"Việc này, nói như thế nào cũng là chuyện của tôi, nên làm như thế nào, không phiền Sở bí thư quan tâm" Nói lời này, ánh mắt của hắn lại dừng trên người Sở Đông Ly. Trong con ngươi giống như được ban đêm nuốt chọn, người nhìn không thấy, tay chạm không được, không biết bên trong đến tột cùng cất dấu thứ gì, cũng sẽ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì
Chính là sắc mặt như vậy chỉ xuất hiện trong chốc lát
"Khi nào lên lui tôi sẽ tự biết lui, không nên lui tôi sẽ không tiếc thứ gì, toàn bộ ngăn chặn!"
Giọng điệu vẫn như trước không chút để ý
Nhưng lời nói ra miệng lại sắc bén vạn phần
Bởi vì hắn nói chuyện hắn không lùi bước chính là chuyện của Sở Đông Ly
Mà lúc này đây Đàm Dật Trạch càng không nể mặt Sở Đông Ly, cho thấy Sở Đông Ly tuyệt đối sẽ không còn một phần cơ hội! Thời gian thích hợp, hắn sẽ không ngại làm Sở Đông Ly bị thương
Vật nhỏ, chỉ là của một mình Đàm Dật Trạch hắn!
Những người muốn nhúng chàm cô, hắn sẽ giết không tha!
Đây là cơ hội cuối cùng Đàm Dật Trạch hắn dành cho Sở Đông Ly! Nếu Sở Đông Ly còn không biết khó mà rút lui, Đàm Dật Trạch hắn tuyệt đối sẽ ra tay
"Dật Trạch, ai tới vậy? Sao còn chưa vào!"
Đang hung hăng đáp trả nhau, bên trong liền truyền đến tiếng của Ân Thư Kỳ
"Là..." Nghe được tiếng của Ân Thư Kỳ, vẻ mặt Đàm Dật Trạch không xuất hiện một tia gợn sóng nào
Đàm Dật Trạch từ nhỏ đã mất đi mẹ, hắn đến hiện tại mới cảm thấy được Ân Thư Kỳ rất giống mẹ hắn. Điều này làm cho hắn bắt đầu lưu luyến, bắt đầu bận tâm đến một thứ gì đó...
Sở Đông Ly có mối quan hệ rất tốt với gia đình Cố Niệm Hề, nếu như hắn đối phó với Sở Đông Ly, chỉ sợ mọi người sẽ có ý kiến với hắn. Còn Ân Thư Kỳ có cho hắn là người tội ác tày trời hay không?
Này thật sự là vấn đề đáng để suy nghĩ!
Nhưng điều này không có nghĩa, Đàm Dật Trạch hắn bởi vì nguyên nhân này mà buông tha cho Sở Đông Ly
Phải biết rằng, dám đem chủ ý đánh trên người vật nhỏ của hắn, cho dù là thiên vương lão tử, hắn cũng không buông tha!
"Dì, là cháu Đông Ly" Thừa dịp Đàm Dật Trạch thất thần, Sở Đông Ly liền nghênh ngang cầm theo giỏ hoa quả tiến vào nhà
"Yêu, là Đông Ly à. Mau đến đây ngồi" Ân Thư Kỳ nhìn thấy Sở Đông Ly bước vào liền nhiệt tình tiếp đón
"Anh Đông Ly!" Cố Niệm Hề dường như cũng vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy Sở Đông Ly, lúc này cô đã đứng dậy từ ghế sa lon, nhanh hướng tới chỗ Sở Đông Ly
"Vừa mới về nhà, thuận tiện qua xem Hề nha đầu! Hề nha đầu, tay em thế nào rồi? Hai ngày nay đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?" Sở Đông Ly nhìn về hướng Cố Niệm Hề, khóe miệng mang theo ý cười càng sâu
Thậm chí ngay cả đôi mắt sau gọng kính trắng, cũng không tự giác dấy lên ý cười
"Đông Ly, cháu đến đây là vui rồi, con mang theo quà cáp làm gì!"
