người hắn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khiến cho một người chính trực biến thành một ác ma tội ác tày trời như thế.
Nói chuyện xong Diêm Nhuận Hoa ngỏ ý đưa cô về nhưng Thanh Ninh không đồng ý, đang đi bộ đến ngã rẽ đường lớn thì một chiếc xe bất ngờ phanh lại phía trước cô. Trong xe là Từ Tông, nhân viên trốn việc bị ông chủ bắt gặp, thật là hay ho.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
Thanh Ninh suy nghĩ một lát cũng đồng ý ngồi lên.
"Trông cô như người mất hồn, tâm tình không tốt?" Anh ta vừa bẻ tay lái vừa hỏi.
"Vẫn tốt."
Trong xe tĩnh hai giây, lại nghe thấy tiếng của Từ Tông: "Đêm hôm đó tôi thấy cô lên chiếc xe đó."
Lời nói của Từ Tông thật đúng là dọa người "Ừm, chúng tôi là bạn."
"Bạn trai?"
"Không phải, tôi đã kết hôn, đối phương là một quân nhân."
Thanh Ninh cảm thấy Từ Tông đối với cô thái độ không bình thường, vẫn nên đem chuyện mình đã kết hôn nói ra thì tốt hơn, một Mạnh Kiết Nhiên đã đủ để cho Mục Lương Hòa nhức đầu, không muốn lại thêm một Từ Tông nữa, nếu không nói không chừng Mục Lương Hòa sẽ làm bộ khó chịu đem cô nhốt lại cũng nên.
"Quân nhân, nhìn không ra cô chính là một quân tẩu, người ta vẫn nói để làm quân tẩu cần rất nhiều dũng khí, lúc ấy cô làm sao mà quyết định?"Con mắt sắc của Từ Tông không thay đổi, chuyên chú nhìn dòng xe chạy phía trước, chờ đợi câu trả lời của cô, một lát sau nghe Thanh Ninh thấp giọng trả lời: "Khi đó tuổi còn nhỏ, liền bị anh ấy gạt."
Nói như vậy nhưng trong lòng cười, thật ra giữa hai người bọn họ ban đầu cũng không biết rốt cuộc là ai lừa gạt ai, dù sao, cuối cùng cũng sa vào cuộc hôn nhân này, duyên phận thật sự là rất thần kỳ.
"Tuổi còn nhỏ?" Từ Tông thầm nhủ trong lòng những lời này, tuổi còn nhỏ, bao nhiêu mà nhỏ.
"Tôi và anh ấy kết hôn đã hơn ba năm, rất bất ngờ đúng không."
Từ Tông cười mà không nói, kết hôn hơn ba năm, đúng là nhỏ, nếu tốc độ nhanh cũng đã có mấy đứa nhóc rồi.
Thấy Từ Tông không lên tiếng, cô cũng không tiếp tục khơi chuyện, xe dừng trước cổng đại viện cô nói cám ơn rồi vào nhà.
Người trực gác cổng hôm nay hình như là người mới, cô chưa từng gặp nên chăm chú nhìn thêm, vừa đúng anh lính đó quay lại nhìn cô nên cô vội cười cười quay đi.
Vào nhà thấy chị Ngô đang cắm hoa, cô nhận lấy làm thay, đang làm thì Trần Minh vội vã từ bên ngoài chạy vào "Thủ trưởng đã về, thủ trưởng đã về." Tay đang cầm hoa của cô bị gai đâm một cái, đầu ngón tay lập tức rỉ máu.
"Ở đâu?"
Không phải bảo là mấy ngày nữa mới về sao, cô ném hoa đó muốn chạy đi xem thì bị Trần Minh kéo lại "Thủ trưởng về đơn vị, giải quyết xong một số việc sẽ về nhà."
Tâm tình mới vừa nóng lên bởi vì câu nói này mà lạnh xuống, thất vọng "À"một tiếng tiếp tục cắm hoa, chuyện cần làm có phải là chuyện Cố Thành Dĩ không, cô cũng muốn đi xem người đàn ông tươi cười đó.
