Cố Cảo Đình tay đặt tại thắt lưng cô tăng thêm lực, nghiến răng. Cô dùng tiền đánh đổi chính mình, cũng chính là muốn cắt đứt quan hệ tình cảm với anh. Anh không cần như vậy. Hoắc Vi Vũ vẫn rất xinh đẹp, nhưng so với trước kia lại hoàn toàn xa lạ. Lạnh lùng, vô cảm, giống như không có trái tim. Anh không còn nhận ra Hoắc Vi Vũ nữa rồi. Cô đã hoàn toàn thay đổi. Cố Cảo Đình yết hầu lên xuống liên tục, trầm mặc, trầm mặc đến nỗi cô cũng cảm thấy rét run. "Không cần thì quên đi." Hoắc Vi Vũ đứng lên. Cố Cảo Đình giữ lấy tay cô, kéo cô lại trong lòng, hai tay gắt gao ôm lấy cô, má lưu luyến cọ vào má cô.. Tùy cô muốn sao thì muốn? Chỉ cần cô không rời khỏi anh là tốt rồi. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hay cả đến khi anh chết. "Tất cả của anh đều thuộc về em, không phải anh muốn có em hay không, mà là em vốn dĩ không cần anh." Cố Cảo Đình bất đắc dĩ nói. Hoắc Vi Vũ trong lòng dâng lên chua xót. Đàn ông, khi chưa có được thứ mình muốn thì ăn nói thật dễ nghe. Còn khi đã chiếm được rồi, những ưu điểm trên người bạn cũng trở thành khuyết điểm trong mắt bọn họ. Chủ kiến của cô biến thành sự tùy hứng của cô. Cô tự nguyện hy sinh, với anh lại biến thành không tín nhiệm. Cô dũng cảm hi sinh, cuối cùng, cũng biến thành cản trở. Nếu ở chung, nếu yêu nhau, sẽ biến thành chán ghét nhau. Cô tình nguyện bảo vệ con tim mình, còn hơn tới lúc bị vứt bỏ lại sống dở chết dở. Cô đã từng trải qua cảm giác đó một lần, không cần trải qua lần hai. Thậm chí nhiều lúc hiện tại nhớ tới vẫn cảm thấy đau lòng. "Còn làm nữa sao? Nếu không thì tôi muốn ngủ." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói. Trái tim anh như bị bóp nghẹt, xoay người, đặt cô nằm bên cạnh, hai tay vòng qua ôm chặt cô, ôn nhu lên tiếng, "Ngủ đi." Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại, chỉ chốc lát đã phát ra tiếng thở đều đều. Anh ngắm nghía dáng vẻ lúc cô ngủ say, khóe miệng hơi nâng. Cô chỉ cần bên anh như vậy, anh cũng thấy mãn nguyện rồi. Anh thật sự rất sợ, sợ chỉ có thể đứng từ xa trộm nhìn cô, không dám để cô phát hiện ra, sợ ngay cả nói chuyện, hai người cũng không thể. Cố Cảo Đình khẽ hôn lên môi cô một cái. Vợ của anh, chỉ có cô. Mẹ của các con anh, cũng chỉ có cô. Anh không muốn cô trở thành tình nhân của anh, anh muốn cô danh chính ngôn thuận trở thành người phụ nữ của mình. Cố Cảo Đình đứng dậy, mặc quần áo, mở cửa ra ngoài. Thượng trung tá vẫn ở ngoài cửa chờ đợi. Anh ta nơm nớp lo sợ, đánh giá sắc mặt tư lệnh. Tư lệnh không tức giận, không tối tăm, cũng không có gì là tàn nhẫn. Chỉ thấy trên người anh tỏa ra ôn nhu. Có lẽ, Hoắc Vi Vũ đã khiến anh vui vẻ hơn. Thượng trung tá tươi cười."Tư lệnh có gì phân phó?" "Mang chứng minh thư của tôi và Hoắc Vi Vũ tới cục dân chính." Cố Cảo Đình trầm tư nói. Thượng trung tá: "..." "Hai người nhanh như vậy kết hôn rồi sao? Đan Địch Tư Lục Phỉ bên kia làm sao bây giờ? Cô ta hình như đã công khai ngài là vị hôn thê của mình." Thượng trung tá lo lắng hỏi. "Cậu cảm thấy có khả năng tôi cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ sao? Tôi bảo sao thì cậu cứ làm vậy đi. Ngoài ra, để bảo vệ an toàn cho Tiểu Vũ, các cậu nhớ giữ bí mật cho tốt." Cố Cảo Đình hạ lệnh. Thượng trung tá có dự cảm không tốt, liều chết dặn dò: "Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên xử lí chuyện của Đan Địch Tư Lục Phỉ trước, sau đó ngài hẵng cưới Hoắc Vi Vũ thì hơn." "Tôi không muốn để cô ấy phải chịu ủy khuất, kêu cậu thực hành thì cứ làm đi, còn đứng đây vô nghĩa, tôi sẽ sai người khác." Cố Cảo Đình có chút không kiên nhẫn. "Tôi lập tức đi xử lí."