"Không có việc gì, vừa mới đi ngang qua cửa hàng bán hoa quả, liền nghĩ đến Hề nha đầu thích hắn, liền mang tới cho Niệm Hề" Nói xong, Sở Đông Ly liền đem giỏ hoa quả đặt lên bàn trà
"Tay cũng đỡ rồi, ngày mai sẽ đi kiểm tra lại. Lần trước nói, khả năng hồi phục vết thương của em không tồi!" Cố Niệm Hề trả lời
"Ngày mai vừa lúc anh rảnh, hay là em dẫn em đi kiểm tra nha!" Sở Đông Ly ngồi xuống ghế sa lon, thoải mái nói ra lời này
"Không phiền toái Sở bí thư. Lão bà của tôi tự tôi chăm sóc mới có thể yên tâm!" Ngay lúc Cố Niệm Hề chuẩn bị trả lời, hông của cô liền bị một cánh tay kéo vào trong lòng ngực
Đem Cố Niệm Hề ôm lấy, Đàm Dật Trạch liền như vậy mở miệng, lập tức kéo cô ngồi cách xa Sở Đông Ly
Thật ra, Đàm Dật Trạch muốn nghe Cố Niệm Hề cự tuyệt Sở Đông Ly
Hắn bề ngoài như không có biểu tình gì, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Trong lúc đợi Cố Niệm Hề trả lời, hắn cảm giác như thần kinh của chính mình toàn thân bị bó chặt. Giống như chỉ một cái chạm nhẹ, liền có thể đứt dây
Nhưng khi nhìn đến Cố Niệm Hề mấp máy đôi môi đỏ mọng, hắn lại đột nhiên mở miệng đánh gãy lời cô
Không phải hắn không nghĩ muốn nghe Cố Niệm Hề chính mồm cự tuyệt Sở Đông Ly, mà là hắn không muốn cho Sở Đông Ly nghe được giọng nói của Cố Niệm Hề. Càng sợ, chính hắn sẽ thu về được đáp án không mong đợi!
Đem Cố Niệm Hề ôm trong lòng ngực, hắn có chút bất an cọ cọ lên thái dương của cô
"Lão công!" Cố Niệm Hề nhỏ giọng gọi. Bởi vì cô cũng cảm nhận được, trong lời nói của Đàm Dật Trạch mang theo suy nghĩ!
"Vật nhỏ, em không thể đi cùng người khác!" Hắn cọ cọ đến chỗ lỗ tai nhỏ của cô, cũng nhẹ giọng đáp lại
Lời này, làm cho Cố Niệm Hề trở nên yên tĩnh
Bởi vì cô cảm thấy được, từ "Người khác" trong miệng Đàm Dật Trạch kia dường như mang một ý nghĩa đặc biệt nào đó
"Nhưng mà lão công, anh đừng làm trò trước mặt ba mẹ được không!"
"Bởi vì ở trước mặt ba mẹ cho nên anh mới không phóng túng như lúc trước!" Đàm Dật Trạch kéo tay không bị thương của cô, đặt đến bên môi hắn. Ý tứ đã sớm rõ ràng. Chẳng qua nếu như không nể mặt Cố thị trưởng cùng Cố phu nhân ở đây, hắn đã sớm cùng Sở Đông Ly quyết đấu một trận
Mà động tác này của hắn, dường như cũng làm cho tim của người đàn ông nào đó ngồi không xa run rẩy, đôi mắt dưới cặp kính trắng kia cũng mang theo hàn ý không nhỏ!
Đương nhiên, biểu hiện như vậy đã bị cặp kính của hắn làm mờ đi vài phần. Nhưng Đàm Dật Trạch vẫn có thể cảm giác được! Đặc biệt là khi nhìn đến chỗ Sở Đông Ly đang vịn chặt tay vịn ghế, khóe miệng của Đàm Dật Trạch lại nhếch lên vài đường
Cái này là cảm thấy chua xót?
