Suy nghĩ trong đầu bị quấn chặt như một tấm lưới, Thanh Ninh lấy cớ đi toilet để ra ngoài. Mới vừa đi tới khúc quanh thì Vệ Đông lặng yên không tiếng động xuất hiện trước mắt, mặt không thay đổi nhìn cô run rẩy tựa vào tường để chống đỡ cơ thể, hắn trầm giọng cất tiếng: "Tạ tiểu thư, có phải hối hận khi biết không?" Thanh Ninh vẫn chưa hết sợ hãi, còn chưa mở miệng thì Vệ Đông đã nói tiếp: "Cô đã không còn đường lui, chỉ có đi theo ông chủ." Nói xong hắn sắc bén liếc cô một cái rồi biến mất, Thanh Ninh vuốt ngực chạy vào toilet khóa trái cửa. Trong không gian nhỏ hẹp cô lấy ra di động trong túi bấm dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia chỉ vang lên hai tiếng chuông đã được nhận, Thanh Ninh mở miệng ngậm miệng mấy lần mới thốt nên lời. "Thủ trưởng, em đói rồi." Mục Lương Hòa đang ở trong nhà khách, mới từ trong phòng tắm bước vội ra nhận điện thoại, một tay nắm điện thoại một tay mở laptop, nghe cô dùng giọng mũi rất nặng nói đói bụng, đại khái đoán được gì đó, khép lại laptop: "Thanh Ninh, em là quân tẩu, phải kiên cường." Những lời này thốt ra xen lẫn một tiếng thở dài, làm như bất đắc dĩ, lại như cưng chiều. Tạ Thanh Ninh chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay, nháy mắt một cái nước mắt liền rơi xuống. Mạnh Kiết Nhiên lần này rõ ràng là đem tất cả bí mật của mình thậm chí cả chuyện mua bán ma túy cũng tiết lộ cho cô với mục đích cột chặt cô lại bên người không cách nào giãy ra khỏi tấm lưới. Cho dù cô có là người chính nghĩa thì cũng sẽ không đi tố giác với cảnh sát, hắn chính là nắm được điểm này nên mới dám lộng hành như vậy. Quẹt quẹt lung tung nước mắt trên mặt, Thanh Ninh hét vào đầu dây bên kia: "Mục Lương Hòa, anh là đồ khốn kiếp." "Ừ, anh khốn kiếp." Mục Lương Hòa lập lại rõ ràng lời cô, ngón tay vô thức miết cạnh laptop, làm chồng mà lúc vợ khóc lại không có mặt thì đúng là khốn kiếp. " Mục Lương Hòa, anh không chỉ khốn kiếp mà còn là một tên lường gạt, em muốn kiện anh ra tòa án quân sự để cho mọi người đều biết bộ mặt thực của anh." "Được, tất cả đều nghe em ." "Mục Lương Hòa, em sao lại gả cho anh cơ chứ?" Thanh Ninh trượt theo vách tường ngồi xổm xuống thấp giọng oán trách, Mục Lương Hòa vẫn duy trì tư thế cũ không nhúc nhích, trong con ngươi đen tối có chút ánh sáng lóe lên "Thanh Ninh, chờ anh về." Thanh Ninh nghe vậy thì cúp ngang cuộc gọi, Mục Lương Hòa nắm điện thoại chân mày bắt đầu nhíu lại đưa tay gãi mái tóc hãy còn sũng nước. Nói không lo lắng là giả, anh ở trong phòng đi tới đi lui cố gắng thuyết phục trấn an những lo lắng xao động trong lòng, lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác vô lực đối với chức vụ mình đang mang. Anh biết tính khí cô vợ nhỏ ương bướng, cũng biết cô tính trẻ con, nếu không ban đầu cũng sẽ không cùng anh kết hôn, anh gọi lại cho cô thì đầu kia đã tắt máy. Tạ Thanh Ninh đứng trong phòng vệ sinh ấm ức hồi lâu rồi mới rửa mặt ra ngoài thì bọn người áo đen đã tản đi hết, cái tên họ Tần kia đi cũng như đến vô cùng thần bí. Trong phòng chỉ còn lại Mạnh Kiết Nhiên và người của hắn, Vệ Đông đứng ở ngoài cửa giống như đang đợi cô. Sau khi bọn thuộc hạ rút lui hết, Mạnh Kiết Nhiên vẫn ngồi ở trước vị trí cũ nhưng trông vô cùng mệt mỏi, cô tịch, Thanh Ninh không dám đến gần hắn mà đứng sát vào vách phòng. Mạnh Kiết Nhiên đưa cô về nhà trọ đã là 11 giờ đêm, Thanh Ninh chỉ sợ hắn nằng nặc đòi lên ngồi uống nước gì đó, thế nên xe mới dừng là cô liền vọt xuống chạy vào thang