"Thủ trưởng dặn chị dâu không cần đi, xong việc thủ trưởng sẽ về." Trần Minh giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, tiếp tục nói.
"Vậy anh ấy có nói khi nào thì xong không?"
"Cái này thì thủ trưởng không nói, nhưng mà chị dâu yên tâm, thủ trưởng sẽ cố gắng về sớm."
Tạ Thanh Ninh lờ mờ cảm giác Mục Lương Hòa đã biết gì đó hoặc đã nghi ngờ, một loại cảm xúc bị lạnh nhạt chợt khơi dậy rất khó chịu.
Chị Ngô làm món ăn mà cô thích nhất nhưng cô cũng chỉ đụng vài đũa rồi thôi. Điện thoại vẫn luôn để bên gối nhưng thủy chung cả đêm không một tiếng vang, Thanh Ninh phiền muộn nhìn chằm chằm dãy số quen thuộc rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Hôm sau có khách tới nhà, là Hạ Gia Dĩnh cũng với mục đích như lần trước là đưa thuốc. Thanh Ninh vẫn không hiểu lắm Hạ Gia Dĩnh dùng tình cảm gì để đối đãi với Mục Lương Hòa, chắc là hâm mộ. Có điều, cô ấy nhận nuôi một đứa bé khi còn trẻ như vậy thật vô cùng dũng cảm.
"Lương Hòa không có ở đây, bác sĩ Hạ, cảm ơn chị." Lần đầu tiên gọi tên anh, cảm giác cái tên thoát ra một cách tự nhiên từ miệng mình thật khác biệt.
Đợi cho chị Ngô đưa trà xong trở vào bếp, phòng khách chỉ còn hai người Hạ Gia Dĩnh hỏi cô : "Tạ Thanh Ninh, thật ra tôi vẫn luôn tò mò hai người kết hôn như thế nào?"
Hạ Gia Dĩnh không vừa mắt Tạ Thanh Ninh, không phải bởi vì cô tùy hứng không hiểu cách chăm sóc người, mà là không chung thủy. Một người phụ nữ đã kết hôn lại có thể cùng một gã đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, ngay cả một điểm đạo đức cơ bản nhất cũng không có, thật sự là khó có thể tưởng tượng, Mục Lương Hoà có thể cùng kết hôn một người vô liêm sỉ như vậy.
"Có gì đâu mà tò mò, yêu đến một mức độ tự nhiên sâu đậm, tất cả đều thuận theo tự nhiên."
Tính trẻ con của Thanh Ninh lại phát tác, nếu là trước kia được hỏi có lẽ cô sẽ coi thường, hiện tại đã biết rõ tình cảm đối với Mục Lương Hòa, cô quyết không để người khác nói bọn họ không thích hợp.
"Nước chảy chỗ trũng, Tạ Thanh Ninh, tôi chúc hai người đi tới cuối cùng."
"Cám ơn, tôi tiễn chị."
Chủ nhân đã hạ lệnh đuổi khách, Hạ Gia Dĩnh còn mặt mũi nào ở lại, cũng không để Thanh Ninh tiễn mà ra xe đi thẳng Nhìn theo chiếc xe đi khuất Thanh Ninh mới trở vào, nhìn bọc thuốc trên bàn cả người đều phát hỏa thiêu đốt khó chịu phải chạy vào bếp uống một ly nước lạnh to mà hỏa khí vẫn chưa hạ xuống được.
Mục Lương Hòa, sao anh còn chưa về, 10 ngày giao ước đã sắp đến rồi, nếu về trễ sẽ cho anh biết tay, Thanh Ninh rũ rượi nằm trên sofa, tay vừa chọc chọc bọc thuốc vừa nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
369 chương
122 chương
11 chương
12 chương
46 chương
33 chương
12 chương
12 chương
72 chương