Tốt lắm, Đàm Dật Trạch hắn sẽ cho Sở Đông Ly ăn dấm chua, tốt nhất là bị ăn đến chết!
Như vậy, cũng đỡ phải Đàm Dật Trạch hắn trực tiếp ra tay
"Hề nha đầu, có muốn ăn táo hay không? Anh vừa mới mua rất tươi ngon!" Nhìn một màn chói mắt trước mặt, Sở Đông Ly lại càng cảm thấy khó chịu. Hắn thầm nghĩ muốn dùng tốc độ nhanh nhất, tách hai người trước mặt ra
"Có táo sao, em muốn ăn!" Cố Niệm Hề rất thích ăn táo, đặc biệt là táo đã lột vỏ rồi
Nghe được lời nói của Cố Niệm Hề, khóe miệng của Sở Đông Ly cũng nhếch lên, nhìn về phía Đàm Dật Trạch. Cặp mắt được che chắn qua gọng kính trắng, nếu Đàm Dật Trạch đoán không sai, ánh mắt kia thực rõ ràng là mang theo khiêu khích. Ngay sau đó, Sở Đông Ly liền đâu vào đấy lấy ra vài trái táo, đi vào phòng bếp rất thuần thục lấy ra một con dao gọt hoa quả. Rất nhanh hắn đã ngồi lại vào vị trí, bắt đầu gọt vỏ táo
Sở Đông Ly mặc một bộ tây trang màu xám bạc, làm cho hắn thoạt nhìn tao nhã giống như là quý tộc châu Âu, khiến người ta phải khao khát. Mà hắn kiên nhẫn cầm quả táo trong tay gọt. Khiến cho người ta có chút hoài nghi quả táo kia không phải để ăn mà là để dùng giống như một kiệt tác nghệ thuật
Nhìn bộ dạng Sở Đông Ly như vậy, khiến cho Đàm Dật Trạch có một linh cảm mãnh liệt, hắn liền mau chóng đứng lên
"Lão công, anh đi đâu vậy?" Cố Niệm Hề vốn đang nhìn trái táo, đột nhiên cảm thấy vị trí bên cạnh trống không, liền quay sang bên cạnh đã thấy Đàm Dật Trạch bước vào phòng bếp
Mà nhìn Đàm Dật Trạch bước kia, Cố thị trưởng dường như cũng nhận ra điều gì đó. Tầm mắt của ông nhìn về phía Sở Đông Ly hơi tối sầm lại...
Tại phòng bếp, Ân Thư Kỳ đang pha trà, chuẩn bị mang ra cho mọi người uống
Nhìn thấy Đàm Dật Trạch xuất hiện, bà liền nói: "Dật Trạch, sao lại đến đây? Mẹ đang pha trà, chuẩn bị mang ra cho bọn con!"
"Mẹ, con cũng muốn gọt táo cho Hề Hề!"
"Yêu, có phải cần dao nhỏ đúng không, để mẹ lấy cho con!" Nhìn bộ dạng Đàm Dật Trạch thật sự muốn phân cao thấp, Ân Thư Kỳ dường như cũng nhận ra điều gì đó, mau chóng đi lấy dao nhỏ đưa cho Đàm Dật Trạch
Đàm Dật Trạch cũng không quên, trước khi đi đến phòng khách, còn thuận tiện cầm trà nóng đi ra ngoài giúp Thư Lạc Tâm
Đàm Dật Trạch muốn lấy táo, nhưng là táo từ trong tủ lạnh
Hắn muốn gọt táo cho Cố Niệm Hề ăn, nhưng một chút cũng không muốn dây dưa đến táo của Sở Đông Ly. Mặc dù táo trong giỏ hoa quả của Sở Đông Ly, so với táo trong tủ lạnh còn muốn to hơn vài phần
Dao nhỉ đã có, táo cũng lấy đến đây, hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong. Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy táo của Sở Đông Ly so với táo hắn cầm trên tay to gấp đôi, Đàm Dật Trạch cảm giác da đầu mình run rẩy hiện gân xanh, vội vàng chộp lấy quả táo, bắt đầu oanh oanh liệt liệt mà bổ xuống
Sở dĩ nói là oanh oanh liệt liệt, chính là Đàm Dật Trạch đem táo trực tiếp cắt đôi
Nhưng này cũng không thể trách hắn!