máy cho đến lúc khóa được cửa phòng cô mới dám thở mạnh. Một đêm này Tạ Thanh Ninh mất ngủ, đồng thời Mục Lương Hòa cũng mất ngủ, mở to mắt đến trời sáng, nháy nháy mắt, rời giường thay quân trang. Mấy ngày sau đó Thanh Ninh vẫn ngay ngáy lo sợ Mạnh Kiết Nhiên lại tìm đến nên hết sức lo lắng đề phòng. Lại thêm mấy ngày nữa cuộc sống mới trở lại bình thường, sáng sớm ăm điểm tâm do chị Ngô làm rồi đến công ty, chiều bắt xe bus về nhà. Do đại viện cách công ty không xa nên chỉ cần ngồi xe 5 phút, khi về có thể tiện đường ghé tiệm hoa mua một ít hoa cỏ về trưng làm căn phòng được đơn giản có thêm một phần ấm áp. Hôm nay như lệ thường cô tan làm xong thì ghé tiệm hoa mua một bó cúc, về đến nhà một tay ôm hoa một tay lục túi tìm chìa khóa mở cửa không thấy mới nhấn chuông gọi. Chị Ngô vừa mở cửa ra thì cô bắt đầu phàn nàn hôm nay xe bus đông người ra sao, cô đi giày cao gót bị người ta giẫm một cái như thế nào. Đợi mãi không thấy chị Ngô lên tiếng, vừa quay ra sau thì chạm ngay Mục Lương Hòa đứng ở phía sau cửa, một tay còn giữ trên nắm đấm cửa, bộ dạng mới vừa tắm rửa xong. Thanh Ninh thất thần nhớ tới đêm hôm đó vừa khóc vừa gọi điện cho anh, đem tất cả yếu đuối đều bộc lộ cho anh thấy giống như người bị trút bỏ y phục không còn chỗ nào giấu giếm. Tự nhiên chỉ muốn chạy trốn khỏi tầm với của anh nhưng Mục Lương Hòa nhanh hơn đã ngoắc tay kêu cô lại gần. Thấy cô không nhúc nhíc anh lập tức tiến lại đưa tay chụp tới nhưng chỉ bắt được bó cúc. "Ở cùng thủ trưởng rồi xem ra bản lĩnh tiến bộ không ít nhỉ?" Mục Lương Hòa không bắt được cô vợ nhỏ ít nhiều cảm thấy không vui, nhìn chằm chằm cô vợ đang chạy trốn phía xa kia lần nữa ra lệnh: "Tới đây, anh sẽ không nhắc chuyện cũ nữa." "Thủ trưởng, anh nói quá khứ thì là quá khứ, làm vợ anh thật là không còn mặt mũi." Quăng tú xách lên ghế, Thanh Ninh khoanh tay ôm ngực híp mắt nhìn anh, không quên trợn mắt khiêu khích với anh. Mục Lương Hòa trong máu vốn là chủ nghĩa đàn ông, thân lại là quân nhân, một tay của anh đã có thể kiềm chắc cô gái trước mặt, không đợi Thanh Ninh biết chuyện gì xảy ra thì người đã bị ép lên tường. Chị Ngô nghe thấy tiếng hét ló đầu ra khỏi bếp, thấy tư thế thân mật của hai người thì lại quay trở vào không quên đóng cửa lại. Mục Lương Hòa tuy là ấn cô ở trên vách tường nhưng vẫn đưa tay ôm cô vào ngực. Thanh Ninh quay mặt vào tường cúi đầu nhìn được tay anh, trên mu bàn tay có một vết sẹo dài chừng 6 phân tuy dấu sẹo đã mờ theo thời gian nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó là vết thương nặng. Thanh Ninh không cố giãy khỏi vòng ôm của anh nữa vì cô xấu hổ phát hiện mình thích được anh ôm, mà nguyên nhân được cô nhận định là do lần quan hệ thân mật mấy ngày trước hoặc cũng có thể do cô cô đơn đã quá lâu rồi. "Thủ trưởng, sao bỗng nhiên lại quay về?" Thanh Ninh đứng trong lòng anh nhẹ nhàng hỏi, Mục Lương Hòa cười một tiếng, anh rất ít cười hay tối thiểu là ở trước mặt cô đều lúc nào cũng làm mặt lạnh. "Là ai ở trong điện thoại khóc hỏi anh khi nào về?" Thanh Ninh chấn kinh, định đưa tay bịt miệng anh lại thì ai ngờ ngón tay đã bị Mục Lương Hòa ngậm vào trong miệng, nhiệt độ nóng rực từ đầu ngón tay dâng lên, rất nhanh truyền khắp toàn thân, Thanh Ninh mở to mắt cảm nhận đầu lưỡi của anh đang liếm trên ngón tay mình, tê tê dại dại, muốn rút ra thì anh tự nhiên cũng thả ra, cô nhìn ngón tay mình tràn đầy nước miếng của anh mà không biết nói gì. "Thủ trưởng, anh cầm tinh con chó à." "Thanh