Quân hôn kéo dài cố thiếu sủng thê vô độ

Chương 92 : Người phụ nữ của thiếu tá dễ khi dễ lắm sao?

Trước đó cô từ chức là gửi bưu kiện qua cho bộ phận nhân sự, chính là cô mở hòm thư chuẩn bị gửi sơ yếu lý lịch đi ra ngoài, phát hiện đơn từ chức của cô không có phê duyệt, ý nói, hồ sơ của cô vẫn còn ở Cố thị. Hoắc Vi Vũ tìm số điện thoại của quản lý bộ phận nhân sự trước kia, gọi điện thoại qua, "Xin chào, quản lý Vương, tôi là Hoắc Vi Vũ, đơn từ chức của tôi còn chưa được phê duyệt sao?" "Uh`m, bây giờ đơn từ chức của cô còn ở chỗ của phó tổng giám đốc Cố, cô ấy không có đưa cho tôi." Quản lý Vương nói. "Tôi biết rồi, cám ơn." Hoắc Vi Vũ cúp máy, gọi cho Cố Kiều Tuyết. Cố Kiều Tuyết không có nghe máy. Hoắc Vi Vũ nhíu mày suy nghĩ. Cô nhất định phải từ chức, như vậy mới có thể đi tìm công việc mới, bây giờ cô cần kiếm tiền. Hoắc Vi Vũ lấy túi xách, đi Cố thị. Cô mới đến cửa tập đoàn Cố thị, đã bị bảo vệ ngăn lại. "Nơi này cần hẹn trước mới được đi vào, cô tìm ai?" Bảo vệ nghiêm túc nói. "Mắt của anh bị chó ăn hả, tôi là Hoắc Vi Vũ, quản lý Phong Đầu." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đẩy bảo vệ ra. Bảo an lo lắng bước lên ngăn cản Hoắc Vi Vũ, "Tôi không biết ai là Hoắc Vi Vũ, cô không được phép đi vào." Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, cầm lấy điện thoại, chụp hình bảo vệ lại, lạnh giọng nói: "Tôi là quản lý Phong Đầu, Hoắc Vi Vũ, làm bảo vệ của Cố thị, anh không biết tôi, tôi cảm thấy anh không làm tròn trách nhiệm, anh có thể không thùa nhận, nhưng là tôi có thể đăng ở trên mạng để cho những người ở trên mạng phân xử, là anh không làm tròn trách nhiệm, hay là Cố thị quản lý có vấn đề." Bảo vệ cảm thấy có khả năng gặp phải chuyện lớn, Hoắc Vi Vũ không dễ chọc, thái độ của anh mềm mại hơn một chút, thấp giọng nói: "Phó tổng giám đốc Cố để cho tôi ở dưới lầu ngăn cô lại, xin không cần khó xử những người bảo vệ như chúng tôi, cho cô đi lên, cô ấy sẽ đuổi việc tôi." Hoắc Vi Vũ cất điện thoại, lạnh lùng nhìn về phía bảo vệ, "Trà ngon, bánh ngọt, lấy đến cho tôi, tôi đợi cô ta." "Cảm ơn quản lí Hoắc." Bảo vệ cảm ơn nói. Hoắc Vi Vũ cũng không muốn khó xử bảo vệ, ngồi ở khu nghỉ ngơi. Bảo vệ lập tức bưng nước trà tới, đứng ở bên cạnh Hoắc Vi Vũ. Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một chút. Cô ở chỗ này chờ, cũng không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, Cố Kiều Tuyết có thể từ cửa sau đi ra. Cố Kiều Tuyết rõ ràng muốn làm khó cô. "Không phiền để tôi đi tolel một chút chứ?" Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn về phía bảo vệ. "Được." Bảo an nói. Hoắc Vi Vũ đứng dậy. Bảo vệ sợ nàng đi đến thang máy, đi theo ở phía sau cô. Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, có chút châm chọc đi vào toilet, tìm còi báo động. Cô lấy từ trong phòng rửa tay ra một miếng giấy, quấn thành một cuộn dài, đốt lên, để gần còi báo động. "Tích, tích, tích." Còi báo động vang lên tiếng kêu chói tai. Còi báo động ở đây được nối song song với nhau, một chỗ kêu thì toàn bộ nơi đặt còi báo động cũng sẽ kêu. Hoắc Vi Vũ ném giấy vào trong bồn cầu, xối nước đi, không nhanh không chậm từ trong phòng rửa tay đi ra ngoài. Bảo vệ lo lắng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhíu mày, "Không biết chỗ nào bị cháy nữa?" "Vậy tôi đi trước." Hoắc Vi Vũ vui vẻ nói, đi về phía cửa, ngồi ở trên xe mình, đeo kính mát màu đen, yên lặng nhìn cửa lớn tập đoàn Cố thị. Một đám người từ bên trong chạy ra, trong đó bao gồm vẻ mặt hoảng hốt của Cố Kiều Tuyết. Cô lái xe đến bãi đậu xe. Hoắc Vi Vũ lộ ra nụ cười, đẩy mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, lười biếng dựa vào cửa xe, liếc xéo nhìn về phía Cố Kiều Tuyết nói: "Phó tổng giám đốc, khi nào thì phê duyệt đơn từ chức của tôi hả?"