Từ nhỏ hắn đã sống một mình
Nên hắn phải biểu hiện thật mạnh mẽ trước mặt người khác
Hiện tại, chỉ một quả táo lại làm khó hắn
Không phải hắn chưa từng ăn táo, mà là hắn không có chú ý nhiều như vậy. Bình thường táo mang lên, rửa qua một chút liền cắn ăn, nào còn suy nghĩ đến việc gọt vỏ táo linh tinh này?
Nhưng nhìn quả táo trong tay Sở Đông Ly vẫn còn dùy trì hình dạng tốt như vậy, ngay cả vỏ táo cũng được nghiêm chỉnh gọt sạch, Đàm Dật Trạch lại hung hắn cắt tiếp mấy miếng táo còn lại
Nhìn Đàm Dật Trạch, khóe miệng Sở Đông Ly cũng cảm thấy co giật
Muốn cùng Sở Đông Ly hắn so?
Cũng không nghĩ đã biết hắn luyện tay bao nhiêu năm
Từ lúc Cố Niệm Hề còn nhỏ, mỗi lần đến nhà hắn ăn cơm, hắn đều gọt táo cho cô ăn, Đến hiện tại, kỹ thuật gọt táo của hắn sớm có thể so với ông chủ cửa hàng bán hoa quả
Sở Đông Ly gọt táo xong, bắt đầu chia táo ra thành bốn miếng như cánh hoa. Sau đó hắn liền để ra chén rồi lấy cây tăm xiên vào
"Đến, Hề nha đầu ăn táo đi!"
Sở Đông Ly đem táo đã gọt ngay ngắn đưa đến trước mặt Cố Niệm Hề
Nhìn đĩa táo trước mắt, Cố Niệm Hề định vươn tay qua lấy
"Hề Hề, ăn cái này đi!"
Ngay tại lúc Cố Niệm Hề sắp chạm đến miếng táo kia, Đàm Dật Trạch liền lên tiếng!
"Này..." Nhìn miếng táo trong tay Đàm Dật Trạch hình dạng không ra miếng gì, khóe miệng Cố Niệm Hề run rẩy vài cái
Đàm Dật Trạch gọt táo, thực chất là dùng dao chung hăng chém xuống vài nhát. Có nhiều chỗ gọt quá lõm, nhiều chỗ vỏ vẫn chưa gọt hết. Cũng có chỗ còn nhìn rõ hạt ở bên trong
Nhìn táo trong tay người đàn ông trước mắt, Cố Niệm Hề có chút chần chờ
Cô thật sự không biết, lão công của cô chuẩn bị cho cô ăn táo, hay là cái gì nữa
"Nhanh cầm đi, không cần phải ngại ngùng!" Lời này chính là lời Đàm tham mưu trưởng nói ra! Trừng mắt nhìn quả táo, khóe miệng Cố Niệm Hề cứng lại
"Chính là, lão công cái này..." Đem vỏ táo gọt sạch có được hay không?
Nhưng Cố Niệm Hề còn chưa kịp bày tỏ ý kiến của mình, ánh mắt Đàm tham mưu trưởng đã híp lại, như là hận không thể đem cô nuốt xuống
Nhìn bộ dạng Đàm tham mưu trưởng diễu võ dương oai, Cố Niệm Hề chỉ có thể diễn vẻ tráng sĩ một đi không trở lại, cầm lấy miếng táo bị thương thê thảm từ tay Đàm Dật Trạch
Bởi vì cô biết, đắc tội với Sở Đông Ly còn có mạng sống, nhưng đắc tội với Đàm tham mưu trưởng, cuộc sống sau này sẽ vô cùng thảm
Cố Niệm Hề nghẹn khuất, trong lòng thầm hét: ô ô... Đàm tham mưu trưởng nào đó thật là vô lương tâm, có bệnh thích ức hiếp người khác!
