Cố Cảo Đình thẳng lưng, cảm nhận được có một dòng điện chạy qua. Cô còn chưa chạm tới nơi đó, anh nhanh hơn bắt lấy cổ chân của cô. Chân cô lạnh như băng, mà tay anh cực kì ấm áp. Cho dù bị anh nắm trong lòng bàn tay, cô cũng thấy vô cùng thoải mái. Cô nhìn anh, chống lại ánh mắt sắc lẹm của Cố Cảo Đình. Anh đang tức giận sao? Anh nghĩ đến cô liền không tức giận sao? Hoắc Vi Vũ nén xuống buồn bực, cắn thìa, chậm rãi di chuyển xuống cằm, ánh mắt ma mị dụ hoặc, như một tiểu yêu tinh. Cô nhếch miệng vẻ ma mị quyến rũ càng tăng lên. Như vậy, cũng đủ để hiểu cô đang mời gọi nam nhân. Cố Cảo Đình cau mày, trên mặt có chút khác thường, dời ánh mắt ra nơi khác, buông chân coi ra, đứng dậy, đi đổ nước. Chân bất ngờ bị thả ra, càng thêm lạnh lẽo. cô cảm thấy như vừa bị người ta hất gáo nước lạnh lên đầu. Sắc mặt tái nhợt. Chỉ có thể đi giày vào trước đã. Cô dùng chân quơ quơ vài chỗ, thế nhưng lại không tìm thấy giày. Hoắc Vi Vũ nghi ngờ, không thể không có giầy được a. Cô cố ý đánh rơi thìa xuống đất. "Xin lỗi." Hoắc Vi Vũ nói một tiếng, cúi đầu xuống tìm. Giầy ở chỗ Tô Bồi Ân, mà anh ta còn cố tình đá giày của cô ra xa một chút. Cô là với không tới. Hoắc Vi Vũ muốn phát điên, trừng mắt nhìn Tô Bồi Ân. Tô Bồi Ân im lặng nhìn cô, cười nhăn nhở"Dạ mặt cô dày thật đấy." Hoắc Vi Vũ lòng căng thẳng. Tô Bồi Ân nói như vậy, làm như vậy, khẳng định anh ta đã phát hiện ra chuyện đáng xấu hổ cô vừa làm. Mặt cô ngay lập tức đỏ lên. "Đúng vậy, da mặt tôi đúng là dầy, thế thì sao?" Cô đứng dậy, kiên trì đi nhặt giày về, mang vào. Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn Tô Bồi Ân. "Anh đừng tổn thương cô gái người ta thế, con gái da mặt ai cũng mỏng cả." Đan Địch Tư Lục Phỉ oán trách nói. "Ha ha." Tô Bồi Ân cười khoái trá, "Đan Địch Tư Lục Phỉ, bây giờ đang có một bài hát cực kì phổ biến, tôi khuyên cô nên nghe, nó rất hợp với cô. Tôi hát cho cô nghe một đoạn, S, C, H, N, A, P, P, I, tôi nhiệt liệt đề cử, cô không cần cảm ơn đâu. " "Cái gì thế." Đan Địch Tư Lục Phỉ nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, hỏi: "Bài ca này phổ biến thật sao? Tôi không tin, anh ta nói dối." Hoắc Vi Vũ kết hợp các từ lại, cô biết bài hát mà anh nói. 《Schnappi》, đám trẻ nước Đức từng hát, hợp lại, phát âm vừa vặn là S——B. Hoắc Vi Vũ hắng giọng, có chút ngượng, liếc Tô Bồi Ân một cái, mắt sáng lên nói: "Anh ta lừa cô đó." "Tôi biết, phụ nữ bị anh lừa cũng đến mấy thùng xe tải, may là tôi thông minh, thật đáng ghét." Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng không tỏ ra tức giận chút nào. Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Đan Địch Tư Lục Phỉ đang cười thản nhiên. Cô lại nhìn Tô Bồi Ân, cảm giác thật áy náy. Dù sao, hiện tại Cố Cảo Đình không phải bạn trai cô, mà là vị hôn phu của Đan Địch Tư Lục Phỉ. Cô ở trước mặt vị hôn thê của anh, câu dẫn anh, vậy là không đúng. Hoắc Vi Vũ, mày rốt cuộc phải làm sai bao nhiêu chuyện, tùy hứng bao nhiêu lần, mới có thể học cách chịu thua đây. "Thực xin lỗi." Hoắc Vi Vũ mắt cay xè nói với Đan Địch Tư Lục Phỉ. Cố Cảo Đình tay run lên, làm cho nước rơi vào thắt lưng anh, anh theo bản năng lùi về sau, im lặng, nhìn lên mu bàn tay đang đỏ ửng vì bỏng. Anh quay đầu, nhìn phía Hoắc Vi Vũ. Cô không tùy tiện nói xin lỗi người khác. Một khi cô quyết định nói xin lỗi, chứng tỏ cô thật sự cảm thấy mình đã làm sai. Như vậy có phải trong lòng cô đã chấp nhận buông tay anh, chấp nhận chuyện Đan Địch Tư Lục Phỉ là vợ tương lai của anh. "Hoắc Vi Vũ, cô không muốn làm bản thân thất vọng đầu tiên, thế nhưng lại đi quan sát xem người khác có thất vọng về mình hay không. Đến cô còn cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình, vậy thử hỏi người khác không thất vọng về cô làm sao đây." Tô Bồi Ân nhăn mặt nói.