Ninh, anh cầm tinh con gì em sẽ không biết đâu." Anh không hề nhắc tới chuyện lần trước cô khóc gọi điện cho anh, thức thời chuyển chủ đề "Trần Minh nói em đã tìm được việc. Đi làm ở đâu thế?" Thanh Ninh nhảy lên tránh xa khỏi ngực anh, nghịch ngợm cười một tiếng "Không nói cho anh." Rồi cầm bó cúc lên đi vào trong, Mục Lương Hòa đi theo vào nhìn cô thuần thục cắm hoa, không thể phủ nhận, căn nhà này càng ngày càng có cảm giác của “nhà”, trên bệ cửa sổ treo lồng chim, một chùm phong linh màu trắng leng keng, salon có cái gối ôm đáng yêu, bàn trà còn bày một ít đồ ăn vặt nữa. Ăn tối xong, chị Ngô dọn dẹp xong cũng đi về, một mình Mục Lương Hòa ngồi trên sofa phòng khách xem chương trình quân sự. Thanh Ninh coi đây là đêm đầu tiên bọn họ ở bên nhau sau lần đầu tiên, cô vùi mình sâu trong bồn tắm lan man nghĩ tí nữa anh có phải sẽ lại phát thú tính hay không, nêu phải thì sức lực của cô cũng chẳng làm được gì vì anh chỉ cần một tay là đã có thể tóm gọn cô rồi, lần đầu tiên Thanh Ninh có suy nghĩ sao mình lại có thể gả cho một người đàn ông cường hãn như thế chứ. Đang mải nghĩ thì điện thoại reo vang, là hoa hoa công tử Tề Mạc Đình gọi tới rủ đi chơi. Nếu là trước kia cô đã không nghĩ ngợi gì mà gật đầu, nhưng hiện tại dù sao cũng là người đã kết hôn, cũng cần phải ý tứ một chút nên liền từ chối "Không đi, không đi, tôi còn muốn ngủ để dưỡng nhan nha." "Bộ dạng em ấy à, dù có ngủ nữa cũng không nở được hoa đâu." "Được rồi, được rồi, chúc cậu chơi vui vẻ, dù sao có công mài sắt có ngày thành kim." Nhanh chóng cúp điện thoại ngăn cách tiếng nghiến răng nghiến lợi từ đầu kia, Tề Mạc Đình không bao giờ có thể đấu lại cô. Mục Lương Hòa đứng ở bên ngoài đang định mở cửa đi vào phòng, nghe thấy câu có công mài sắt có ngày nên kim của cô vọng ra thì lại buông tay nắm cửa quay ra. Chờ Thanh Ninh tắm xong ra ngoài thì Mục Lương Hòa đã tắm rửa xong đàng hoàng nằm trên giường, tay cầm cuốn tiểu thuyết cô xem dở tối qua có tiêu đề 《 Cục cưng bé nhỏ của thiếu tướng đại nhân》 Thanh Ninh chột dạ 囧 muốn đoạt lại quyển sách từ trong tay anh, Mục Lương Hòa nhẹ nhàng tránh được, cô không đoạt được tiếp tục không cam lòng xông tới chỉ nghe bên tai Mục Lương Hòa trầm thấp giọng nói : "Em thích loại tư thế này?" Nhìn mấy trang sách để sẵn Thanh Ninh nhớ ra hôm qua đang xem đến đây thì buồn ngủ quá nên tiện tay gấp lại làm dấu, lọt vào trong mắt Mục Lương Hòa lại thành cố ý đánh dấu ghi nhớ. Thanh Ninh xấu hổ không còn gì để nói, sắc mặt thoắt biến đỏ, vành tai nhỏ nhắn cơ hồ cũng muốn nhỏ máu rồi. Mục Lương Hòa rất hài lòng đối với biến hóa của cô, bàn tay thon dài tiếp tục lật dở trang sách đọc nhanh như gió, nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, sau đó anh khép sách lại một lần nữa hài hước đọc to tên sách —— 《 Cục cưng bé nhỏ của thiếu tướng đại nhân》. Sự vui vẻ không chỉ hiện rõ trên nét mặt mà ngay cả trong mắt cũng tràn đầy ý cười. Trả sách về tủ đầu giường, Mục Lương Hòa bắt đầu cởi quần áo, tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã cởi sạch không còn gì. Quần áo bị anh cố ý ném lên không trung không sai lệch một chút nào mà rớt ngay trên đầu Thanh Ninh, cô kinh hoảng đang muốn kéo ra thì bất thình lình đã bị anh ôm lấy đè xuống dưới người. "Thanh Ninh, nên bắt đầu từ tư thế nào trước nhỉ?" Thanh Ninh không kịp phản kháng đã bị đôi mắt đầy dục vọng của anh khóa chặt, áo ngủ trên người nhanh chóng bị cởi ra phơi bày da thịt non mềm trong không khí.