"Ngoan, không cần phải cảm động, về sau anh sẽ thường xuyên gọt táo cho em ăn!" Cố Niệm Hề đem miếng táo cắn xuống, nhìn về phía Đàm tham mưu trưởng lại thấy hắn vô cùng đắc ý
Đương nhiên, nói lời này, hắn còn không quên quay đầu hướng nhìn lại về phía Sở Đông Ly, ý tứ thực rõ ràng: Xem đi, lão bà của tôi chính là thích ăn táo tôi gọt!
Nhìn Cố Niệm Hề ăn táo của Đàm Dật Trạch, ánh mắt của Sở Đông Ly không có một tia sáng. Nhưng mà may mắn bộ dạng kia của hắn đã được gọng kính trắng kia che chắn
"Yêu, táo đã gọt xong, thật đúng là cám ơn cháu, Đông Ly!" Nói lời này chính là Ân Thư Kỳ mới vừa từ phòng bếp đi ra
Thông minh như bà, sao có thể không nhận ra không khí trong phòng khách có điểm quái dị. Đặc biệt là khi thấy Sở Đông Ly nhìn thấy Cố Niệm Hề ăn táo hai tay nắm chặt
"A dì làm xong rồi sao? Lại đây ngồi xuống ăn táo đi!" Giọng nói của Ân Thư Kỳ cắt ngang dòng suy nghĩ của Sở Đông Ly. Rất nhanh hắn đem tâm tình thu thập lại hết, đưa ra đĩa táo đến trước mặt Ân Thư Kỳ
"Vậy cám ơn cháu nha!" Cự như vậy, táo của Sở Đông Ly tỉ mỉ gọt một miếng cũng không lọt vào miệng của Cố Niệm Hề, mà vào hết trong bụng Ân Thư Kỳ...
____
Mấy ngày nay, Đàm Dật Trạch ở nơi này vô cùng vui vẻ. Ít nhất mỗi ngày hắn tỉnh lạu, chung quay đều tràn đầy ôn nhu. Đương nhiên trừ bỏ việc mỗi buổi tối đều phải cuộn mình nằm trên ghế sa lon chật chội
Buổi tối, Đàm Dật Trạch dùng máy tính của Cố Niệm Hề xử lý xong mọi chuyện, chuẩn bị vỗ vỗ ghế sa lon đi ngủ
Nhưng nghĩ lại, vật nhỏ ở ngay đằng sau cánh cửa cách đó không xa, chẳng lẽ hắn không nên tìm một chút ưu đãi gì đó sao?
Nghĩ vậy, Đàm Dật Trạch mím môi cười, liền đi nhanh đến hướng phòng ngủ của Cố Niệm Hề
Đưa tay muốn gõ cửa, hắn liền phát hiện cửa phòng vật nhỏ không khóa!
Này, có phải là muốn ám chỉ hắn hay không?
Đàm Dật Trạch cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng đúng, liền đẩy phòng ngủ, tiến vào. Nhân tiện khóa lại cửa luôn
"Vật nhỏ..."
Đi một bước hướng đến chỗ giường nhỏ, Đàm Dật Trạch khẽ gọi
"Vật nhỏ, anh đến đây!" Xốc chăn lên, Đàm Dật Trạch khẩn cấp chui vào.. Hắn đã vài ngày không nằm chung một cái gối với vật nhỏ, càng không cảm thụ cảm tim của vật nhỏ vì hắn mà đập nhanh.
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
215 chương
10 chương
111 chương
65 chương
99 chương
901 chương
51 chương